Chương 55: Quyển 2 - Chương 55

Edit: OnlyU

Tâm trạng Lưu Thừa Triệu bất ổn, không thể tiếp tục thẩm vấn nữa. Trình Khoa và Trần Tam Hắc thống nhất cách đối phó cảnh sát, đối với những tội danh mà cảnh sát nắm giữ bằng chứng chính xác thì chúng không chống cự, không nói dối. Nhưng đối với những tội cảnh sát chưa có bằng chứng thì chúng phủ nhận, đồng thời ngậm chặt miệng không khai ra Lâm Triều Kỳ và “đại lão bản”.

Cảnh sát không thể nghiêm hình bức cung, dù là chuyên gia tâm lý và cảnh sát có kinh nghiệm thẩm vấn nhiều năm đến cũng vô dụng, ai cũng biết chúng đang nói dối nhưng vẫn không cạy được miệng chúng.

Đội hình sự.

Trần Tiệp kéo ghế ra vô lực ngồi phịch xuống, ảo não thở dài: “Em không bao giờ muốn thẩm vấn đầu nậu ma túy nữa đâu. Em sẽ không kiềm chế được mà bắn một phát vào đầu chúng. Tâm lý của chúng quá vững.”

Những người còn lại cũng uể oải, thẩm vấn mấy tiếng đồng hồ không bức điên tội phạm mà chính họ lại sắp sang chấn tâm lý.

Lão Tăng ngáp một cái rồi hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Vương Đang Đang chuyên thức đêm, hiện giờ vẫn còn rất tỉnh táo, cậu nhìn đồng hồ nói: “3 giờ 50 sáng.”

Lúc này Lý Toản mở cửa đi vào, hắn vỗ tay khiến mấy người đang tăng ca xử lý vụ án nhìn qua: “Tất cả về nhà tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon rồi quay lại làm việc.”

Cái ngáp như lây truyền, Trần Tiệp cũng nhịn không được ngáp một cái, vừa ngáp vừa hỏi: “… Không thừa dịp hỏi tiếp khi tinh thần chúng căng thẳng vì bị dằn vặt sao?”

Lý Toản đáp: “Bây giờ thoạt nhìn mọi người còn chịu dằn vặt hơn. Được rồi, về nhà nghỉ đi. Tiếp tục thẩm vấn cũng không có kết quả, đừng mất thời gian. Tất cả về nhà đi.” Hắn nói xong dẫn đầu tan làm, không quên căn dặn: “Nhớ tắt đèn.”

Mọi người nhìn nhau, nếu lão đại đã đi thì bọn họ cũng về luôn. Thế là mọi người lục tục ra về.

Đèn trong Đội hình sự nhanh chóng tắt ngúm.

Lý Toản về đến nhà, rón rén mở cửa nhà chợt nghe tiếng cười chế nhạo của Giang Hành phía sao: “Đội trưởng Lý về nhà mà sao giống ăn trộm vậy?”

Lý Toản: “…”

Ngọn đèn sáng rõ, hắn hơi khó chịu nhắm hai mắt, lúc mở mắt ra thì thấy Giang Hành dựa tường, tay phải vừa rời khỏi công tắc điện.

Giang Hành: “Nói chuyện một chút?”

Lý Toản hàm ý nhắc nhở: “Đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau.” Thấy y chỉ cười mà không nói gì, hắn tiếp tục: “Anh biết vì sao ống thép lại thẳng không? Vì nó thà gãy chứ không chịu cong.”

Giang Hành nhắc nhở hắn: “Đó là vì thiếu nhiệt độ. Cậu nghĩ xem, trong môi trường 1000 độ, nó không chỉ cong thành nhang muỗi mà còn tan thành bãi nước thép.”

Lý Toản không phản bác được, hắn tiến lên mấy bước, tiện tay kéo ghế ngồi xuống, hai tay khoác lên lưng ghế, bày thái độ “Trò chuyện thân mật nào, papa sẽ giúp con chỉnh đúng nhân sinh lệch lạc”, hắn mở lời: “Chúng ta nói…”

“Nói chuyện làm cách nào tìm được bằng chứng phạm tội của Lâm Triều Kỳ.” Giang Hành không nhanh không chậm nói tiếp, thành công chặn ngang Lý Toản khiến hắn phải nuốt mấy câu tràng giang đại hải định nói xuống cổ họng.

“Đội trưởng Lý, cậu có chuyện muốn nói à?”

Lý Toản gắng gượng rặn ra hai chữ: “Nói đi!”

Sau khi kết thúc chuyện này, nhất định phải đuổi Giang Hành ra khỏi nhà!



9 giờ rưỡi sáng là giờ bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu tập đoàn Triều Nhật đã chạm đáy trong vòng hai tiếng ngắn ngủi. Dư luận càng lúc càng nghiêm trọng, rất nhiều thương vụ làm ăn đang hoặc sắp tiến hành đều gián đoạn hoặc bị hủy bỏ, giá trị cổ phần một đêm bốc hơi sắp lên đến chín trăm triệu. Thành viên hội đồng quản trị họp suốt đêm, thẳng đến hôm sau mở to mắt nhìn giá cổ phiếu chạm đáy, chỉ có thể bức tóc than thở.

Chính lúc này, rốt cuộc gọi được cho Lâm Triều Kỳ.

Cô đưa ra yêu cầu: “Đá hết toàn bộ người của Lưu Thừa Triệu ra khỏi tập đoàn Triều Nhật.”

Thành viên hội đồng quản trị liên tục đáp ứng: “Lưu Thừa Triệu phạm sai lầm quá lớn, người phe hắn phải gánh trách nhiệm.”

Lâm Triều Kỳ tiếp tục: “Tôi muốn vị trí của Lưu Thừa Triệu.”

Đối phương do dự: “Chuyện này…” Không phải họ cố ý làm khó dễ mà là cô Lưu có tiếng hay làm từ thiện, biết kinh doanh vận hành công ty không?

Lâm Triều Kỳ: “Không sao. Tôi nắm phần lớn cổ phần.”

Thành viên hội đồng quản trị biến sắc, họ liếc nhìn nhau cùng ngầm hiểu, xem ra cô Lưu đã dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.

Bề ngoài là ngồi xem giá cổ phiếu tập đoàn lao dốc, thực tế sau lưng mua vào lượng lớn cổ phiếu, Lâm Triều Kỳ và Lưu Thừa Triệu đúng là vợ chồng plastic.

Có điều như thế thì họ không cần phải khẩn trương. Vì Lâm Triều Kỳ nắm đa số cổ phần, vậy cô ta tuyệt đối không ngồi nhìn tập đoàn Triều Nhật phá sản.

Nói cách khác, Lâm Triều Kỳ có thể cứu được tiếng xấu của tập đoàn Triều Nhật.

Tầm 2 giờ chiều, tập đoàn Triều Nhật mời phóng viên đến dự họp báo, do Lâm Triều Kỳ chủ trì, hướng truyền thông và cư dân mạng bắt đầu phát trực tiếp, cung kính nói xin lỗi và sám hối: “Chuyện tình đột nhiên xảy ra, tôi bị đả kích nặng nề, tinh thần suy sụp thời gian ngắn, đương sự là chồng tôi, người chồng tôi yêu sâu sắc. Chúng tôi ở bên nhau từ thời đại học, trải qua vô số sóng gió, tôi vĩnh viễn không thể quên người chồng luôn ở bên trong khoảng thời gian tôi đau khổ nhất, luôn làm bạn với tôi không rời không bỏ.”

Mấy người đang xem trực tiếp nghi ngờ Lâm Triều Kỳ đang đánh chiêu bài tình cảm, lúc đầu không hề bị dụ, còn mắng ngược Lâm Triều Kỳ cá mè một lứa, hại chết cô gái vô tội.

Lâm Triều Kỳ sắc mặt tái nhợt, trong mắt toàn là tơ máu: “Tôi biết người bị hại, đó là một cô gái thông minh xinh đẹp, sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã cố gắng tự lập. Tôi cảm thấy chúng tôi có duyên, vì cô ấy từng là người mà tôi giúp đỡ.”

“Cô ấy lễ phép gọi tôi là chị Lâm, nhưng chồng tôi và cô ấy…” Lâm Triều Kỳ cố kiềm nén bi thương, nước mắt đã chảy đầy mặt: “Tôi bị shock nặng, không chỉ vì người chồng tôi vô cùng tin tưởng chuốc mê cưỡиɠ ɧϊếp cô gái tôi từng giúp đỡ, mà còn vì tôi lơ là, không phát hiện cô ấy bị tổn thương sớm một chút.”

“Tôi rất hổ thẹn, không thể tiếp thu, suy sụp một thời gian ngắn… Chồng tôi, chân ái của tôi là tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp! Là tội phạm gϊếŧ người! Không người phụ nữ nào có thể chịu nổi cú shock này!”

“… Hôm nay tôi muốn trịnh trong xin lỗi, xin lỗi mẹ người bị hại, xin lỗi những người chơi cổ phiếu đã tín nhiệm và ủng hộ tập đoàn Triều Nhật, cả việc Lưu Thừa Triệu chồng tôi gây ảnh hưởng xấu cho xã hội, thành thật xin lỗi…”

“Xin lỗi.”

Lâm Triều Kỳ đứng dậy cúi người, thái độ cực hèn mọn và chân thành.

Tóc đen, trang phục đen, trên tóc cài một bông hoa trắng, gương mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, không khó nhìn ra Lâm Triều Kỳ bị tra tấn tinh thần và nội tâm, lại càng không khó nhìn ra lúc này cô vô cùng hổ thẹn nhưng vẫn chủ động đứng ra chịu trách nhiệm.

Cô vốn không cần nhận lỗi, nhưng vẫn dũng cảm đứng ra xin lỗi. Vốn bị chồng nɠɵạı ŧìиɧ và phản bội, bị đả kích hơn ai hết nhưng vẫn chủ động xuất hiện chịu trách nhiệm với xã hội.

Phát sóng trực tiếp một lần, tập đoàn Triều Nhật và Lâm Triều Kỳ lập tức hot.

Hot search Weibo và các đài truyền thông đều tràn ngập tin tức về buổi phát trực tiếp của Lâm Triều Kỳ, nói cô là trẻ mồ côi, cố gắng vươn lên, thi đậu đại học danh tiếng, vì đồng nghiệp chết trong biển lửa mà không thể tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu. Nhiều năm qua luôn tận tâm tận sức làm từ thiện, vô cùng tin tưởng ông chồng tổng tài trẻ tuổi.

Dịu dàng lịch sự tao nhã, tài trí xinh đẹp, lương thiện có trách nhiệm, Lâm Triều Kỳ tập đoàn Triều Nhật trở thành trung tâm các đề tài hot search.



Đội hình sự.

“Lợi hại.” Trần Tiệp đánh giá: “Hiện tại tập đoàn Triều Nhật dựa vào Lâm Triều Kỳ cải tử hồi sinh, ngay cả khoản tiền rót vào tập đoàn Triều Nhật 6 năm trước cũng được đào ra. Lâm Triều Kỳ chính là đại biểu cho người có tài có sắc số phận lận đận, Lưu Thừa Triệu bị mắng tra nam phạm tội gϊếŧ người, ngay cả người bị hại Quan Ngân cũng bị mắng tham hư vinh, vong ân phụ nghĩa.”

Lâm Triều Kỳ dùng chiêu này quá lợi hại, tất cả mọi người đều bị tính vào kế hoạch, không ai thoát thân, chỉ có mình cô ta trong sạch không tìm ra chút sai lầm.

Tập đoàn Triều Nhật là của cô ta, quần chúng đồng tình và kính nể cô ta, danh lợi song toàn nhân sinh người thắng.

Lão Tăng mở báo yên lặng xem, lướt mắt thấy mấy tiêu đề báo chí rất giật gân trên màn hình máy tính: “Chờ đến khi công bố chân tướng, cắn trả sẽ càng lợi hại hơn.”

Trần Tiệp đáp: “Không có bằng chứng bắt Lâm Triều Kỳ.”

Quý Thành Lĩnh vừa hút hộp sữa bò vừa đi tới hỏi: “Đội trưởng đâu rồi?”

Trần Tiệp quay đầu lại: “Không có trong phòng làm việc hả?”

“Không có. Tôi vừa mới vào rồi.” Quý Thành Lĩnh ngồi xuống, thấy nội dung trong màn hình máy tính của Trần Tiệp, cậu hoàn toàn không bất ngờ. “Hôm trước, tin tức xuất hiện khiến dư luận dậy sóng, tôi đã đoán được mục đích của cô ta là tập đoàn Triều Nhật, chẳng qua không ngờ còn dùng Quan Ngân.”

Trần Tiệp hoài nghi: “Sao mọi người bình tĩnh như vậy? Tôi tức muốn nổ phổi.”

Lão Tăng đáp: “Đừng để người khác chọc tức, tức phát bệnh không ai làm thay.”

Quý Thành Lĩnh: “Cố giữ tỉnh táo mới có lý trí, bây giờ chúng ta cần suy nghĩ rõ ràng cẩn thận tìm manh mối.”

Trần Tiệp: “Tìm ở đâu?”

“Khẩu cung, ghi chép, tìm kiếm những manh mối nhỏ nhất có liên quan đến Lâm Triều Kỳ trong tất cả các vụ án.” Quý Thành Lĩnh lấy một cái thùng giấy lớn dưới bàn làm việc lên đặt trên bàn, trong thùng là tất cả ghi chép biên bản vụ án lần này.

“Đội trưởng Lý nói, dù sao bây giờ chúng ta đã biết Lâm Triều Kỳ có vấn đề rất lớn, cứ nhìn chằm chằm cô ta, chắc chắn có thể thấy được dấu vết cô ta không kịp xóa.”

Trần Tiệp: “666.” Cô lật xem thùng giấy, tiện tay rút một phần ghi chép, vừa thấy chữ viết dày đặc đã bắt đầu nhức đầu. “Sống hay chết, tôi lựa chọn chết.”

Quý Thành Lĩnh vừa lật xem vừa thuận miệng nói: “Hữu tình nhắc nhở, mọi người còn nhớ “bằng chứng” Vệ Minh nhắc đến trong nhật ký không? “Bằng chứng” là một đoạn video, tôi đoán đủ để ghép tội Lâm Triều Kỳ!”



Giang Hành tắt video trực tiếp, khép laptop, dựa ra sô pha nói: “Như chúng ta dự đoán, Lâm Triều Kỳ bắt đầu xuất hiện thường xuyên trước ống kính truyền thông, bán hình tượng bản thân, dùng người chết vô tội, thu được sự đồng cảm của quần chúng, thành công tiếp quản tập đoàn Triều Nhật. Vết nhơ Lưu Thừa Triệu bị bỏ tù, từ đây bắt đầu có người lãnh đạo có một hình tượng tốt đẹp, cố gắng tự lập, cách xử lý truyền thông của cô ta nói rõ cho các cổ đông, đối tác và đối thủ hiểu rõ, cô ta có năng lực xuất chúng, không thể khinh thường.”

“Giá trị thương mại, thủ đoạn kinh doanh, hình tượng, quan trọng nhất là nhân duyên với người qua đường, Lâm Triều Kỳ thành công một nửa. Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, giá cổ phiếu tập đoàn Triều Nhật tăng lên, kế tiếp chỉ cần cô ta ổn định hợp tác thương mại, có lẽ sẽ kéo được nhiều hợp đồng thương mại, tập đoàn Triều Nhật cải tử hồi sinh, hoàn toàn thuộc về cô ta.”

Lý Toản khoanh tay, ngồi bên góc sô pha, cố tránh xa Giang Hành. Hắn nghe vậy không tiếp tục đề tài mà nói sang chuyện khác: “Tại sao bây giờ Lâm Triều Kỳ mới ra tay?”

Lý Toản ngước lên, đôi mắt như viên ngọc trai đen được bao phủ bởi ánh sáng lạnh do thiếu ngủ lóe lên tia sáng xinh đẹp.

“Sau khi kết hôn hai năm, Lưu Thừa Triệu nɠɵạı ŧìиɧ, Lâm Triều Kỳ không thể không biết gì. Cô ta bỏ tiền cứu sống tập đoàn Triều Nhật, vậy mà chỉ nắm 5% cổ phần công ty, nhịn 6 năm mới ra tay chỉnh chết Lưu Thừa Triệu. Tại sao Lâm Triều Kỳ phải nhẫn nhịn 6 năm?”

Giang Hành giơ một tay chống cằm: “Có khả năng Lưu Thừa Triệu nắm được nhược điểm chết người của Lâm Triều Kỳ, cô ta sợ ném chuột vỡ lọ đành phải nhẫn nhịn, Hiện giờ chủ động ra tay diệt trừ Lưu Thừa Triệu là vì nhược điểm chết người đã được giải quyết.”

Suy đoán này rất có khả năng xảy ra.

“Giả thiết suy đoán thành lập, Lưu Thừa Triệu cố ý giấu giếm không nói, chứng tỏ nhược điểm này liên lụy đến hắn. Nhược điểm chết người của Lâm Triều Kỳ là điều chế ma túy, Lưu Thừa Triệu không tham dự nhưng hẳn là biết rõ mà không tố giác, có thể còn thu lợi từ đó.”

Lý Toản ngẩng đầu, gáy dựa vào lưng ghế sô pha, tư thế này khiến cần cổ thon dài và hầu kết của hắn lộ ra, lúc này hắn còn rũ mắt, vẻ mặt mệt mỏi và bực bội. Khóe mắt thoáng liếc nhìn Giang Hành đang ngồi đầu bên kia, y cong chân dài, chân trần đạp lên sô pha, mái tóc đen mất trật tự hơi cong, làn da vẫn rất trắng nhưng nét mặt hơi mệt mỏi vì thức suốt đêm.

Im lặng lan tràn, bầu không khí quá mức yên lặng, ngược lại khiến người ta không được tự nhiên.

Hòa bình không nên tồn tại giữa hắn và Giang Hành.

Lý Toản nghĩ vậy.

Giang Hành đột nhiên hỏi: “Vệ Minh sẽ giấu video ở đâu?”



Y vừa dứt lời, Lý Toản nhận được cuộc gọi đòi mạng liên tục từ cục trưởng Đồng: “Con mẹ nó, Lý Toản, cháu chạy đi đâu rồi?! Mau lăn về giải quyết vụ án ma túy! Hôm nay Trình Vi Bình còn suýt ép chú mày viết *quân lệnh trạng, đã gây họa thì tự đi mà giải quyết. Lần tới Cục thành phố còn gọi điện thoại tới, chú mày sẽ chuyển trực tiếp đến cho mày, tự mà giải quyết đi!”

*Giấy cam đoan thực hiện quân lệnh, phạm vi có hạn trong quân đội.

Cách thật xa còn có thể nghe được tiếng rống giận không tầm thường của cục trưởng Đồng, Lý Toản trợn mắt bịa đặt: “Alo? Cục trưởng Đồng? Chú nói gì, chậc, tín hiệu chó má gì thế này? Alo, rè rè… Nghe không rõ sếp ơi, cháu cúp trước đây, có việc gì về cục rồi nói.”

Hắn nói xong nhanh chóng cúp máy, di động ném qua một bên, cả người thả lỏng.

“Anh nói tiếp đi.”

“Video rất quan trọng.”

“Chắc chắn rồi.”

“Sau khi Vệ Minh có được video thì lo sợ bất an, cô ấy biết sớm muộn gì sẽ bị diệt khẩu. Video là nguyên nhân chính khiến Vệ Minh bị gϊếŧ, đồng thời là vũ khí sắc bén duy nhất có thể báo thù cho cô ấy.” Giang Hành nói sang hướng khác, bắt đầu phân tích suy nghĩ của Vệ Minh: “Nếu tôi là Vệ Minh, bị đuổi gϊếŧ, bị kéo té lầu, không cam lòng và đau đớn khi cận kề tử vong, thù hận sôi sục thúc đẩy tôi nói ra tin tức mấu chốt…”

“Chỗ giấu video.” Giang Hành nói tiếp: “Lúc đó chúng ta cho rằng Vệ Minh nói “cá sấu” là chỉ ma túy mới, vì chúng ta không biết cô ấy giấu một đoạn video nên hiểu nhầm nguyên nhân Vệ Minh bị diệt khẩu là ma túy.”

Suy nghĩ của Giang Hành gợi ý cho Lý Toản.

Hắn lên tiếng: “Tôi đã không để ý đến một việc, Viện nghiên cứu hóa học Việt Giang không liên quan đến xưởng sản xuất ma túy, 6 năm trước tôi không chắc có tham gia điều chế ma túy hay không, nhưng hiện giờ Viện nghiên cứu không có. Vậy làm sao Vệ Minh biết “cá sấu” là ma túy mới? Chỉ dựa vào ghi chép mua vào số lượng lớn cây ma hoàng 6 năm trước, sao có thể lần ra xưởng sản xuất ma túy khu Liên Chi?”

“Trừ phi “cá sấu” trong lời Vệ Minh không phải chỉ ma túy, mà là nhắc đến nơi giấu đoạn video.” Lý Toản nói tiếp: “Cá sấu? Trong nhà Lâm Triều Kỳ nuôi cá sấu sao?”

Không có.

Nhà Lâm Triều Kỳ chỉ nuôi một con chó Pomeranian.

Giang Hành: “Thẻ bài vòng cổ chó.”

Lý Toản hỏi lại: “Cái gì?”

“Nhà Lâm Triều Kỳ nuôi một con Pomeranian, thẻ bài trên vòng cổ có hình cá sấu.”

Lý Toản: “Video giấu trong thẻ bài? Được sao?”

“Xem sẽ biết thôi.”

“Đây chỉ là suy đoán của anh, Vệ Minh nặc danh gửi video đến tủ đựng hàng chuyển phát còn tốt hơn giấu ngay bên cạnh Lâm Triều Kỳ.” Hắn đứng dậy, như không có việc gì nói tiếp: “Tôi quay về phân cục tìm manh mối khác, anh chờ tin tức, đừng rút dây động rừng.”

Lý Toản nói xong đi ra cửa.

Cánh cửa vừa đóng, Lý Toản lập tức nhấc chân chạy, đoạn đường hơn 10 phút được rút ngắn còn 4 – 5 phút đồng hồ. Hắn đầu đầy mồ hôi quay về phân cục, không hề dừng bước mà ra lệnh: “Trần Tiệp, cô dẫn người đi mời cô Lưu đến phân cục một chuyến. Quý Thành Lĩnh, đưa Lưu Thừa Triệu vào phòng thẩm vấn.”

Mọi người không biết Lý Toản có ý gì nhưng đều nghe theo lệnh.

Hắn nhanh chóng đi vào phòng thẩm vấn hỏi Lưu Thừa Triệu: “Tôi hỏi anh, có phải anh giấu bằng chứng phạm tội của Lâm Triều Kỳ không?”

Lưu Thừa Triệu: “Tôi không có! Đồng chí cảnh sát, anh đừng hỏi tôi, anh đi bắt Lâm Triều Kỳ, đi thẩm vấn cô ta đi! Hỏi tôi làm gì? Tôi có bằng chứng thì mẹ nó đã lấy ra trả thù Lâm Triều Kỳ rồi!”

Lý Toản: “Lưu Thừa Triệu, anh đúng là lợn chết không sợ nước sôi. Trong tay anh không có nhược điểm bắt bí Lâm Triều Kỳ mà cô ta nhẫn nhịn để anh nuôi tình nhân bên ngoài? Còn nhịn đến 4 – 5 năm? Điều này làm tôi nghi ngờ cô ta có phải là người phụ nữ độc ác như anh nói không, hay anh chính là kẻ chủ mưu sản xuất ma túy…”

“Không được nói bậy, tôi kiện anh tội phỉ báng.” Lưu Thừa Triệu bất an cựa quậy, tay trái đè lên mu bàn tay phải, ngón tay nhịp nhịp rất nhanh: “Tôi không tham gia sản xuất ma túy, dù thế nào cũng không có.”

“Anh không tham gia nhưng trong lòng biết rõ. Anh luôn biết Lâm Triều Kỳ sản xuất ma túy, xuất phát từ tư lợi, tham lam tài sản của cô ta, bắt chẹt nhược điểm của cô ta nên không ly hôn, đến bây giờ vẫn không dám nói thật, có đúng không? Nhược điểm trong tay anh chính là đoạn video, quay cảnh Lâm Triều Kỳ phạm tội, nhưng anh làm mất rồi.” Lý Toản rướn người lên: “Có đúng không?”

Lưu Thừa Triệu rất hoảng loạn, động tác tay chân càng nhanh hơn, trán đổ mồ hôi lạnh, hắn nói năng lộn xộn: “Chuyện không liên quan đến tôi, tôi không lấy tiền buôn ma túy của cô ta, tập đoàn kiếm được nhiều tiền, cô ta cũng không tranh tài sản của tôi, tội gì tôi tham chút tiền bẩn của cô ta!”

“Nhưng anh sợ, lỡ như tập đoàn không quay vòng vốn được, nuôi một người vợ bị nắm nhược điểm chính là có một kho tiền vốn di động bên cạnh.” Lý Toản nói: “Đều là hồ ly ngàn năm, giả vờ ngây thơ với ai?”

Lưu Thừa Triệu mặt mày xám xịt, hắn hiểu rõ từng bước hỏi cung, chắc chắn hắn sẽ bị phán nhiều lắm là biết rõ sự tình nhưng không báo cảnh sát.

Quý Thành Lĩnh che giấu sửng sốt trong lòng, cậu phản ứng thật nhanh, vỗ mạnh lên bàn đe dọa: “Lưu Thừa Triệu, thành thật khai báo! Anh vẫn còn giấu giếm? Tới nước nào rồi mà anh còn khôn lỏi nhiều như vậy? Anh còn có lương tâm hay không? Tôi nói cho anh biết, thẳng thắn sẽ được khoan hồng!”

Lưu Thừa Triệu run một cái, tay trái gảy móng tay không được cắt giũa hai ba ngày đến chảy máu, tâm trạng bất an, rất có tố chất thần kinh.

“Tôi… tôi giấu đoạn video, bị mất rồi.”

“Mất cái gì? Mất ở đâu? Lúc đầu anh giấu ở đâu? Anh nhặt được video ở đâu?”

“Tháng 12 năm ngoái. Tôi không tin Lâm Triều Kỳ, cứ cách một thời gian sẽ mang giấu ở chỗ khác, những lần trước để ở kết sắt các căn hộ khác nhau, sau đó lại giấu ở phòng làm việc. Tháng 12 năm ngoái đột nhiên không thấy nữa, tôi đoán là Lâm Triều Kỳ trộm đi, chỉ có cô ta luôn tìm kiếm đoạn video từng giờ từng phút.”

Video bị mất vào tháng 12 năm ngoái, đó cũng là lúc Vệ Minh tình cờ phát hiện nguyên vật liệu mua vào 6 năm trước có vấn đề, tiến hành điều tra.

Hẳn là Vệ Minh vô tình có được đoạn video vào tháng 1, nhưng làm thế nào đến tay Vệ Minh lại là vấn đề.

Lý Toản hỏi: “Anh chưa từng nghĩ sao chép đoạn video?”

Lưu Thừa Triệu: “Đồng chí cảnh sát, đó là video phạm tội, không phải phim ảnh có thể tùy tiện sao chép, nếu lộ ra ngoài thì phải làm sao? Đến lúc đó tất cả mọi người đều biết vợ tôi điều chế ma túy, anh nghĩ ai sẽ tin tôi trong sạch? Tôi chỉ nghĩ cho danh dự của tập đoàn.”

Lý Toản vỗ vỗ vai Quý Thành Lĩnh rồi ra khỏi phòng thẩm vấn, sau đó căn dặn cậu sao chép một phần khẩu cung rồi nói: “Lát nữa Trần Tiệp đưa Lâm Triều Kỳ đến, cậu và lão Tăng, mọi người cố sức kéo dài thời gian.”

Quý Thành Lĩnh hỏi: “Anh có manh mối?”

“Chờ kết quả. Dù sao vẫn phải giữ cô ta lại, tốt nhất là ở lại qua đêm.”

Quý Thành Lĩnh đầy tự tin: “Chỉ cần không quá 24 giờ, không khó.”

“Lâm Triều Kỳ nuôi đám luật sư kia không phải ngồi chơi, cô ta còn bình tĩnh lý trí hơn Lưu Thừa Triệu, càng thông minh hơn. Hiện tại Lâm Triều Kỳ là hình tượng của tập đoàn Triều Nhật, nếu ở lại cục cảnh sát qua đêm, hình tượng tốt đẹp vất vả xây dựng ban ngày sẽ hoàn toàn sụp đổ.” Lý Toản nhắc nhở Quý Thành Lĩnh, bảo cậu đừng xem thường Lâm Triều Kỳ.

Hắn nói xong vội vã ra khỏi phân cục, lái xe đi đến Cẩm Tú Trang.



Tập đoàn Triều Nhật.

Bãi đậu xe.

Cửa thang máy mở ra, Lâm Triều Kỳ vừa đi vừa căn dặn nhân viên cấp dưới xử lý truyền thông và nghiệp vụ tập đoàn, bỗng di động vang lên tiếng tin nhắn đến, cô bấm mở xem: Hàng tới cổng, canh gác nghiêm ngặt.

Nhân viên lên tiếng gọi: “Cô Lưu?”

Lâm Triều Kỳ xóa bỏ tin nhắn, hoàn toàn xóa bỏ dấu vết nó từng tồn tại, sau đó quay đầu hỏi lại: “Cậu gọi tôi là gì?”

Người kia sửng sốt, nhanh chóng đổi giọng: “Lâm tổng.”

Lâm Triều Kỳ nói: “Tôi dặn dò xong rồi, còn lại mọi người xem mà làm.”

“Vâng.”

Lâm Triều Kỳ lấy chìa khóa xe ra bấm một cái, chiếc xe sang trọng vang lên hai tiếng, nhân viên mở cửa xe cho cô.

Lâm Triều Kỳ vừa định lên xe thì Trần Tiệp dẫn hai cảnh sát hình sự đi đến gọi lại: “Cô Lưu, Lưu Thừa Triệu khai cô có liên quan đến một vụ án. Mời đi theo chúng tôi một chuyến, phối hợp cảnh sát điều tra.”

Nhân viên nghe vậy hoảng hốt: “Lâm tổng?”

Lâm Triều Kỳ bình thản như thường, im lặng đối diện Trần Tiệp một lát rồi cười khổ nói: “Tôi không ngờ Thừa Triệu sẽ nói vậy… Được, tôi đi đến cục cảnh sát với mọi người một chuyến. Nhưng phiền mọi người, có thể đừng để lộ ra không? Chuyện liên quan đến danh dự tập đoàn Triều Nhật, tôi hy vọng có thể cẩn thận một chút.”

Trần Tiệp nói: “Chúng tôi đã quan sát, không có phóng viên.” Cô dừng một chút rồi bổ sung một câu: “Cô Lưu rất bình tĩnh.”

Lâm Triều Kỳ: “Vì tôi không phạm tội.”

Trần Tiệp và hai cảnh sát hình sự đưa Lâm Triều Kỳ đi, nhân viên nghe theo lời dặn của Lâm Triều Kỳ, giấu tin tức cô ta bị đưa vào cục cảnh sát.



Cẩm Tú Trang khu Bắc Điền.

Lý Toản xuất hiện trước cổng căn biệt thự sang trọng của Lâm Triều Kỳ và Lưu Thừa Triệu, hắn đi vòng quanh một vòng, không tìm được góc chết của camera giám sát để lén chuồn vào.

Hắn đành nhấn chuông cửa, người giúp việc nói: “Lưu tiên sinh và cô Lưu đều không có ở nhà, chúng tôi không thể làm chủ tiếp đãi khách đến. Hay là ngài chờ tôi gọi điện hỏi một chút…”

“Không cần.” Lý Toản đáp rồi rời đi.

Người giúp việc gọi điện là Lâm Triều Kỳ sẽ phát hiện vấn đề.

Hắn vòng ra sau chỗ sân sau, trên vách tường đối diện đèn đường có gắn một cái camera. Hắn lùi ra sau, nhặt viên đá trong bụi cỏ, lơ đãng nhìn xung quanh một vòng rồi nhanh chóng xoay người mượn lực ném lên.

“Xoảng” một tiếng, viên đá trúng ngay giữa camera.

“Biu!” Lý Toản thầm nói từ tượng thanh hắn nghĩ ra. Sau đó hắn quơ tay, lắc lắc vai lùi ra sau hai bước chạy lấy đà, hai ba bước đạp lên vách tường nhảy xuống, vững vàng tiếp đất.

Lý Toản vô thức sờ túi, lúc này hút một điếu sẽ đẹp trai không ai địch nổi.

Ngón tay đã đυ.ng tới điếu thuốc nhưng hắn bỗng đè lại mà không rút ra, đang làm chính sự không hút thuốc lá là thường thức cơ bản.

Lý Toản tiến lên, đây là sân sau của Lâm Triều Kỳ, cách vài mét bên phải có một hồ bơi cá nhân, đi qua bãi cỏ chính là cửa sổ sát đất thông với phòng khách.

Hắn vừa đi vừa tìm, hắn nhớ rõ con Pomeranian thích chơi ở sân sau.

“Cầu Cầu?” Lý Toản suy nghĩ một lúc, hai tay đút túi quần, đầu lưỡi đặt ở hàm trên gọi chó. Trước đây mẹ hắn có nuôi chó, chỉ cần chắt lưỡi là chó sẽ chạy đến.

Lý Toản gọi một lúc lâu mà vẫn không có động tĩnh gì, có thể khẳng định sân sau không có chó, vì vậy hắn đi đến cửa sổ sát đất, định đi vào biệt thự tìm xem. Tay hắn vừa chạm vào cánh cửa thì bỗng nghe thấy tiếng cười từ phía sau, còn có cả tiếng chó sủa.

Hắn bình tĩnh quay đầu lại, trông thấy Giang Hành như ôn thần đi đâu cũng gặp, dưới chân y là con Pomeranian đang ngồi le lưỡi.

Giang Hành bắt chước Lý Toản chắt lưỡi: “Chậc… Bỏ đi, tôi không làm được. Đội trưởng Lý, cậu đến đây tản bộ à?”

Lý Toản: “Biết rồi còn cố hỏi.” Hắn đi tới ngồi xổm xuống trước mặt con chó, không thấy thẻ bài trên vòng cổ: “Không có? Anh lấy rồi?”



Giang Hành chân dài, hơi khó ngồi xổm như đa số người Châu Á, y đành khụy một chân, cười nói: “Hôm nay nó không đeo thẻ bài. Đội trưởng Lý, không phải cậu nói đó chỉ là suy đoán của tôi, còn dặn tôi không được đánh rắn động cỏ?”

Lý Toản ngước mắt nhìn lên: “Anh tới thì là đánh rắn động cỏ, còn tôi tới là tìm chứng cứ. Vào biệt thự tìm, anh canh gác, tôi đi trộm.”

Giang Hành: “Tôi không đi. Tôi quang minh chính đại tiến vào, sao có thể làm tên trộm vặt?”

Mí mắt Lý Toản giật một cái.

Quả nhiên kế tiếp nghe Giang Hành chế nhạo: “Đội trưởng Lý đúng là đội trưởng giỏi, kỹ thuật trèo tường rất tốt, tư thế tiếp đất đạt điểm tối đa, yên tĩnh không một tiếng động. Nếu cậu thi nhảy cầu, chắc chắn sẽ vô địch thế giới.”

Lý Toản bình thản công nhận, không thở gấp lấy một hơi: “Chính xác. FINA cũng cảm thấy rất đáng tiếc.”

*FINA hay Fédération internationale de natation[a] (tiếng Việt: Liên đoàn bơi quốc tế) là một liên đoàn quốc tế được công nhận bởi Ủy ban Olympic quốc tế (IOC) quản lý các giải đấu quốc tế các môn thể thao dưới nước. Đây là một trong những liên đoàn quốc tế đưa ra quy định về môn/phân môn cho IOC và/hoặc cộng đồng quốc tế. Liên đoàn có trụ sở tại Lausanne, Thụy Sĩ.

FINA hiện giám sát năm môn thể thao dưới nước: bơi, nhảy cầu, bơi nghệ thuật, bóng nước và bơi ngoài trời. Bắt đầu từ năm 2013, nhảy cầu cao là một phân môn mới của FINA. FINA cũng giám sát giải “Masters” (dành cho người trưởng thành) của các phân môn này.

Giang Hành: “…”

Lý Toản đứng dậy hỏi hắn: “Hợp tác không?”

Giang Hành cười nói: “Đội trưởng Lý mời, đương nhiên tôi không thể từ chối. Nhưng đồ vật nằm trong tay tôi…” Y đối diện Lý Toản, giọng nói càng ôn hòa: “Cậu xem, bây giờ hợp tác thế nào?”

Lý Toản không nói gì.

Lúc này người giúp việc cầm một món đồ chơi cho chó đi đến: “Cầu Cầu…” Vừa thấy hai người đàn ông xa lạ, cô lập tức hét lên, tiếng hét rất chói tai, cực kỳ ô nhiễm tiếng ồn.

“Hai người là ai? Có kẻ gian! Có trộm… Có ai không?”

Lý Toản đang định kéo Giang Hành, bảo y giải thích hắn là bạn cùng đi vào, sau đó hai người tự nhiên rời đi. Kết quả quay lại chỉ còn thấy bóng lưng chạy như bay của tên chó chết Giang Hành.

Lúc này Giang Hành đã leo đến bờ tường, y quay đầu vươn tay ra: “Anh bạn, nhanh lên nào!”

Lý Toản nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng chạy đến nắm cổ tay Giang Hành nhảy lên, lúc sắp nhảy xuống còn quay lại cười với y: “Cám ơn anh bạn.” Sau đó hắn trở tay đẩy y, tiện chân đá một cú.

Lý Toản vững vàng tiếp đất, Giang Hành thì suýt chụp ếch. Hắn thầm cảm thấy đáng tiếc, thiếu chút nữa là có thể thấy y bể đầu chảy máu rồi.

Bảo vệ Cẩm Tú Trang nghe tiếng chuông báo động nhanh chóng chạy tới, Lý Toản và Giang Hành vội vàng chạy đến chỗ đậu xe. Mở cửa xe, một người ngồi vào ghế lái nhấn ga, một người chui vào qua cửa sổ xe, thắt dây an toàn, cài chốt cửa: “Chạy!”

Tiếng động cơ gầm rú, đạp lún chân ga phóng lên, bụi đất phun đầy mặt mấy bảo vệ đuổi theo phía sau. Bảo vệ ho sặc sụa, giơ tay quơ quơ bụi mù mịt trước mặt, đồng nghiệp chạy tới hỏi: “Có thấy bảng số xe không?”

“Không thấy. Đến phòng quan sát xem.”

Nhưng bảng số chiếc xe đã được dán miếng huỳnh quang dùng một lần, đến phòng quan sát cũng không nhìn ra cái gì.

Chiếc xe chạy ra đến ngoài rồi dừng bên đường, Lý Toản xuống xe xé miếng dán trên bảng số, trước khi cảnh sát giao thông đến liền rời đi, thuận miệng hỏi Giang Hành: “Anh bạn, quang minh chính đại hử?”

“Ban ngày ban mặt, trèo tường ngay trước camera, đi vào không né người, còn chơi với con chó Pomeranian, không phải rất quang minh chính đại?”

“Nghe kinh nghiệm phong phú.”

Giang Hành: “Đâu có. Dù sao Lưu Thừa Triệu vào tù là chuyện ván đã đóng thuyền, Lâm Triều Kỳ không bị phán tử hình cũng sẽ tù chung thân, tôi bị camera ghi lại toàn bộ quá trình thì thế nào? Không ai truy cứu. Dù có người truy cứu tới cùng…”

Lý Toản hỏi: “Thì sao?”

“Cùng lắm bồi thường 180 cái thẻ bài. Hơn nữa tôi còn có một đội luật sư.”

Từ khi Lý Toản quen biết Giang Hành tới nay, giờ phút nào hắn cũng cảm nhận được sự hủ bại cực độ của giai cấp tư sản.

“Anh tìm được video rồi?”

Giang Hành ném cho hắn cái thẻ bài chạm rỗng hình cá sấu màu xanh: “Ở bên trong có một cái thẻ nhớ.”

Lý Toản mở ra, tìm được cái thẻ nhớ to chừng ngón tay cái, hắn nhét vào di động, sau một loạt thao tác, hắn xem được đoạn video đẫm máu.

Sau khi xem xong, Lý Toản hỏi: “Anh muốn gì?”

Giang Hành: “Nguyên nhân cái chết của Giang Hạnh.”

“Tôi sẽ giúp anh.”



Phân cục Đông Thành.

Trong phòng thẩm vấn thông thường, Quý Thành Lĩnh và Trần Tiệp đang thẩm vấn Lâm Triều Kỳ: “Cô Lưu…”

“Ngại quá.” Lâm Triều Kỳ ôn hòa đề nghị: “Có thể gọi tôi là cô Lâm không? Hai người biết đó, chồng tôi… Hiện tại tôi rất khó tha thứ cho anh ta, tôi không qua được cửa ải trong lòng. Mong hai người hiểu cho.”

Quý Thành Lĩnh gật đầu: “Cô Lâm, cô có quen biết Trình Khoa và Trần Tam Hắc không?”

Lâm Triều Kỳ đáp: “Trình Khoa…” Cô ta suy nghĩ một lúc lâu mới do dự nói: “Hẳn là người từng ở cùng cô nhi viện với tôi, thời gian quá lâu nên tôi không nhớ rõ lắm. Còn Trần Tam Hắc, xin lỗi tôi không biết, không giúp gì được mọi người.”

Quý Thành Lĩnh nói tiếp: “Trình Khoa nói hắn và cô từng có liên hệ.”

Lâm Triều Kỳ lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ từng có liên hệ. Xin lỗi, tôi thực sự không nhớ rõ, phiền anh nói rõ ngày tháng được không? Còn các phương thức liên hệ, thông qua cái gì… Kể lại rõ ràng có thể tôi sẽ nhớ được.”

Quý Thành Lĩnh không hỏi được gì, cậu nói tiếp: “Lưu Thừa Triệu tố cáo cô ác ý mưu hại hắn.”

Lâm Triều Kỳ che miệng thấp giọng kinh hô: “Tôi mưu hại Lưu Thừa Triệu? Tôi hại hắn thế nào? Sao hắn có thể đối xử với tôi như vậy? Đồng chí cảnh sát, anh nói Lưu Thừa Triệu tố cáo tôi mưu hại hắn?”

Quý Thành Lĩnh hơi đau đầu: “Lưu Thừa Triệu tố cáo cô, nói cô cố ý dụ đỗ khiến hắn để ý đến Quan Ngân, ác ý hãm hại hắn…” Nói đến đây, cậu biết mình nói sai rồi.

Quả nhiên Lâm Triều Kỳ hỏi ngược lại: “Đồng chí cảnh sát, tôi hãm hại Lưu Thừa Triệu cách nào? Tôi ép hắn gϊếŧ người? Hay là ép hắn chuốc mê cưỡиɠ ɧϊếp Quan Ngân? Theo tôi được biết, Lưu Thừa Triệu quen biết Quan Ngân còn sớm hơn tôi nhận ra cô ấy, xin hỏi làm thế nào tôi cố ý dụ dỗ Lưu Thừa Triệu để ý đến Quan Ngân?”

Quý Thành Lĩnh á khẩu không trả lời được.

Trần Tiệp lên tiếng: “Cô Lâm, Lưu Thừa Triệu còn tố cáo cô liên quan đến việc sản xuất ma túy, xin cô phối hợp.”

Lâm Triều Kỳ thả tay xuống: “Tôi luôn rất phối hợp. Ngược lại là cảnh sát không có chứng cứ.”

Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh nhìn nhau, trán đổ mồ hôi, quả nhiên rất khó thẩm vấn Lâm Triều Kỳ, không chỉ tiết tấu hoàn toàn bị đối phương nắm trong tay mà mấu chốt là họ không có tự tin thẩm vấn.

Nguyên nhân là tất cả vấn đề đều không có chứng cứ.

Trần Tiệp nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Lâm Triều Kỳ hỏi: “Cô Lâm, 6 năm trước Viện nghiên cứu hóa học bị cháy lớn, tối đó cô làm gì? Ở đâu?”

Lâm Triều Kỳ thẳng lưng, nghe vậy rũ mắt, lát sau mới ngẩng lên: “Tại sao hỏi chuyện này?”

Trần Tiệp đáp: “Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ hỏa hoạn, xin trả lời câu hỏi.”

“Tối đó tôi và Lưu Thừa Triệu hẹn nhau đi xem phim, 7 giờ tối chúng tôi xuất phát, đi nhà hàng tây ăn beefsteak. Tầm 8 giờ rưỡi đến rạp chiếu phim, bắt đầu xem phim. Bộ phim dài 2 tiếng 3 phút, sau khi xem xong tầm 10 giờ rưỡi.”

Trần Tiệp: “Viện nghiên cứu phát hỏa tầm 9 – 10 giờ tối, nhưng Lưu Thừa Triệu nói đang xem phim giữa chừng thì hắn có việc rời đi, một mình cô ở rạp chiếu phim xem tiếp.”

Lâm Triều Kỳ gật đầu: “Đúng vậy. Một mình tôi xem đến hết phim.”

Trần Tiệp: “Có người làm chứng không?”

“Toàn bộ khán giả trong rạp lúc đó, băng ghi hình camera giám sát, người bán vé đều có thể làm nhân chứng.”

Nhân chứng không nên quá nhiều, nếu họ tìm được khán giả và băng ghi hình camera giám sát 6 năm trước thì hãy nói. Nhưng họ không tìm được, vì rạp chiếu phim đó đã dời đến quảng trường, băng ghi hình camera cũng đã lạc mất.

Lâm Triều Kỳ nói tiếp: “Cảnh sát còn chuyện gì không? Nếu không còn…” Cô nhìn đồng hồ trước mắt: “Tôi nên trở về xử lý việc công ty, hẳn là luật sư của tôi đã tới rồi. Tôi không hài lòng cảnh sát không có bằng chứng mà đã đưa tôi đến cục cảnh sát, thẩm vấn tôi như phạm nhân. Tôi muốn kiện các người.”



Đội hình sự.

Nhóm Trần Tiệp bị cục trưởng Đồng mắng té tát: “Quý Thành Lĩnh, cậu tốt nghiệp ưu tú Đại Học Công An đó hả? Còn cô nữa, Trần Tiệp! Cô là người mới hả? Có biết xấu hổ không? Thẩm vấn không được? Kéo dài không được? Để người ta nắm nhược điểm, một đoàn luật sư chặn ở đại sảnh muốn tố cáo chúng ta! Tăng Kỳ Dân…”

Cục trưởng Đồng vô cùng đau đầu: “Sao cậu lại chiều ý thằng nhãi Lý Toản hả? Đúng rồi, Lý Toản đâu? Chết ở đâu rồi?!”

Không ai trả lời, cục trưởng Đồng tóm lấy một cảnh sát hình sự vừa tốt nghiệp ép hỏi, đối phương bị áp lực như núi trả lời: “Trốn… trốn việc.”

Cục trưởng Đồng lập tức bùng nổ như núi lửa.

Một lúc lâu sau, đội cảnh sát hình sự chán nản ra đại sảnh, luân phiên ra trận chiến đấu với đoàn luật sư của Lâm Triều Kỳ, toàn bộ thua trận, rõ ràng sẽ bị kiện, gánh tiếng xấu, có khả năng còn bị cấp trên trách phạt.

Phân cục Đông Thành vốn có thanh danh không tốt, trải qua chuyện này, phỏng chừng gốc cũng hỏng.

Lão Tăng che mặt: “Số trời đã định.”

Bên đội hình sự mưa gió não nề, bên Lâm Triều Kỳ thì luật sư phun nước bọt như mưa, ngược lại Lâm Triều Kỳ ngồi phía sau, đoan trang lịch sự, còn thanh thản nghĩ xem lần này phải lợi dụng dư luận thế nào để củng cố địa vị ở tập đoàn Triều Nhật.

Tóm lại, Lâm Triều Kỳ xuân phong đắc ý.

Một luật sư có tiếng đi đến thì thầm hai câu với Lâm Triều Kỳ, cô ta đứng lên nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về. Ngày mai các vị chờ nhận thư của luật sư, tạm biệt.” Cô ta nói xong xoay người rời đi.

“Thư luật sư thì khỏi đi. Cô Lâm nên bảo đoàn luật sư nghĩ cách giúp cô giảm hình phạt.” Lý Toản bước vào, vừa đi vừa nói: “Trần Tiệp, còng tay Lâm nữ sĩ!”

Trần Tiệp phản ứng thật nhanh: “Đã chuẩn bị từ lâu!”

Lâm Triều Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị còng lại. Cô ta tức đến bật cười: “Có ý gì? Đội trưởng Lý, anh muốn nghiêm hình bức cung hay là không có bằng chứng đã bắt người?”

Lý Toản giơ tay lên, giữa ngón trỏ và ngón giữa là một cái thẻ nhớ: “Quen không?”

Lâm Triều Kỳ mặt không chút thay đổi nhưng hai mắt trừng trừng nhìn cái thẻ nhớ: “Anh tìm thấy nó ở đâu?”

Lý Toản: “Thẻ bài của cún cưng nhà cô.” Chân tướng nằm ở răng nanh.

Hết chương 55