- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Anh Đẹp Lắm
- Chương 4
Anh Đẹp Lắm
Chương 4
Lịch Tu không lên tiếng, lật người Phương Kiều lại, đầu gối mở chân anh ra, cầm bình bôi trơn. Giữa đùi nóng bừng, chất lỏng buốt lạnh, Phương Kiều bị kí©h thí©ɧ tới run rẩy, Lịch Tu dùng hai ngón tay quét dầu bôi trơn, sau đó thâm nhập. Lưng Phương Kiều căng cứng, mặt chôn trong chăn, bật ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn.
Lịch Tu cúi đầu, mượn ánh đèn đường xuyên qua khe hở rèm cửa nhìn nơi mà đang ngậm chặt lấy ngón tay hắn, xung quanh lấp loé ánh nước, nếp uốn bị cưỡng ép kéo căng, run lẩy bẩy cuốn lấy hắn, giống như nghiêm cấm anh tiếp tục tiến vào. Rít như vậy, chặt như vậy, đau là chắc chắn.
Ngón tay ở trong mình bỗng rụt ra ngoài, Phương Kiều thở phào được một nửa thì lại bị sự đau đớn sắc nhọn ụp tới mức trước mắt biến đen. Phương Kiều nắm chặt lấy lớp chăn, nước mắt rưng rức chảy, cảm thấy cơ thể mình bị một vật thể cứng rắn chém thành đôi. Anh cắn chặt môi, cố gắng kìm chế không rêи ɾỉ, lại không biết thứ hung khí xâm chiếm cơ thể anh còn chưa vào được một nửa.
Cơ thể Phương Kiều run bần bật, chỗ đó càng chặt tới bất thường. Lịch Tu tiền không vào lui chẳng được, cái cảm giác đó đích thực khó chịu. Hắn thở nặng, cau mày xoa bắp đùi Phương Kiều: “Thả lỏng.”
Phương Kiều cọ mồ hôi trán tuôn ra vì đau lên tấm ga, hít vào một hơi thật sâu, thử chầm chậm thả lỏng cơ thể. Lịch Tu không tiếp tục thâm nhập, một tay hắn dịu dàng mát xa bắp đùi anh, tay còn lại vòng ra trước an ủi anh. Sức khoẻ Phương Kiều không tốt từ nhỏ, nhu cầu ở phương diện này không cao, anh hiếm khi an ủi, chính anh cũng rất ít chạm vào nó, huống chi là người ngoài. Lần đầu tiên có người khác chạm vào đó, người này lại còn là Lịch Tu, sao Phương Kiều có thể chịu được kí©h thí©ɧ nhường đó, anh nhanh chóng cứng lên, cây gậy thẳng tắp nóng bỏng, nó được tay Lịch Tu vuốt lên vuốt xuống, chất lỏng trên đỉnh lẩy bẩy bắn ra. Phương Kiều mơ hồ nghe thấy tiếng nước nhỏ nhẹ ở thân dưới, nhưng anh không thể khống chế mình, anh có thể cảm nhận được mình càng ngày càng ướt, anh thẹn thùng tới mức cổ cũng ửng hồng. Thế mà Lịch Tu một câu cũng chẳng nói, vì để che giấu âm thanh kia, cũng vì không muốn mình rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, anh chỉ đành ép mình mở miệng trò chuyện.
“Ướt lắm rồi, anh… muốn tiến vào không?”
Nói xong Phương Kiều liền hối hận, trời biết trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Được.”
Dường như ngay khi vừa dứ lời, Lịch Tu nắm chặt lấy eo anh đâm vào tận cùng, không cho Phương Kiều thời gian thích ứng, ngay lập tức mạnh mẽ đâm rút.
Phương Kiều đau tới mức sắp sụp đổ, nhưng không dám hét lên, chỉ hàm lệ cắn chặt lấy chăn nhỏ giọng ừm hửm. Lịch Tu liền cứ thế đè lên anh cắm rút liền năm phút, tới khi huyệt đạo khô khốc chặt khít trở nên xốp mềm trơn ướt, bị đâm tới mở rộng hoàn toàn; lúc đó hắn mới lật người anh lại, kéo rộng hai chân Phương Kiều, thâm nhập từ chính diện.
“Ư……” Không kéo được chăn nữa, Phương Kiều chỉ đành vươn tay ôm cổ Lịch Tu, mặt chôn trong cần cổ hắn rêи ɾỉ, hắn tiến vào càng sâu, anh càng ôm chặt hơn. Hai cơ thể dán sát vào nhau, toàn thân Phương Kiều không mảnh vải, áo quần của Lịch Tu thì vẫn chỉnh tề, chỉ có khoá quần rộng mở. Hôm nay hắn mặc một chiếc sơ mi lụa, trong lúc làm, lớp lụa mát lạnh cọ sát đầu v* Phương Kiều, Phường Kiều ngẩng đầu rên hừ hừ, đầu v* dựng thẳng tắp, miệng bên dưới bị đâm tới tuyến tiền liệt, cả người anh lẩy bẩy, cái nơi trước đây bị đau tới rũ mềm một lần nữa lặng lẽ ngẩng đầu. Lịch Tu bóp mông anh, một lần nữa nhấp vào chỗ kia, liên tục liên tục như vậy, kɧoáı ©ảʍ vừa lạ lẫm vừa mãnh liệt đánh úp Phương Kiều khiến anh liên thanh ngâm vυ"t, mặt toàn nước mắt.
Cứ đâm rút như vậy, Phương Kiều mềm nhũn ngã nghiêng lên chăn, thở gấp rút, đầu váng mắt hoa. Tay Lịch Tu xuyên qua khe hở giữa lưng anh và chăn thấy ướt đầy mồ hôi, hắn cúi đầu hôn lên khoé mắt ửng đỏ của Phương Kiều, hôn theo đường uốn lưng xuống bờ mông của anh, mạnh mẽ xoa bóp hai cánh mông căng tròn, sau đó nâng hông anh lên tiếp tục xông vào.
Phương Kiều tiêu hao thể lực quá độ, thực sự không thể tiếp tục nữa, anh giơ tay đẩy l*иg ngực Lịch Tu, khàn giọng than: “Em, không thể nữa……”
Lịch Tu cắn cần cổ anh, động tác nơi thắt lưng vẫn không ngừng: “Em gọi tên tôi.”
Lịch Tu cố ý lặp đi lặp lại xông vào điểm mẫn cảm của anh, cơ thể Phương Kiều nhanh chóng nóng lên, vốn định mở miệng bảo hắn đừng làm vậy, nhưng vừa hé môi thì chỉ bật ra những tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào mềm mại, kèm theo hai tay theo thói quen víu lấy bả vai Lịch Tu, dáng vẻ đó, ngược lại càng giống như đang làm nũng đòi thêm. Nhưng anh thực sự không xong rồi, tim đập quá nhanh, l*иg ngực như muốn nổ tung. Anh khó chịu lắm, mà Lịch Tu vẫn ôm chặt eo anh, hắn phát giác vách thịt mềm mại bao trùm lấy mình đột nhiên co thắt từng đợt. Lịch Tu gia tăng tốc độ đâm rút, đồng thời cúi đầu ngậm lấy nhũ châu trên ngực Phương Kiều.
Phương Kiều dùng sức ngẩng đầu, eo run run, kɧoáı ©ảʍ tràn trề khiến anh mụ mị, anh tưởng rằng mình đã hét lên, trên thực tế thì không. Miệng anh mở rộng, toàn thân run rẩy, chỉ có thể phát ra tiếng rên yếu ớt từ cổ họng.“Phương Kiều, Phương Kiều, Phương Kiều, mau tỉnh!”
Phương Kiều gắng sức mở mí mắt, hồi lâu sau mới nhìn rõ người trước mắt: “Ưm….?”
Xong việc rồi ư?
Lịch Tu cau mày nhìn anh: “Em có chuyện gì thế?”
“Em….. làm sao?” Phương Kiều ngơ ngác chốc lát, bỗng ngồi dậy từ trên giường, lo lắng hỏi: “Không phải em ngủ gật chứ?”
Lịch Tu trầm mặt im lặng.
“Xin lỗi, xin lỗi, em là vì….” Phương Kiều bỗng khựng lại, vô thức kéo chăn che lấp vết sẹo mổ trước ngực, anh không muốn Lịch Tu biết chuyện sức khoẻ anh không tốt, Phương Kiều ngẫm nghĩ chốc lát, lặng lẽ vươn tay kéo lấy tay Lịch Tu, lời anh sắp nói ‘đáng xấu hổ’ quá xá, anh chẳng có dũng khí ngẩng đầu mắt đối mắt với Lịch Tu: “Em… Là thế này, anh giỏi quá xá, làm em tới mức hôn mê, anh lợi hại lắm ấy. Người thì đẹp, lại còn siêu ở mặt này, đúng là ‘gậy xịn’.”
Lịch Tu:“……”
Mặt Phương Kiều sắp phát sốt tới nơi, mặt dày nói: “Anh làm em thoải, thoải mái lắm, chúng ta tiếp lần nữa nào.”
Lịch Tu:“……”
Phương Kiều chẳng dám ngẩng mặt, thấy Lịch Tu từ đầu tới cuối lặng im. Lòng anh đã quyết, dứt khoát nhào qua ôm lấy hắn, dán cơ thể trần trụi vào lòng hắn, đồng thời vươn tay sờ hông hắn.
Lịch Tu đè lại cái tay đang làm loạn của Phương Kiều, nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Em không sao thật chứ?”
Phương Kiều dùng sức gật đầu: “Không sao không sao, ban nãy là vì sướиɠ quá…… Chắc vì đây là lần đầu tiên, em đảm bảo lần sau không vậy nữa. Sau này anh muốn làm mấy lần em sẽ theo anh tới cùng.” Nói mấy câu mặt dày nhiều lần liền quen, vất vả lắm mới kéo người ta lên giường được, việc nên làm cũng làm rồi, còn có lời gì không thể nói chứ, trên giường không phải luôn như vậy ư? Da mặt Phương Kiều dày lên, kéo khoá quần tây của Lịch Tu, móc ra món hàng vừa giày vò anh bán sống bán chết, nhẹ nhàng xoa bóp chốc lát, thằng nhóc này chớp mắt sung huyết biến lớn, kí©h thí©ɧ vĩ đại, nặng trĩu trong lòng bàn tay anh. Tim Phương Kiều nhảy như bay, miệng đắng lưỡi khô, lắp bắp: “Anh, chỗ này, đỉnh thật, lớn thật ấy.”
Lịch Tu đẩy tay anh ra, đứng dậy chỉnh lại quần, quay người toan đi, Phương Kiều luống cuống xoay người giữ hắn lại: “Anh phải đi à? Có phải em nói sai gì không? Xin lỗi, nếu anh không thích nghe sau này em không nói nữa, chỉ là, anh thực sự đỉnh lắm, phương diện nào cũng… siêu cực kỳ, em mới không kìm được khen anh. Anh đừng giận.” Tới cuối giọng nói còn kèm theo chút uất ức.
Lịch Tu hất tay Phương Kiều ra, nghiêng người trừng anh: “Em còn nói nữa, có tin anh làm chết em không?”
Phương Kiều còn ước chẳng được. Anh chẳng sợ bị làm chết, chỉ sợ Lịch Tu không đạt được thoả mãn trên cơ thể mình, sau này sẽ không tới đây nữa. Phương Kiều gật đầu bảo: “Tin, tới đây đi.”
Cuối cùng, Lịch Tu không đi nữa, cũng không tiếp tục với Phương Kiều. Hắn lệnh Phương Kiều đi tắm, mình thì ngồi trên sofa hút thuốc.
Hắn hơi phiền não, không biết giải quyết Phương Kiều sao nữa. Tình trạng sức khoẻ của tên hâm này rõ ràng không phù hợp vận động giường chiếu kịch liệt, thế mà vẫn trăm phương ngàn kế quyến rũ hắn. Rõ ràng anh đau tới mức hôn mê, vẫn bảo hắn đừng dừng lại, còn ôm hắn càng chặt hơn, hôn hắn đầy lấy lòng. Trong lòng Phương Kiều, hắn thực sự quan trọng tới vậy ư?
Vì sao lại vậy?
Lịch Tu ngẫm lại một lần quá trình hai người quen biết từ đầu tới nay, ngoài ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ thì chẳng còn khả năng nào khác.Phương Kiều tắm xong bước ra thì thấy Lịch Tu không còn trong phòng ngủ, tưởng hắn đi rồi, hoang mang vứt khăn mặt lau tóc lao ra ngoài, thấy đèn phòng khách bật sáng; mà Lịch Tu đang ngồi trên sofa hút thuốc. Trái tim Phương Kiều nhảy về chỗ cũ, anh ấn ngực, bước tới ngồi cạnh Lịch Tu, rủ đầu, nhất thời không nghĩ ra nên nói gì. Lịch Tu ngược lại chủ động mở lời, hắn nói: “Muộn rồi, ngủ thôi.”
Phương Kiều cúi đầu kéo nhẹ ống tay áo ngủ: “Anh vẫn chưa…, việc này, em không buồn ngủ, em giúp anh bắn nhé?” Anh thực sự không mong lần đầu tiên của hai người họ để lại ấn tượng xấu trong lòng Lịch Tu, anh để ý lắm.
“Em không cần phải vậy.” Lịch Tu dập thuốc, bình tĩnh nói: “Tối nay do anh lỗ mãng……”
“Không không không, không phải vậy. Em thích làm việc này với anh mà, cực thích, em hy vọng làm với anh cả đời.” Nói xong mới phát hiện từ “cả đời” dùng ở đây không ổn, không chừng Lịch Tu hiểu lầm anh muốn quấn lấy hắn cả đời, Phương Kiều bận chữa cháy: “Ý em là em……”
“Biết rồi.” Lịch Tu cắt lời anh, đứng dậy nói: “Em ngủ trước đi, anh tắm lát.”
Phương Kiều ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh tắm xong sẽ đi à?”
Lịch Tu giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu anh: “Không đi.”
Cả người Phương Kiều phiêu phiêu, hạnh phúc tới mức suýt toả bong bóng. Sáng hôm sau Lịch Tu đúng tám giờ sáng mở mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, cúi đầu nhìn người đang làm ổ trong lòng mình. Phương Kiều mắt nhắm tịt, môi hơi hé, một cánh tay khoác trên thắt lưng hắn. Đây là lần đầu tiên hai người họ cùng ngủ trên một chiếc giường, Lịch Tu cũng là lần đầu tiên quan sát ngũ quan của Phương Kiều ở cự ly gần tới vậy, chẳng phải xuất sắc, nhiều lắm là thanh tú, làn da trắng hơn người bình thường khá nhiều, cái này là điểm cộng.
Lịch Tu ngắm đã rồi, tháo tay Phương Kiều ra, đợi thêm vài phút, thấy anh không phản ứng. Sau đó mới xuống giường rửa mặt. Sau khi bước ra liền gửi tin nhắn cho Lâm Lăng, kêu đưa quần áo tới — Hắn không quen mặc một bộ quần áo hai ngày. Rót một chén nước uống thì có điện thoại, nhìn thấy hiển thị trên màn hình, Lịch Tu cau mày, cầm điện thoại ấn kết nối.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Anh Đẹp Lắm
- Chương 4