Chương 9: Cảnh sát Diệp bỡn cợt
Diệp Thanh tràn đầy ý cười, trong mắt mang theo bỡn cợt.
Sương trắng mông lung mơ hồ bao trùm gương mặt anh tuấn của Lâm Bắc Việt, chiếu đến lỗ tai ửng hồng của anh, vành tai mềm mại, tinh tế, xúc cảm hẳn là rất tốt.
Diệp Thanh rất muốn duỗi tay sờ. Nhưng cô khống chế được chính mình.
Ho nhẹ một tiếng, cô nói: "Ở trong mắt em, nam nhân chỉ phân hai loại."
Diêm Tiểu Tung tò mò, "Hai loại nào?"
Diệp Thanh dường như không có việc gì mà gắp thịt ăn, "Có loại, và không có loại*."
(*Loại ở đây là giống loài, có thể hiểu ý nói là có con và không có con)Tống Kiều quả thực muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, "Lão đại, chị tổng kết thật quá sâu sắc!"
Diêm Tiểu Tung có chút trố mắt, nói với Lâm Bắc Việt: "Lão đại của chúng ta chính là như vậy, anh quen thì tốt rồi."
Lâm Bắc Việt trầm mặc không lên tiếng, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: "Vì sao lại có nữ nhân nguyện ý sinh con cho nam nhân như Vu Hạo Khiêm?"
"Ha," Diệp Thanh lộ ra hàm răng trắng sáng, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên, "Nam nhân có quyền có tiền liền đồϊ ҍạϊ , nam nhân không xấu nữ nhân không yêu."
Lâm Bắc Việt nhìn cô, nói: "Tôi phủ định quan điểm của em."
Diệp Thanh không để bụng, "Em nghĩ, có nữ nhân tự nguyện giống Giả Tinh Tinh, có nữ nhân hẳn là vì nguyên nhân khác."
"Đúng," Tống Kiều gật đầu, "Em đồng ý."
Diệp Thanh nói: "Giả Tinh Tinh không có công tác, không có thu nhập, lại có thể ăn sung mặc sướиɠ, thậm chí còn gửi phí sinh hoạt về quê cho cha...... Những thứ đó đều lấy từ chỗ Vu Hạo Khiêm. Có lẽ cô ta cũng chán ghét cuộc sống như vậy, nhưng cô ta tình nguyện trầm luân, ở trong quan hệ biếи ŧɦái lại quỷ dị như vậy, đạt được điều kiện sinh hoạt tốt đẹp."
Tống Kiều nói: "Em đã điều tra những nữ nhân từng có quan hệ với Vu Hạo Khiêm, họ đều sinh hoạt ở tầng đáy xã hội, trẻ tuổi, bằng cấp không cao, mới vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm xã hội gì, là những cô gái thập phần đơn thuần non nớt, còn không có bối cảnh gì."
"Nữ nhân như vậy, dễ khống chế nhất, cũng dễ lừa gạt nhất không phải sao?" Diệp Thanh cười như không cười.
Lâm Bắc Việt im lặng, như đang suy tư.
Tống Kiều thật sự dốc sức điều tra các mối quan hệ xung quanh Giả Tinh Tinh, "Em từng điều tra, Giả Tinh Tinh tuy rằng sống thực tế lại ham hư vinh, nhưng lúc trước cũng là bị Vu Hạo Khiêm dụ dỗ lừa gạt. Thậm chí cô ta từng tin tưởng, Vu Hạo Khiêm là thật sự yêu mình. Chờ khi cô ta phát hiện ra bộ mặt thật của Vu Hạo Khiêm thì đã vô pháp tự kềm chế. Vô luận từ cảm tình hay là sinh hoạt, đều không thể thoát thân."
Lâm Bắc Việt hỏi: "Dương Nhất Hàm kia thì sao? Chẳng lẽ làm vợ Vu Hạo Khiêm, cô ta thấy vậy cũng chẳng quan tâm, cam chịu? Thậm chí không nghĩ tới ly hôn?"
Diệp Thanh ăn sạch đồ ăn trên bàn, tiếp tục vớt trong nồi, nói: "Cái này a, cái này thì rất cẩu huyết nha," cô lắc đầu, "Dương Nhất Hàm từng là hộ lý chuyên nghiệp đại học y khoa, khi đi học đã quen biết Vu Hạo Lâm học khóa trên. Hai người yêu nhau bốn năm, cảm tình rất không tồi. Sau khi tốt nghiệp, Vu Hạo Lâm tự mở bệnh viện tư nhân, Dương Nhất Hàm cũng đương nhiên trở thành hộ lý của bệnh viện. Chính là cũng không biết vì gì nguyên nhân, Dương Nhất Hàm lại quen biết Vu Hạo Khiêm, mấy tháng sau liền kết hôn cùng Vu Hạo Khiêm, trở thành chị dâu của bạn trai."
"Loạn, thật loạn!" Diêm Tiểu Tung thấp giọng mắng.
Lâm Bắc Việt vẻ mặt tự hỏi, "Người địa phương, có thể thuận lợi tiến vào tiểu khu Hồi viên; trình độ văn hóa không thấp, thậm chí có am hiểu nhất định về y; có quen biết Giả Tinh Tinh ——Dương Nhất Hàm rất phù hợp với những điều kiện đó, không phải sao?"
Diệp Thanh nói: "Không có chứng cứ xác thực, không làm gì được bọn họ. Người Vu gia khó đối phó, Dương Nhất Hàm cũng không phải đèn đã cạn dầu. Phải nghĩ ra biện pháp láy được thêm nhiều manh mối từ chỗ bọn họ."
Cơm trưa xong, từng người phân công nhau hành động. Lâm Bắc Việt về phòng thí nghiệm pháp y.
Trước khi đi, anh nói với Diệp Thanh: "Diệp Thanh, không được đơn độc hành động."
Diệp Thanh nhíu mày, "Anh xem thường em?"
Lâm Bắc Việt nói: "Tôi sẽ nhanh chóng cho ra kết quả." Dừng một chút, "Nếu em muốn đi tiếp cận Dương Nhất Hàm, phải dẫn theo tôi. Tôi cũng cần có hiểu biết cụ thể về vụ án."
Diệp Thanh không có dị nghị, vừa vặn cô muốn điều chỉnh tiết tấu, sắp xếp lại vụ án.
"Mấy người Vu Hạo Khiêm cùng Dương Nhất Hàm, trước tiên em sẽ cho người theo dõi. Nhưng bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, em cần cẩn thận suy nghĩ lại một chút."
Lâm Bắc Việt lúc này mới yên tâm mà rời đi.
......
Buổi chiều, Diệp Thanh đến trấn nhỏ, ở bên đường mua ít đồ ăn vặt, rồi tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.
Nơi du lịch đúng là có nhiều cảnh đẹp, chỗ nghỉ ngơi cũng nhiều. Bên bờ sông, có cảnh đẹp, cũng có ghế dài để cho mọi người nghỉ chân.
Ăn một nửa con mực khô, Tống Kiều gọi điện thoại lại đây.
"Lão đại, lão Lưu bảo vệ tiểu khu Hồi viên em đã giúp chị điều tra." Tống Kiều nói, "Trước kia từng làm việc ở nhà máy hóa chất, sau khi về hưu mới đi làm bảo vện. Nhưng mà......"
"Nhưng mà cái gì?" Diệp Thanh nhai nhai mực khô, hỏi.
"Nhưng mà khi em truy hỏi nguyên nhân từ chức, ông ta cứ cự tuyệt trả lời, thậm chí còn ấp úng." Tống Kiều nói chắc chắn, "Ông ta có việc dấu diếm, thậm chí nói dối em."
Diệp Thanh đem gói đồ ăn vặt ném vào thùng rác, "Tiếp tục theo dõi ông ta, nhưng không được bức ông ta nóng nảy."
"Vâng," Tống Kiều tắt điện thoại.
Diệp Thanh mới vừa kết thúc trò chuyện, ngay sau đó một cuộc điện thoại lại đến. Cô ngây người một chút, ấn nghe điện thoại.
"Uy," cô có chút lo sợ không yên, "Uy, lão Trì."
Mấy ngày nay cô không liên lạc với Trì Đông Nham, đang lẩm bẩm anh hẳn là sẽ gọi điện thoại lại đây, đúng là anh ta gọi tới thật.
"Tiểu Diệp." Trì Đông Nham cười khẽ, "Lại có vụ án mới?"
"Ừm," Diệp Thanh nhìn về phía mặt sông, bình minh buông xuống, ánh mặt trời loá mắt, cô đeo kính râm lên, che khuất mắt.
Người của cục cảnh sát, công tác ở tiền tuyến nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng phải đối mặt vứi tử vong, thậm chí trực tiếp đối mặt với bóng tối, sự tuyệt vọng. Vì thể hiện quan tâm, cục cảnh sát cố ý sắp xếp cố vấn tâm lý.
Trì Đông Nham tới từ ba năm trước, anh ta là nhân tài du học trở về, rất được coi trọng, trực tiếp được nhà tâm lí học tội phạm, giáo sư Tống Đức Đình đề cử tới đây. Đại bộ phận thời gian anh ta đều công tác ở cục cảnh sát. Ngoài ra, anh ta còn có một phòng cố vấn tâm lý của riêng mình, nhưng dưới trướng anh ta toàn người tài ba, đa số đều không cần anh ta phải tự mình làm người cố vấn trị liệu.
Sau khi anh ta đến cục cảnh sát, người bệnh thứ nhất chính là Diệp Thanh. Anh ta từng có ý đồ dùng phương pháp thôi miên trợ giúp Diệp Thanh tìm ra căn nguyên vấn đề tâm lý, nhưng Diệp Thanh lại rất có lòng cảnh giác người khác, cảm giác an toàn rất thấp, căn bản vô pháp tiến vào trạng thái thôi miên. Anh ta đã thử qua cưỡng chế thôi miên, ai ngờ tiến hành được một nửa Diệp Thanh lại đột nhiên tỉnh, sau khi tỉnh lại bi thống phẫn nộ, suốt một tuần không để ý đến anh ta.
"Mấy ngày nữa tôi sẽ đến cục cảnh sát," Trì Đông Nham nói, "Lại phải đánh giá vì tâm lý cho mọi người."
Diệp Thanh nhíu mày, "Chuyện bé xé ra to, anh quản tốt chuyện phòng cố vấn tâm lý là được, hà tất phải mệt như vậy?"
"Không được," Trì Đông Nham lộ ra ý cười, "Phòng cố vấn không quan trọng bằng em, em chính là nan đề tôi vẫn luôn muốn theo đuổi."
Diệp Thanh không tiếng động cười gượng, Trì Đông Nham cần gì dùng hai chữ "Theo đuổi", "Nghiên cứu" nan đề không phải càng tốt hơn sao? Cô cố ý dỗi anh: "Lão trì, hoan nghênh anh tới giải quyết cái nan đề này, nhưng tôi sẽ không cấp đáp án tham khảo."
Trì Đông Nham cười, "Tôi đây liền tự mình tìm đáp án vậy. Một ngày nào đó, em sẽ chấp nhận để tôi thôi miên."
Diệp Thanh ai thán, "Phòng cố vấn tâm lý của anh đầy người bệnh, bọn họ ai cũng là nan đề trên lĩnh vực tâm lý, anh rảnh có thể đi nghiên cứu hết bọn họ." Cô đứng dậy, duỗi lưng xoay eo một cái, "Lão trì, tôi rất ổn!"
"Thế sao?" Trì Đông Nham hỏi, "Trong khoảng thời gian này có gặp ác mộng không?"
"Không có." Diệp Thanh thản nhiên trả lời.
"Mất ngủ không?"
"Cũng không có," Diệp Thanh lạnh nhạt mà.
"Có bởi vì tâm tình không tốt mà không ngủ không nghỉ đi công tác tra án hay không?"
"Đương nhiên không có," trên thực tế, Diệp Thanh đã vì vụ án của Giả Tinh Tinh, hai ngày không ngủ.
"Có không hiểu sao lại quên mất chuyện gì hay không?"
"Không có," Diệp Thanh nhướng mày, "Trí nhớ của tôi rất tốt."
"Có nhớ tới cảnh tượng trong mộng hay không?"
"Không có." Đây là lời nói thật, Diệp Thanh tuy rằng sẽ thường xuyên gặp ác mộng giống nhau, nhưng cảnh tượng trong mộng, sau khi tỉnh lại liền sẽ trở nên mơ hồ, cảnh trong mơ cụ thể cô không thể nhớ lại.
Cô vừa gọi điện thoại, vừa lên mạng tra tìm địa chỉ, định vị. Bản đồ hướng dẫn rất nhanh chóng đưa ra tuyến dường.
"Vậy là tốt rồi," Trì Đông Nham nói, "Có vấn đề gì, tùy thời tìm tôi."
Diệp Thanh nhíu mày. Cô không thích bị người khác nghiên cứu phân tích sâu. Biết rằng để nhớ tới cảnh tượng trong mộng, thôi miên là biện pháp tốt nhất. Cô có trực giác, cảnh trong mơ có quan hệ đến nguyên nhân 5 năm trước cha mẹ chết, thậm chí có quan hệ với chuyện cô thâm nhập tổ chức phạm tội.
Nhưng là lấy tình huống hiện tại của cô, vô pháp tín nhiệm bất luận kẻ nào thôi miên cho cô.
"Tôi có chút mệt nhọc, muốn đi ngủ trưa." Diệp Thanh nói.
"Tốt," Trì Đông Nham cao giọng cười khẽ, lại rất có hài hước nói đùa, "Nếu gặp ác mộng hãy nghĩ đến tôi, nói không chừng mơ thấy tôi sẽ tốt hơn nha."
"Đó mới thật sự là ác mộng không phải sao?" Diệp Thanh tức giận nói, "Được rồi, cúp máy đây."
Cô kết thúc cuộc gọi, rồi xuất phát.
Trấn nhỏ có kiến trúc giống nhau, con đường đan xen phức tạp, người không quen thuộc rất có khả năng lạc đường.
Quán của Dương Nhất Hàm cách bờ sông không xa, lộ trình ngắn nhưng địa hình phức tạp, Diệp Thanh đành phải xem hướng dẫn.
Vừa đi, vừa quan sát đường phố hai bên. Sau đó không lâu, tới cửa quán.
Quán nước cổ kính, ấm áp, đơn giản, sạch sẽ, cây cối xanh non dựa sát vào giá sách, thập phần riêng tư.
Diệp Thanh đi vào đi, có một nữ nhân đỡ lưng ghế, xoay người lại.
Trên dưới 30 tuổi, còn trẻ, xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, áo sơmi cổ chữ V màu nhạt, quần ống rộng bảy phân, ăn mặc đơn giản, lại càng hiện vẻ phong tình vạn chủng.
Đây là Dương Nhất Hàm.
Diệp Thanh bất động thanh sắc đi qua đi nói: "Quán có những gì vậy?"
Dương Nhất Hàm khẽ mở môi đỏ, "Nước trái cây, đồ uống, còn có rượu?" Cô ta giới thiệu, "Phan loại ly lớn vừa nhỏ, có ướp lạnh, còn có loại nhiệt độ bình thường."
Diệp Thanh: "Một ly rượu trái cây ướp lạnh loại vừa, cảm ơn."
Dương Nhất Hàm phân phó nhân viên phục vụ điều phối rượu trái cây cho Diệp Thanh, còn mình ở trước quầy thu ngân, viết hóa đơn cho cô: "25 đồng."
Sau khi thanh toán tiền, Diệp Thanh bưng rượu trái cây đi chung quanh quán nước, âm thầm quan sát bố cục. Quán nước phỏng theo kiến trúc trấn nhỏ điển hình, cửa hàng chỉ có hai ba mươi mét vuông, chỗ ngoặt có cầu thang bằng gỗ, đi thông lên lầu hai.
Dương Nhất Hàm đúng lúc nhắc nhở cô: "Lầu hai là nơi ở tư nhân, xin đừng đi lên."
Diệp Thanh dừng bước, quay lại nơi rộng rãi, tìm cái ghế dài ngồi xuống.
Trong tiệm buôn bán tương đối thanh đạm, Diệp Thanh ngồi nhìn ngó xung quanh, bỗng nhiên chú ý tới ghế dài bên cạnh đặt một cái ba lô.
Hẳn là khách hàng nào đó trong tiệm để ở nơi này, cô xê dịch sang bên cạnh, không để ý.
Nhưng mà trong chốc lát, một cô gái trẻ tuổi bưng nước trái cây đi tới.
Cô ta khẽ liếc mắt nhìn Diệp Thanh một cái, gật gật đầu với cô, sau đó ngồi xuống chỗ đối diện. Tiếp theo lấy ra một quyển sách, lẳng lặng lật xem.
Diệp Thanh ngó tên sách, là một quyển hướng dẫn du lịch của trấn nhỏ này.