🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Edit: OnlyU
Chung Học Nho và trợ lý của hắn đang ngồi xổm như con chó vườn ở cửa, im lặng cầm nĩa xiên mì gói, lúc Lý Toản và lão Tăng đến, hai người ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại cúi đầu xiên sợi mì.
Lý Toản liếc nhìn: “Mì trứng kho xì dầu rau xanh chân giò hun khói? Bữa sáng thịnh soạn như vậy dễ bị trướng bụng.”
Chung Học Nho ngước đôi mắt thâm quầng, ánh mắt u oán nói: “Tối qua bận rộn đến giờ, không một hột cơm, không một hớp nước.”
Lý Toản: “Em trai à, lần sau nhớ thu dọn sạch sẽ hộp cơm trong thùng rác ngoài cửa nha.”
Chung Học Nho líu lưỡi, vùi mặt vào hộp mì tôm, hai ba miếng ăn hết mì, uống sạch nước canh rồi ném cái hộp vào thùng rác, cuối cùng hắn đứng dậy dẫn Lý Toản và lão Tăng vào trong: “Kết quả giải phẫu hai tử thi đã có, tối nay chỉnh sửa xong sẽ đưa qua.”
Hắn thuận tay cầm báo cáo khám nghiệm tử thi trên bàn đưa cho Lý Toản, bước chân không hề dừng lại mà đi thẳng đến bàn phẫu thuật bên trong, xốc vải trắng trên bàn lên rồi nói: “Người này chết thảm.”
Lý Toản và lão Tăng đến gần, nhận ra gương mặt phân hủy một nửa kia là người chết được phát hiện trong căn nhà gỗ.
Lão Tăng lên tiếng: “Đã xác minh được thân phận nạn nhân, người này tên là Hàn Kinh Văn, năm nay 28 tuổi, xuất thân gia đình trung lưu, hiện tại vừa học nghiên cứu sinh vừa làm giáo viên ở một tổ chức giáo dục.”
Chung Học Nho nhận xét: “Nghe có vẻ là người có các mối quan hệ đơn giản, không phù hợp với cái chết của hắn.”
Lão Tăng hỏi: “Sao lại nói vậy?” Tối qua anh không đi đến hiện trường phát hiện vụ án, chưa thấy thi thể Hàn Kinh Văn.
Lý Toản đi đến cuối bên bàn giải phẫu, xốc tấm vải trắng lên xem tứ chi bị tách ra: “Anh từng gặp tử thi bị vật nặng nện vào người mà đầu và tứ chi hoàn hảo không tổn thương chưa?”
Lão Tăng: “Không phải chứ?”
Chết kiểu này quá thê thảm.
Thân người bị vật nặng nện thành thịt nát, da thịt, máu tươi và cơ quan nội tạng hòa lẫn không phân biệt được, đầu và tứ chi hoàn hảo, tình trạng thương tích thế này không thể sống sót, chết tại chỗ cũng là may mắn.
Lý Toản xốc mảnh vải trắng lên phân nửa, gọi lão Tăng đến nhìn rõ tử thi không có thân mình.
Lão Tăng hỏi: “Thân mình đâu? Sẽ không bị *giải chi đó chứ?”
*解肢 giải chi: một trong những cực hình thời cổ đại, ngày này dùng để chỉ tứ chi bị chém, tách rời.
Chung Học Nho bảo anh ngẩng đầu nhìn lọ thủy tinh trên bàn inox đối diện tường, hắn nói: “Nhìn thấy hỗn hợp xương vụn và thịt nát trong lọ không? Chính là thân mình của nạn nhân, bộ phận pháp y chúng tôi bận rộn suốt hai tiếng đồng hồ, cực cực khổ khổ cạo ra toàn bộ.”
Dù lão Tăng là cảnh sát hình sự mấy chục năm, nhưng chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã thấy một lọ thịt nát, ai cũng phải đều nôn mửa, anh không kiềm được chạy ra ngoài nôn một trận, lúc quay lại còn nghe Chung Học Nho vui sướиɠ cảm thán: “Tối qua tôi ói hai lần, ói hết cả nước chua!”
Cho nên bây giờ thấy người khác nôn, hắn vui sướиɠ không thôi.
Lão Tăng co rút khóe miệng, thầm nghĩ lão Chung đúng là tâm lý biếи ŧɦái.
Lý Toản lên tiếng: “Dạo này lão Tăng không ổn nha. Đừng thức khuya chơi bời nữa, nghỉ ngơi dưỡng sức, rèn luyện cơ thể nhiều một chút, phải làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh.”
Lão Tăng tức giận xua tay, không phải ai cũng biếи ŧɦái như Lý Toản, giống như trời sinh để làm nghề này, năng lực thích ứng và chịu đựng áp lực của hắn vượt xa người thường.
“Chết thế nào?”
Lý Toản đáp: “Bị gậy đánh chết.”
Lão Tăng nhìn Chung Học Nho, hắn gật đầu xác nhận suy đoán của Lý Toản: “Hẳn là dùng vũ khí rất nặng và cứng, đánh chết Hàn Kinh Văn. Tay, chân và đầu của nạn nhân có dấu vết bị đánh nhưng thương tích không nghiêm trọng, hung thủ cố ý tập trung đánh phần thân trên của nạn nhân. Đánh cùng một chỗ, đau đớn chồng chất, có thể tra tấn nạn nhân tối đa.”
Lão Tăng suy đoán tâm lý hung thủ: “Có lẽ hung thủ là tên biếи ŧɦái, thích dằn vặt người khác, lấy sự đau khổ của người khác làm niềm vui. Hoặc hung thủ có thù sâu sắc với nạn nhân, không ngại dùng cách gϊếŧ người tàn độc nhất.”
Lý Toản hỏi: “Nạn nhân có phản kháng không?”
Chung Học Nho đáp: “Không phản kháng được.” Hắn lấy một chai nước ra: “Chai nước tìm được ở hiện trường vụ án, kết quả xét nghiệm, trong nước có liều lượng cao Diazepam.”
*Diazepam là một thuốc hướng thần thuộc nhóm 1,4 benzodiazepin, có tác dụng rõ rệt làm giảm căng thẳng, kích động, lo âu, và tác dụng an thần, gây ngủ. Ngoài ra, diazepam còn có tác dụng giãn cơ, chống co giật. Thuốc được dùng trong thời gian ngắn để điều trị trạng thái lo âu, căng thẳng, dùng làm thuốc an thần, tiền mê, chống co cơ và xử trí các triệu chứng khi cai rượu.
Diazepam được sử dụng trong những trạng thái lo âu, kích động, mất ngủ. Trong trường hợp trầm cảm có các triệu chứng giống như trên, có thể chỉ định dùng diazepam cùng với các thuốc chống trầm cảm. Sảng rượu cấp, các bệnh tiền sảng và các triệu chứng cấp cai rượu. Cơ co cứng do não hoặc thần kinh ngoại biên, co giật. Tiền mê trước khi phẫu thuật.
Lão Tăng lên tiếng: “Lúc còn sống nạn nhân đã uống đồ uống có liều lượng cao diazepam, hành động bất tiện, không cách nào phản kháng, nhưng đau đớn khiến nạn nhân giữ đầu óc tỉnh táo ở trình độ nhất định, vừa đúng thỏa mãn sở thích tra tấn của hung thủ. Nạn nhân không có khả năng mang theo đồ uống có vấn đề, còn tự uống, vậy đồ uống này là của hung thủ. Nạn nhân uống đồ uống do hung thủ đưa, chứng tỏ nạn nhân không đề phòng hung thủ… Họ quen biết?”
Chung Học Nho: “Báo thù?”
Lý Toản đột nhiên hỏi: “Hàn Kinh Văn cao bao nhiêu?”
Chung Học Nho: “1m8 mấy, sao thế?”
Lý Toản: “Cân nặng?”
Chung Học Nho đáp: “80kg.”
“Hơi nặng một chút. Cơ thể rất cường tráng.” Lý Toản nhận xét.
Lão Tăng gật đầu: “Kết quả điều tra cho thấy Hàn Kinh Văn thường tập thể hình.”
“Chậc, vậy chắc chắn các mối quan hệ xã hội của hắn rất phức tạp.” Chung Học Nho đẩy kính mắt, cảm thán nói.
Lão Tăng không hiểu: “Phải không, sao lúc nãy cậu bảo Hàn Kinh Văn có các mối quan hệ đơn giản?”
Chung Học Nho nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Anh nói hắn học nghiên cứu sinh! Hắn học nghiên cứu sinh, lại đang làm giáo viên cho một tổ chức giáo dục, hắn có thời gian làm phong phú các mối quan hệ xã giao sau giờ học không? Hơn nữa giáo viên có hướng học nghiên cứu, thường là nửa đời người đều sinh hoạt trong sân trường, quan hệ phức tạp thì có thể phức tạp đến đâu? Nhưng bây giờ không giống. Dáng người, chiều cao, ngoại hình đều trên trung bình, còn tập thể hình… Anh không biết đàn ông tập thể hình đều có tác phong cợt nhả sao?”
Lão Tăng cạn lời: “Thì sao?”
Chung Học Nho: “Anh hỏi đội trưởng Lý đi, xem tôi nói đúng không.”
Lý Toản lên tiếng: “Biết phải quản lý bản thân, chăm chút ngoại hình thường xuyên, chứng tỏ nạn nhân cần dùng ngoại hình làm ưu thế, mà ưu thế ngoại hình chỉ có tác dụng lớn nhất trong việc xã giao.”
Lão Tăng ngẫm lại liền hiểu: “Phải điều tra các mối quan hệ xã giao của nạn nhân.”
Kết quả khám nghiệm tử thi đã rõ, đã có thể xác định phương hướng điều tra, Lý Toản đậy mảnh vải trắng lại, bước đến bàn inox gắn cố định với sàn nhà ở phía sau, trên bàn là một bộ khung xương đã được sắp xếp hoàn chỉnh, đây mới là vụ án khó giải quyết.
“Lão Chung, qua đây báo cáo về bộ xương này.”
“Vâng!” Chung Học Nho vỗ vỗ tay bước qua, vừa mở miệng câu đầu tiên đã là: “Biết người này chết thảm cỡ nào không? Còn hơn cả Hàn Kinh Văn, không thể so sánh. Hàn Kinh Văn bị đánh tập trung thân mình mà chết, có điểm giống *trượng hình cổ đại. Tuy trượng hình nghe không đáng sợ lắm nhưng phải chịu đau đớn tương đương lăng trì. Mà bộ xương trắng này…”
*杖刑 hình phạt đánh bằng gậy.
剐刑 hình phạt lăng trì thời phong kiến, róc xương lóc thịt.
“Lúc còn sống bị róc thịt.”
Nét mặt lão Tăng lập tức thay đổi, Lý Toản nhướng mày, hai người đều kinh ngạc: “Đều là tra tấn đến chết?”
“Gần giống.” Chung Học Nho chỉ vào xương ngón tay và xương cẳng chân, bảo hai người đến gần nhìn kỹ: “Xương mười ngón tay và hai xương cẳng chân bị chém đứt, mặt cắt nham nhở, hẳn là dùng dao chặt xương…” Hắn giơ tay như con dao chém xuống: “Chém xuống một dao kẹt lại, rút ra chém xuống tiếp, vừa chém vừa giày vò, bốn năm lần mới hoàn toàn chém đứt. Hai anh có thể tưởng tượng quá trình đó đau đớn đến cỡ nào.”
Lão Tăng nghe mà hoảng sợ: “Đừng miêu tả quá rõ ràng, anh mày không muốn tưởng tượng.” Anh có cảm giác bắp chân ân ẩn đau.
Chung Học Nho nhún vai, không tính từ bỏ trò đùa dai mà nói tiếp: “Ngoại trừ xương ngón tay và xương chân, trên xương đùi và xương tay còn có vết trầy, tôi đoán người này bị róc thịt khi còn sống, lăng trì tới xương.”
Lão Tăng nói: “Sao cái cách gϊếŧ người chết tiệt này nghe quen quen nhỉ? Hình như nghe ở đâu rồi.”
Lý Toản lên tiếng: “Một tháng trước có người gọi điện đến phân cục nói muốn tự thú, hắn bảo đã gϊếŧ một người năm 20 tuổi, hắn miêu tả cách gϊếŧ người cơ bản giống với bộ xương này. Hắn nói lúc đó “trời mưa”, “xung quanh rất yên tĩnh”, hiện trường phát hiện vụ án là một xưởng xay gạo bỏ hoang, đúng là ít người lui tới quanh đó.”
Lý Toản dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Thời gian tử vong bao lâu rồi?”
Chung Học Nho đáp: “Bởi vì thi thể đã hoàn toàn xương hóa, đối chiếu độ ẩm của đất với độ ẩm không khí tại hiện trường đào được án mạng thì chỉ có thể dự đoán thời gian tử vong là ba bốn năm trước. Đội điều tra dấu vết hiện trường tìm được một ít sợi vải ở xưởng xay gạo, sau khi kiểm nghiệm có kết quả đó là loại vải mùa hè lưu hành ba năm trước, dựa vào đó suy đoán thời gian tử vong cụ thể là từ tháng 5 đến tháng 10 ba năm trước.”
Lão Tăng: “Vậy đúng là hắn đã gϊếŧ người, không phải là gọi điện phá rối! Hai vụ án đều là tra tấn đến chết, hiện trường án mạng gần nhau, có liên quan không?”
Chung Học Nho tiếp lời: “Nhà gỗ và xưởng xay gạo đều là hiện trường phát hiện vụ án, theo lý mà nói, nếu cùng một hung thủ thì hắn phải đến xưởng xay gạo gϊếŧ người mới đúng. Xưởng xay gạo bí mật hơn nhà gỗ, mà nhà gỗ cất dụng cụ làm nông, chủ ruộng lúa nơi đó vẫn đang sử dụng nhà gỗ, rất dễ bị phát hiện thi thể. Hơn nữa trong hai vụ án mạng, ngoại trừ tra tấn đến chết và địa điểm gần nhau thì cách thức gây án không hề giống nhau.”
Lão Tăng đáp: “Vậy là trùng hợp.”
“Chẳng phải điều tra sẽ biết sao?” Lý Toản lên tiếng: “Lão Chung, gửi báo cáo về bộ xương cho anh và Đội kỹ thuật hình sự, nói họ phục hồi gương mặt.”
Chung Học Nho: “Tối nay chỉnh sửa đầy đủ sẽ gửi qua.”
“OK.”
Mọi người bận rộn ở đây, bên kia, Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh cũng không rảnh rỗi, sáng sớm hai người đã ra ngoài điều tra các mối quan hệ của Hàn Kinh Văn. Dưới ánh nắng chói chang, hai người bận rộn đến nỗi không kịp uống một hớp nước, sau khi về đến phân cục thì môi khô bong tróc luôn.
Trần Tiệp khàn khàn nói: “Đồng chí Vương Đang Đang, làm phiền ngài rót giúp tôi ly nước mát, hiện tại cổ họng tôi như nuốt than vậy, cảm giác nói nhiều thêm mấy câu là phả khói trắng được luôn.”
Vương Đang Đang rót hai ly nước lạnh thật to, sau đó cậu ngồi xuống vị trí, dùng màn hình máy tính rộng lớn che mặt, giọng nói truyền đến sau màn hình: “Thuận lợi không?”
Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh đang uống nước, uống xong đặt ly xuống lại có đồng nghiệp khác rót thêm. Hai người tập trung uống nước không chú ý, vừa uống xong mới phát hiện xung quanh đã đầy người, cả đám làm bộ như không có chuyện gì kỳ thật không thể che giấu hiếu kỳ, đang chờ hai người kể lại.
Trần Tiệp bưng ly nước lên, Quý Thành Lĩnh lấy di động ra, mấy đồng nghiệp nhịn không được nói: “Tôi nói này, hai người vừa phải thôi, đừng thừa nước đυ.c thả câu. Mau nói đi, lần này có thu hoạch gì?”
Trần Tiệp không nén được bật cười, hỏi Quý Thành Lĩnh: “Cậu nói hay là để chị đây nói?”
Quý Thành Lĩnh: “Cô nói đi.”
Trần Tiệp ho khan vài tiếng rồi nói: “Chúng tôi điều tra bạn bè của Hàn Kinh Văn trước, sau đó mới đến trường học hắn đang học nghiên cứu sinh và tổ chức giáo dục hắn đang làm việc điều tra bạn học và đồng nghiệp của hắn. Gia đình Hàn Kinh Văn rất giản đơn, hắn là con trai lớn, trong nhà còn một em gái mới một tuổi rưỡi. Cha mẹ Hàn Kinh Văn thuộc giai cấp trung lưu, sau khi có thông báo được phép sinh con thứ hai, họ bắt đầu mang thai, năm ngoái sinh một bé gái.”
Một đồng nghiệp hỏi: “Hàn Kinh Văn 28 tuổi đúng không, vậy cha mẹ hắn cũng phải 50 rồi. Năm mươi tuổi vẫn liều mạng sinh con thứ hai, họ không hài lòng con lớn cỡ nào mới vội vàng mạo hiểm sản phụ cao tuổi mà sinh con nhỏ?”
“Đúng là cực kỳ không hài lòng.” Trần Tiệp vỗ tay cái bốp: “Quan hệ giữa Hàn Kinh Văn và cha mẹ rất lạnh nhạt. Chúng tôi báo tin Hàn Kinh Văn bị hại, tuy cha mẹ hắn lộ vẻ bi thương nhưng không khóc lóc thảm thiết, còn bình tĩnh và lịch sử trả lời câu hỏi của chúng tôi.”
“Chúng tôi hỏi thăm hàng xóm và bạn bè hắn mới biết, đã nhiều năm hắn và cha mẹ không qua lại, có một lần họ chứng kiến Hàn Kinh Văn mặc đồ ngủ bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, dáng vẻ rất chật vật.”
Có đồng nghiệp hỏi: “Sao quan hệ giữa họ tệ như vậy?”
Trần Tiệp đáp: “Chưa hỏi được nguyên nhân cụ thể, chúng tôi cũng thấy kỳ quái, Hàn Kinh Văn đúng là “con nhà người ta trong truyền thuyết”, thông minh, bằng cấp cao, tính tình rộng rãi rất biết làm việc, ý thức quản lý bản thân rất mạnh, không có lý gì cha mẹ không thích hắn.”
Một nữ cảnh sát suy đoán: “Hay Hàn Kinh Văn không phải là con ruột của họ?”
“Họ là cha con máu mủ ruột thịt đó.” Trần Tiệp buông tay: “Cho nên mới kỳ quái.”
Cô nói khô cả họng bèn bảo Quý Thành Lĩnh nói tiếp, cậu lên tiếng: “Mặc dù quan hệ của Hàn Kinh Văn và gia đình rất lạnh nhạt nhưng hắn lại có quan hệ xã giao rất rộng. Hắn và bạn học, đồng nghiệp đều rất tốt, còn có nhóm bạn thân cùng sở thích, ví dụ như nhóm bạn tập thể hình, nhóm bạn cưỡi ngựa ngoài trời v.v… Không gây thù chuốc oán với ai. Thỉnh thoảng có chút mâu thuẫn nhưng Hàn Kinh Văn đều có thể giải quyết rất nhanh, hắn am hiểu xử lý các mối quan hệ.”
“Điều tra bạn bè gia đình xong, loại trừ thù hận sâu sắc và gút mắt lợi ích, còn lại vấn đề tình cảm.” Quý Thành Lĩnh nói: “Chuyện tình cảm thì Hàn Kinh Văn hơi loạn. Hai năm trước, hắn có quen bạn gái trong vòng nửa năm, sau khi chia tay vẫn độc thân nhưng có bạn tình cố định, còn có các mối tình một đêm với nam nữ…”
“Khoan đã! Nam nữ?”
“Hàn Kinh Văn là Biasεメual, bình thường chơi rất phóng túng.”
“Vậy rất có thể là gϊếŧ người vì tình.”
“Vì tình thì cũng không chết thảm như vậy. Tôi nghĩ là báo thù.”
“Vì yêu sinh hận.”
Mấy cảnh sát hình sự mồm năm miệng mười thảo luận, chủ yếu suy đoán là gϊếŧ người vì tình, nhưng Hàn Kinh Văn bị tra tấn đến chết rõ ràng là để rút giận nhiều hơn vì tình cảm, không thể đơn giản quy kết là vì yêu sinh hận.
Lúc này điện thoại trong Đội hình sự thình lình reo vang, một cảnh sát nhận điện thoại: “Đội hình sự phân cục khu Đông Thành, xin hỏi ngài có chuyện gì?”
Trong ống nghe, một giọng nói đã qua dụng cụ biến âm lên tiếng: “Tôi tìm Trần Tiệp.”
Viên cảnh sát hơi sửng sốt, sau đó lập tức hô to gọi Trần Tiệp trong đám đông: “Chị Trần, có người tìm chị.”
“Ai?” Trần Tiệp nghi ngờ đứng dậy, đẩy đám đông ra nghe máy: “A lô?”
“Trần Tiệp, là tôi gϊếŧ Hàn Kinh Văn.”
Hết chương 66