Chương 31: Cảnh sát Diệp kết án

Chương 31: Cảnh sát Diệp kết án

"Lão đại, tra được rồi," Diêm Tiểu Tung đi vào văn phòng nói: "Bị hại đều là những cô gái trẻ đến từ các trấn gần đây, người nhà bọn họ đều chạy tới, bệnh án của các bệnh nhân khám bệnh ở bệnh viện của Vu Hạo Lâm cũng sẽ nhanh chóng được mang tới."

Diệp Thanh gật gật đầu, "Đã biết"

"Có mấy người còn là họ hàng xa của Lý Lệ Quỳnh." Diêm Tiểu Tung nói.

Diệp Thanh hoang mang.

Lâm Bắc Việt nói: "Lý Lệ Quỳnh lợi dụng cơ hội đến khám bệnh công ích tại nhà ở nông thôn, khám bệnh cho những cô gái đó, nói họ có bệnh thận nghiêm trọng, đến bệnh viện Đông Nhân xem bệnh thì hiệu quả trị liệu tốt, phí dụng lại thấp. Người bị bệnh đều sẽ khủng hoảng, tất nhiên sẽ tin tưởng Lý Lệ Quỳnh, coi chị ta như ân nhân cứu mạng." Họ không nghĩ tới người mình tín nhiệm lại là ác ma đẩy họ vào địa ngục.

"Lý Lệ Quỳnh cứ thế lừa gạt họ, giao họ cho Vu Hạo Lâm. Sau đó từ chỗ Vu Hạo Lâm lấy được tiền cùng thuốc tốt, trị liệu cho con." Lâm Bắc Việt nói. "Vu Hạo Lâm dùng bệnh tình con trai chị ta làm uy hϊếp, cũng lợi dụ cô ta, để cô ta có thể theo hắn vào phòng giải phẫu học tập cách giải phẫu thận. Thậm chí có thể dùng thi thể người bị hại để luyện tập."

Lý Lệ Quỳnh không tìm được thân, liền muốn lấy phương thức như vậy tìm thận thích hợp cho con trai mình.

Lần đầu tiên dụ dỗ thành công, lần đầu tiên phá bụng lấy thận...... Một lần lại một lần, rồi không thể thu tay lại nữa.

Diệp Thanh có chút kích động trong lòng. Từng vụ án cùng một đám bí mật rốt cuộc cũng tra ra manh mối, nhưng lại không biết nên thấy nhẹ nhàng hay là nên than thở.

Tống Kiều gõ cửa tiến vào, nói: "Lão đại, vừa mới nhận được tin tức, con trai Lý Lệ Quỳnh đã qua đời."

Mới tám chín tuổi đã thừa nhận ốm đau mấy năm, nhân sinh tốt đẹp còn chưa bắt đầu đã điêu tàn.

Mọi người trầm mặc.

Diêm Tiểu Tung lắc đầu, "Đứa bé như vậy, trời sinh chính là tới áp bức cha mẹ."

......

Vu Hạo Lâm sẽ trốn ở chỗ nào chứ?

Cảnh sát đã bày ra "Thiên la địa võng", hắn căn bản vô pháp chạy ra được khỏi trấn nhỏ. Hắn hiện giờ đã không còn bạn không bè, cùng đường, không có nơi ẩn thân.

Tư liệu cặn kẽ về Vu Hạo Lâm đã được đưa đến trên tay Diệp Thanh.

Cuộc đời hắn không giống người bình thường. Khi còn nhỏ, sống trong cảnh cha bạo hành mẹ. Sau đó cha mẹ ly dị, từng có hai đời mẹ kế. Cho nên cảm tình giữa hắn cùng cha mẹ cực kỳ lãnh đạm. Sau khi cha qua đời sống nương tựa lẫn nhau với hắn chỉ có hai anh em Vu Hạo Lôi cùng Vu Hạo Khiêm. So sánh ra thì quan hệ của hắn cùng Vu Hạo Khiêm có vẻ thân mật hơn.

Nhưng Vu Hạo Khiêm đã chết, Vu Hạo Lâm đang thụ án tù.

Còn ai có thể khiến Vu Hạo Lâm vướng bận?

Chỉ có Dương Nhất Hàm đã từng yêu hắn. Nữ nhân có ảnh hưởng cực lớn tới cuộc đời hắn.

Diệp Thanh mang theo người nằm vùng ở bên ngoài quán nước của Dương Nhất Hàm, ngồi một mạch là tận ba ngày, có bài học từ việc Vu Hiểu Tiệp đào tẩu, Diệp Thanh bố trí cảnh lực vô cùng nghiêm mật. Nhưng cho tới giờ mà ngay cả bóng dáng của Vu Hạo Lâm cũng chưa nhìn thấy.

Nhưng mà đối với Diệp Thanh, nằm vùng tốn công sức tốn thời gian cũng chưa tính là gì, chỉ cần Vu Hạo Lâm không chạy ra khỏi trấn nhỏ, dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra hắn.

"Lão đại, Vu Hạo Lâm này định liều mạng với chúng ta sao?" Diêm Tiểu Tung có chút uất hận: "Hắn rốt cuộc đang trốn ở chỗ nào vậy?"

Diệp Thanh gõ chân bắt chéo, hai chân đánh vào nhau, nói: "Vu Hạo Lâm người này, đích thật khó đối phó hơn Vu Hạo Khiêm."

"Đúng vậy," Diêm Tiểu Tung trầm tư suy nghĩ, "Hắn sắm vai nhân vật quan trọng ở trong toàn bộ vụ án. Vu Hạo Khiêm cũng chỉ là kẻ háo sắc, ưa bạo lực, còn hắn, tâm tư thâm trầm đến khủng bố. Uy hϊếp lợi dụng Lý Lệ Quỳnh, để chị ta bắt Vu Hiểu Tiệp đi, thậm chí cắt bỏ nội tạng của nạn nhân......"

Cậu nheo mắt, thấp giọng hỏi: "Lão đại, chị nói xem liệu hắn có giống Vu Hạo Khiêm, cưỡиɠ ɠiαи những cô gái trẻ đó hay không?"

"Không," Diệp Thanh nói.

"Sao chị biết?"

Diệp Thanh để tư liệu về Vu Hạo Lâm ở trước mặt, nói: "Trên tư liệu cho thấy Vu Hạo Lâm bị bệnh liệt dương."

"A?" Diêm Tiểu Tung khϊếp sợ.

"Nghe nói khi hắn mười tuổi bị mẹ kế đánh." Diệp Thanh nói, "Có thể là do mẹ kế của hắn không thể thừa nhận gia bạo cho nên đem nỗi oán hận phát tiết ở trên người Vu Hạo Lâm."

Diêm Tiểu Tung "Sách" một tiếng, thực khinh thường. Lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, hưng phấn lên, "Lão đại, Lâm pháp y tới."

Diệp Thanh lập tức buông hai chân, ngồi lại đoan chính, nhìn ra bên ngoài.

Không phải là Lâm Bắc Việt sao?

Ánh nắng tươi sáng, cây xanh che thành bóng râm. Lâm Bắc Việt từ dưới tàng cây đi tới. Anh mặc áo sơmi màu nhạt, quần tối màu, sạch sẽ lưu loát, như đi ra từ trong tranh.

Đi đến trước xe anh cúi người gõ cửa sổ, Diệp Thanh mới mở cửa cho anh.

"Lâm pháp y à, mau lên xe, trên xe có điều hòa, bên ngoài nắng lắm." Diêm Tiểu Tung thập phần nhiệt tình.

Lâm Bắc Việt lên xe, mở túi đồ mang đến, bên trong là bốn năm hộp thức ăn.

"Oa, Lâm pháp y, anh cố ý đưa cơm cho chúng tôi sao?" Diêm Tiểu Tung chảy nước dãi ba thước, "Nếu anh đến muộn một chút, tôi cùng lão đại sẽ phải ăn cá viên rán ven đường rồi."

"Ăn ít đồ ven đường thôi, không tốt cho sức khỏe," Lâm Bắc Việt đem chiếc đũa đưa cho Diệp Thanh, nói: "Tôi nghe nói đồ rán ven đường dùng dầu vớt từ cống ngầm lên, ngày hôm qua phòng thí nghiệm pháp y còn thu được một khối thi thể bị bầm thây vớt lên từ cống ngầm."

Diêm Tiểu Tung ác hàn, "Tôi thề không bao giờ ăn đồ rán ven đườn nữa!" Cắn miếng gà, rồi lại nói: "Tôi thề muốn bắt tất cả gian thương dùn dầu rán bẩn!"

Diệp Thanh chỉ lo tự mình ăn cơm, một lát đã ăn xong rồi lại nhìn quán nước.

Lâm Bắc Việt đưa một máy phun sương qua

Diệp Thanh lắc đầu, "Sao anh lại tới đây?"

Lâm Bắc Việt nói: "Tới làm nghiên cứu điều tra."

"Hả?" Diệp Thanh nghi hoặc hỏi: "Nơi này có thứ gì cần nghiên cứu điều tra?"

"Có," Lâm Bắc Việt nhìn về phía ngọn núi dựa sát vào trấn nhỏ, ngọn núi nhấp nhô lên xuống, đường cong ôn nhu.

Diệp Thanh suy đoán: "Chỗ chôn xác Vu Hiểu Tiệp cùng Vương Lan?"

"Phải," Lâm Bắc Việt vui mừng nhìn cô một cái.

Diệp Thanh hoang mang: "Một cái chỗ chôn xác mà thôi, còn có giá trị nghiên cứu?" Dừng một chút, nghi thần nghi quỷ hỏi: "Chẳng lẽ chỗ đó ...... Còn có thi thể nữa?"

Lâm Bắc Việt lắc đầu, cười cười, nói: "Khi tôi ở Columbia từng thảo luận cùng thầy hướng hẫn về mối quan hệ giữa thảm thực vật cùng đất nơi từng chôn xác chết."

Diệp Thanh nghe như lọt vào trong sương mù.

Lâm Bắc Việt thập phần nghiêm túc nói:: "Rất nhiều khi thi thể bị vùi lấp, cảnh sát khó có thể tìm được địa điểm chôn xác. Nếu có thể căn cứ tình huống thảm thực vật bao trùm để tìm kiếm nơi chôn, có thể trợ giúp cảnh sát phá án."

Diệp Thanh cái hiểu cái không, "Nơi chôn xác thì thảm thực vật sẽ tươi tốt hơn sao? Sau khi thi thể hư thối, có thể biến thành phân bón......"

"Trên lý luận là như thế," Ánh mắt Lâm Bắc Việt cong cong, lộ ra ý cười. Xem ra anh thực thích thảo luận đề tài nghiêm cẩn này cùng Diệp Thanh.

"Trên thực tế, trong quá trình thi thể phân giải sẽ sinh ra các loại vật chất hóa học, ngay từ đầu, những vật chất đó sẽ tạo thành tổn thương với thực vật, trì hoãn thực vật sinh trưởng, thậm chí gϊếŧ chết một số thực vật."

Diệp Thanh gật đầu.

Lâm Bắc Việt: "Nhưng theo quá trình thi thể hủ bại liên tục tiến triển, Nitro tích lũy lắng đọng lại trong thổ nhưỡng, hình thành phân hóa học, xúc tiến thực vật sinh trưởng. Nếu khí hậu ấm áp, ướŧ áŧ, thực vật sinh trưởng sẽ càng tươi tốt. Quan sát từ trên cao sẽ phát hiện thảm thực vật chỗ chôn xác càng rậm rạp xanh ngắt hơn thảm thực vật ở chung quanh."

Diệp Thanh bừng tỉnh đại ngộ, cô đột nhiên nhớ tới đêm đi xe điện ba bánh vào núi, Lâm Bắc Việt bảo cô quan sát thảm thực vật chỗ chôn xác......

Chẳng lẽ khi đó anh đã hoài nghi dưới nền đất kia còn chôn thi thể khác nữa?

Lâm Bắc Việt ánh mắt ôn hòa thuần tịnh: "Tiểu Diệp Tử, đây là một ví dụ thực tế khó được, có trợ giúp rất lớn cho việc nghiên cứu. Tôi phải tiến hành phân tích kỹ càng tỉ mỉ chỗ chôn thi thể!"

"Thật tốt!" Diệp Thanh duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của anh, "Anh hãy tiếp tục nỗ lực, làm cống hiến cho khoa học!"

Hai mắt thon dài của Lâm Bắc Việt cong cong, ôn nhu mà trầm mặc.

Đúng vào lúc này, thanh âm Quý Dương từ bộ đàm truyền đến, "Diệp Đội, Dương Nhất Hàm ra cửa."

Diệp Thanh: "Âm thầm quan sát."

Dương Nhất Hàm đi đến một nhà siêu thị, mấy cảnh sát ngầm nhìn chằm chằm, siêu thị nhiều người, tình huống phức tạp. Khi Dương Nhất Hàm mua đồ ra khỏi siêu thị thì bị bắt cóc.

Người bắt cóc cô ta dùng dao phẫu thuật đặt ở trên cổ, mang theo cô ta lên xe.

Đám người Diệp Thanh đuổi theo không bỏ, một đường đuổi tới gần đường Đào Nguyên, biệt thự Vu gia.

Biệt thự Vu gia cũng được coi như là nhà của Vu Hạo Lâm.

Hắn giữ Dương Nhất Hàm chắn trước mặt mình, đứng ở bên cạnh lan can, rống to với cảnh sát: "Đều lui ra phía sau! Nếu không tôi lập tức gϊếŧ chết cô ấy!"

Cảnh sát đã vây quanh kín biệt thự, thậm chí có tay súng bắn tỉa đang ở trên mái nhà biệt thự cạnh đó, chỉ đợi ra lệnh một tiếng liền đánh gục Vu Hạo Lâm.

Dương Nhất Hàm mặt xám như tro tàn, những vẫn còn tính bình tĩnh. Dao phẫu thuật vô cùng sắc bén, ở trên cổ cô ta vạch ra một đường máu.

Diệp Thanh lập tức bảo mấy cảnh sát lui ra phía sau, nhẹ nhàng nói với Vu Hạo Lâm: "Vu Hạo Lâm, anh mau thả Dương Nhất Hàm ra."

Cô nhanh chóng phán đoán tình thế. Hai tay súng bắn tỉa đã vào chỗ, có cảnh sánh từ cửa sổ dưới lầu leo lên, có thể tùy thời lên đây, đánh bại Vu Hạo Lâm. Xe cứu thương cũng đang trên đường tới.

Cô cách Vu Hạo Lâm chỉ có bốn năm mét.

Vẻ mặt Vu Hạo Lâm mỏi mệt, ánh mắt nhìn về phía Dương Nhất Hàm lại mang theo ôn nhu cùng quyến luyến. Hắn mắt lạnh nhìn Diệp Thanh, nói: "Cô cũng lui ra phía sau, bỏ vũ khí xuống...... Tôi có lời muốn nói riêng với cô ấy."

Diệp Thanh lui ra phía sau một bước, để súng tới một bên.

Lâm Bắc Việt đi thep không tiếng động tiến lên, đứng ở bên cạnh cô.

Tựa hồ cảm thấy đã không có uy hϊếp, Vu Hạo Lâm gắt gao ôm Dương Nhất Hàm vào trong ngực, nói: "Nhất Hàm, anh tới đón em."

Dương Nhất Hàm giống như người gỗ, chỉ đỏ mắt, trầm mặc.

"Mười năm, sắp mười năm rồi," Vu Hạo Lâm bắt lấy bả vai cô ta, cười, "Anh đợi em mười năm rồi!"

"Buông tôi ra......" Dương Nhất Hàm rốt cuộc cũng như đã thanh tỉnh, gian nan nói.

"Buông em ra?" Vu Hạo Lâm có chút điên cuồng, cả giận nói: "Buông em ra? Em nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Hắn đột nhiên duỗi tay đẩy, đem Dương Nhất Hàm đẩy đến trên lan can, Dương Nhất Hàm kêu thảm thiết một tiếng, bắt lấy tay vịn.

"Vu Hạo Lâm!" Diệp Thanh chậm rãi tiến lên, "Anh hãy nghe tôi nói......"

Vu Hạo Lâm ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thanh, "Có cái gì để nói?"

Diệp Thanh chậm rãi phun ra một hơi, "Anh hãy nghĩ đến quá khứ của hai người, ngẫm lại thời gian các người yêu nhau, ngẫm lại những điều tốt đẹp đó, ngẫm lại nếu không có cô ấy, có phải anh sẽ trở nên giống khi thơ ấu, thống khổ, cô đơn, tuyệt vọng......hay không"

Sắc mặt Vu Hạo Lâm nhăn nhó, toàn thân run rẩy.

"Bây giờ anh gϊếŧ cô ấy thì có ích lợi gì đâu? Anh vẫn không chiếm được cô ấy. Nếu cô ấy chết, mà anh lại còn sống, anh sẽ cơ khổ cả đời. Có lẽ anh sẽ bị phán từ chung thân, nhưng từ đây không thể gặp lại nhau, anh cũng không có người yêu, anh muốn vượt qua như thế nào? Nếu anh còn yêu cô ấy thì nên buông cô ấy ra, để cô ấy một đời vô ưu, để cô ấy sống những ngày tháng không có bạo lực, không có uy hϊếp, không có thống khổ."

Vu Hạo Lâm khi thì ánh mắt trống rỗng, khi thì cừu hận nhìn cô, lại nhìn đến Lâm Bắc Việt bên cạnh cô, đột nhiên giơ dao phẫu thuật lên, đặt ở trên cổ Dương Nhất Hàm.

"Các người thì biết cái gì? Hai nam nữ các người thì biết cái gì?"

Lâm Bắc Việt vào lúc này mới mở miệng, "Nếu yêu cô ấy, nên suy nghĩ vì cô ấy."

Diệp Thanh cả kinh, muốn ngăn cản anh, Lâm Bắc Việt cười trấn an cô, nhìn về phía Vu Hạo Lâm tiếp tục nói: "Cô ấy đã thống khổ mười năm. Khi cô ấy bị gia bạo, bị lăng nhục, khẳng định hy vọng anh đi cứu cô ấy, nhưng anh không. Khi cô ấy bị bắt gả cho Vu Hạo Khiêm, khẳng định hy vọng anh dẫn cô ấy đi, nhưng anh không làm! Khi cô ấy tuyệt vọng bất lực, khẳng định hy vọng anh an ủi cô ấy, trợ giúp cô ấy, nhưng anh cũng không làm!"

Vu Hạo Lâm thống khổ ôm lấy đầu, thân thể run bần bật.

"Ha......" Dương Nhất Hàm đứng ở một bên đột nhiên cười. Cô ta bi thương nhìn Vu Hạo Lâm, lạnh giọng chất vấn: "Vu Hạo Lâm, hiện tại anh có tư cách gì kêu tôi đi theo anh?"

Vu Hạo Lâm phẫn nộ, bi thương nhìn cô ta.

"Khi tôi bị anh trai anh cưỡng h*, anh làm cái gì?" Dương Nhất Hàm lạnh giọng hỏi.

"Khi tôi ngoài ý muốn mang thai, anh trai anh muốn anh kiểm tra giới tính của thai nhi, anh làm cái gì?" Dương Nhất Hàm cắn răng.

"Khi tôi bị lôi đến bệnh viện phá thai, anh làm cái gì?"

"Khi tôi bị anh trai anh đánh chửi, tra tấn, gia bạo, anh làm cái gì?"

Dương Nhất Hàm rơi lệ đầy mặt.

Vu Hạo Lâm ngập ngừng, thanh âm nghẹn ngào.

"Từ chỗ anh trai anh tôi biết thân thể anh không tốt, cho nên anh mới dễ dàng từ bỏ tôi......" Dương Nhất Hàm lắc đầu, "Nhưng vậy thì tính sao?"

Vu Hạo Lâm ngẩn ngơ, hồng mắt, cũng lắc đầu, "Em...... em không hiểu......"

"Phải tôi không hiểu......" Dương Nhất Hàm nói, "Nhưng nếu anh nói cho tôi biết tình hình thực tế, hôm nay hết thảy đều sẽ không phát sinh!" Cô ta tới gần một bước, "Nếu lúc ấy tôi đủ yêu anh, sẽ không để ý! Nếu lúc ấy tôi không đủ yêu anh, tôi cũng có thể lựa chọn rời đi! Vô luận như thế nào, tôi đều sẽ không rơi vào tình trạng như bây giờ!" Cô ta vén tay áo lên, lộ ra phần cổ tay, "Vu Hạo Lâm, ngươi mở to hai mắt thấy rõ ràng! Này đó thương, là ta mười năm tới thừa nhận thống khổ!"

Vu Hạo Lâm trừng lớn hai mắt, hung hăng mà nhắm mắt lại.

Lâm Bắc Việt nhân cơ hội chậm rãi tới gần: "Vu Hạo Lâm, chính anh không thể cho cô ấy hạnh phúc, liền đem cô ấy đẩy vào hố lửa. Anh vì thỏa mãn ảo tưởng tâm lý, làm hại người bệnh vô tội tin tưởng anh. Anh hại không ít người anh yêu, cũng hại người vô tội. Anh là bác sĩ, đáng nhẽ phải có long thương người, nhưng đến cuối cùng anh vẫn còn không biết hối cải, đến bây giờ còn muốn hại người yêu anh nhất? Hại người duy nhất còn yêu thương anh trên đời này?"

Vu Hạo Lâm đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm đầu thấp giọng khóc rống.

Đúng lúc này, Dương Nhất Hàm đột nhiên đẩy hắn ra, chạy về phía Diệp Thanh.

"Không được đi!" Vu Hạo Lâm đột nhiên đứng dậy, bạo nộ bắt lấy Dương Nhất Hàm, đột nhiên lảo đảo ngã về phía sau! Thân thể hai người mất khống chế, lướt qua lan can, rơi xuống dưới lầu!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Diệp Thanh nhanh chóng tiến lên, bắt lấy tay Dương Nhất Hàm.

Bị lực đạo thật lớn lôi kéo, cả người cô treo ngoàiở lan can, một tay lôi kéo Dương Nhất Hàm, trong tay Dương Nhất Hàm bắt lấy quần áo của Vu Hạo Lâm.

"Diệp Thanh!" Lâm Bắc Việt ở cùng thời gian kéo cánh tay Diệp Thanh lại, duỗi tay ôm lấy eo cô.

"Chết tiệt!" Diêm Tiểu Tung gấp đến độ dậm chân, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, hô to: "Mọi người mau tới, người phía dưới đâu? Đệm hơi đâu? Kéo lại nhanh!"

Diệp Thanh cảm thấy cả người đều sáp bị lôi kéo thành hai đoạn.

Dương Nhất Hàm đột nhiên thấp giọng khóc thút thít, "Hạo Lâm......" Cô ta gắt gao bắt lấy quần áo Vu Hạo Lâm, "Mau giữ chặt......"

Vu Hạo Lâm ngẩng đầu, lẳng lặng mà nhìn cô ta. Một lát sau, đột nhiên nâng dao phẫu thuật lên, cắt mạnh vào chỗ quần áo cô ta đang cầm.

Dương Nhất Hàm kêu thảm thiết một tiếng: "Đừng ——"

Một tiếng vang nặng trầm trọng, Vu Hạo Lâm đã rơi xuống lầu. Trên mặt đất tẩm ra một đóa hoa đỏ thắm.

Đám cảnh sát từ cửa sổ lầu 3 mò ra, kéo Dương Nhất Hàm vào.

Diệp Thanh bị Lâm Bắc Việt kéo trở về, vững vàng rơi xuống đất.

Cô có chút hoảng hốt, giương mắt thấy Lâm Bắc Việt, ách giọng nói một câu: "Cảm ơn......"

Lâm Bắc Việt siết chặt nắm tay, nhẹ giọng nói: "Tiểu Diệp Tử, về sau không được mạo hiểm như vậy."

Diệp Thanh lại cười, "Vừa rồi anh cũng mạo hiểm, nếu không giữ chặt, chúng ta sẽ cùng nhau ngã xuống."

Lâm Bắc Việt bắt lấy tay cô, nhéo thật mạnh.

Anh đang tức giận, nhưng lại không có biện pháp nói nặng lời với cô. Mỗi khi như vậy Diệp Thanh liền mềm lòng. Cô dứt khoát đi đến trước lan can, nhìn xuống dưới.

Cảnh sát đã kéo cảnh giới tuyến, nhân viên y tế bắt đầu tiến hành cứu giúp Vu Hạo Lâm. Dương Nhất Hàm quỳ gối ở một bên, ngẩn ngơ mà nhìn.

Nửa giờ sau, Vu Hạo Lâm cứu giúp không thành, chết ở trên đường đi bệnh viện.

Diệp Thanh ngẩng đầu, thấy phía chân trời ánh tà đỏ như máu.

Mia: Cứ cảm thấy bà cô Dương Nhất Hàm này cố ý vậy, lúc cần ở yên thì chạy cho Vu Hạo Lâm điên lên, xong khi rơi xuống lại tự dưng gọi thân mật, theo kịch bản thông thường của mấy màn như vậy thì bao giờ chả hy sinh thân mình luôn, haiz!!!