Chương 25: Cảnh sát Diệp cắn người
"Nam nhân kia đánh vợ đấy, đánh đến mức mặt mũi bầm dập."
"Mỗi lần uống rượu xong liền đánh, vô duyên vô cớ cũng đánh."
"Vừa đánh còn vừa mắng chửi cô ta không biết đẻ. Có khi còn đem HAI mẹ con họ nhốt ở trong phòng, mấy ngày mấy đêm không cho ăn uống, sống sờ sờ bị tội."
"Báo cảnh sát? Báo rồi, Vương Lan không chỉ báo một lần, nhưng cảnh sátlại mặc kệ chuyện vợ chồng người ta."
"Trốn rồi, Vương Lan đa từng trốn được. Tôi còn nhớ rõ, khi đó Vu Hiểu Tiệp mới bảy tám tuổi, Vương Lan trộm dẫn nó đi. Kết quả người nhà họ Vu lại báo cảnh sát, tìm họ trở về."
"Sauk hi tìm trở về lại đánh một trận."
"Vương Lan cũng là khối xương cứng, chạy thoát không biết bao nhiêu lần."
"Mỗi lần bị đánh Vương Lan đều ôm cô bé kia ở trong ngực, không để con gái chịu chút tội."
"Cô bé cũng từng báo cảnh sát, nói cha mình gia bạo. Nhưng cảnh sát tới cũng chỉ thuyết giáo một hai câu."
"Sau nam nhân lại phậm tội cưỡиɠ ɧϊếp, ngồi tù, hiện tại còn chưa được ra. Đáng đời!"
"Nam nhân kia bị đi tù vốn dĩ cho rằng ngày tháng của Vương Lan sẽ tốt hơn, đáng tiếc người nhà Vu gia quản càng chặt, sợ Vương Lan chạy."
Có người nói: "Hai huynh đệ kia của Vu gia, quản Vương Lan còn chặt hơn chồng Vương Lan."
......
Thăm hỏi một buổi chiều, Diệp Thanh cùng Tống Kiều nhận được mấy tin tức này.
Diệp Thanh tiếp tục hỏi thăm hàng xóm cũ của Vu gia, "Vương Lan vào 5 năm trước chạy trốn, bác có biết không?"
"Biết chứ," hàng xóm gật đầu, "Tôi nghe nói là vào...... năm sáu năm trước thì phải, Vương Lan muốn mang con gái đi luôn, nhưng khổ nỗi vận khí không tốt, đi không thành."
Diệp Thanh: "Đi không thành?"
"Phải," hàng xóm nói, "Vương Lan đã ngầm tìm được xe tới đón mình, kết quả bị anh hai nhà họ Vu ngăn lại."
"Anh hai nhà họ Vu, Vu Hạo Khiêm?"
"Phải phải phải, chính là hắn." Hàng xóm cười khổ.
Diệp Thanh hỏi tiếp cũng hỏi không ra nguyên cớ gì.
Trên đường trở về, Tống Kiều có chút tức giận nói: "Chị nói xem sao người nhà họ Vu ai cũng thích gia bạo như vậy chứ? Bọn họ từ cha gia bạo, dâʍ ɭσạи, đến đời con cũng giống vậy!" Dừng một chút, lại nói: "Chỉ có Vu Hạo Lâm còn tính là nam nhân bình thường. Bọn họ coi nữ nhân trở thành tài sản công cộng cuát bọn họ sao?"
Diệp Thanh trầm mặc, một lát sau mới nói: "Em thử tưởng tượng một chút, có một loại gia đình như vậy, bọn họ trọng nam khinh nữ, chủ nghĩa đại nam tử, thậm chí tôn trọng nam quyền, nam nhân có du͙© vọиɠ khống chế lớn, coi nữ nhân thành vật sở hữu chung. Bé trai lớn lên trong gia tộc như vậy, bị ảnh hưởng nặng bởi hành vi cùng quan niệm của cha anh, thậm chí từ nhỏ đã quen nhìn cảnh người cha gia bạo mẹ. Trong suy nghĩ của bọn họ, nữ tính là một loại sinh vật vừa đê tiện lại thần bí ......"
"Thần bí......" Tống Kiều nghi hoặc.
"À......" Diệp Thanh khẽ suy tư, nói: "Tôi từng nghe trong tiết dạy tâm lí học tội phạm của Tống giáo sư."
"Nếu bọn họ cảm thấy nữ nhân là phụ thuộc, là đê tiện, vì sao lại cảm thấy nữ nhân thần bí?" Tống Kiều khó hiểu.
Diệp Thanh đột nhiên nhớ tới lời Lâm Bắc Việt nói —— trong quá trình trưởn thành của anh em nhà họ Vu khuyết thiếu nhân vật người mẹ, cho nên...... Có lẽ từ nhỏ bọn họ đã không có năng lực thành lập tốt đẹp quan hệ với nữ nhân.
"Hôm nào sẽ mời giáo sư Tống đến cục cảnh sát, giảng một khóa cho chúng ta đi." Diệp Thanh nhấp môi.
"Chị hy vọng giáo sư Tống phác họa chân dung hung thủ?"
"Phải," Diệp Thanh có chút nhụt chí, "Bản phác họa chân dung của Giáo sư Tống rất có quyền uy, ít nhất có thể cho chúng ta biết, hung thủ sau lưng rốt cuộc là dạng người gì."
......
Giữa trưa hôm sau, kết quả nghiệm thi ra tới.
Diệp Thanh cố ý mang theo vài người đi thí nghiệm pháp y phòng, chuẩn bị nghe kết quả Lâm Bắc Việt nghiệm thi, thuận tiện cùng anh thảo luận phương hướng điều tra.
Liên tiếp mấy ngày chỉ cần có tinh thần và thời gian là đều ở phòng thí nghiệm nghiệm thi, Lâm Bắc Việt đã lộ ra vẻ mệt mỏi.
Diệp Thanh tới phía trước, anh cố ý kêu người pha cho một ly cà phê để tỉnh táo. Còn cố ý đến phòng tắm rửa đổi bộ đồ sạch sẽ thoải mái.
Khi đi qua bên người Diệp Thanh, Diệp Thanh ngửi thấy được trên người anh có mùi cà phê nhàn nhạt, còn có mùi xà phòng tươi mát, thực sảng khoái.
Đoàn người tới phòng họp, trên máy chiếu truyền phát ảnh chụp thi thể.
Diệp Thanh lấy sổ tay ra, chuẩn bị ghi chép lại.
"Hiện tại tôi sẽ nói về kết quả nghiệm thi." Lâm Bắc Việt đi đến trước một tấm bảng trắng, bắt đầu nói: "Thứ nhất, trên thi thể của Vu Hiểu Tiệp có rất nhiều vết thương, bầm tím, trầy xước, là do bị người khác dùng bạo lực gây ra."
Diệp Thanh tùy tay nhanh chóng ghi lại.
"Thứ hai," Lâm Bắc Việt chuyển sang ảnh chụp tiếp theo, ảnh chụp là vết roi trên thi thể Vu Hiểu Tiệp: "Chúng tôi đối chiếu hai loại vết thương đặc thù này hẳn là do hai loại roi SM quất gây ra." Anh đưa ra ảnh chụp hai loại roi, hoa văn trên roi đích xác tương tự vết thương trên thi thể.
Tống Kiều nói thầm: "Xem ra là một kẻ biếи ŧɦái thích chơi SM!"
"Thứ ba," Lâm Bắc Việt tiếp tục chiếu ra ảnh chụp, "Âʍ đa͙σ thi thể, kể cả bên ngoài đều có vết rách, xuất huyết nghiêm trọng, khoang miệng, yết hầu cũng xuất huyết nghiêm trọng, môi bị xé rách, người chết lúc sống từng phải chịu hành vi bạo da^ʍ."
Tống Kiều cúi đầu ghi chép, "Tôi đã nói mà, biếи ŧɦái, nam nhân đều biếи ŧɦái!"
Diêm Tiểu Tung có chút quẫn bách, cứ như thể Tống Kiểu đang nói cậu ta.
Ảnh chụp trên máy chiếu rất rõ ràng, trên thi thể cứng đờ trắng bệch, các loại đốm tử thi vàng đỏ xanh tím. Có thể tưởng tượng ra, lúc Vu Hiểu Tiệp còn sống đã bị tra tấn thế nào.
Có cảnh sát giơ tay, nói: "Nếu người chết từng bị xâm phạm tìиɧ ɖu͙© nói, vậy hung thủ chính là nam nhân."
Mọi người nhìn về phía Lâm Bắc Việt, lại nhìn Diệp Thanh.
"Không nhất định," Diệp Thanh nhíu mày, "Xâm phạm tìиɧ ɖu͙© cũng có khả năng là hung thủ cố ý làm ra biểu hiện giả dối."
"Phải," Lâm Bắc Việt đem toàn cảnh ảnh chụp thi thể Vu Hiểu Tiệp thả ra, nói: "Ở trên rất nhiều cơ thể sống cùng thi thể bị xâm phạm tìиɧ ɖu͙© đều sẽ phát hiện vết cắn. Vết cắn là một loại dấu vết thể hiện tìиɧ ɖu͙© độc đáo. Nhưng trên người Vu Hiểu Tiệp lại không có."
Mọi người lâm vào trầm tư, chẳng lẽ hung thủ có thể là nữ nhân? Toàn bộ xâm phạm tìиɧ ɖu͙© đều là giả, cho nên sẽ không lưu lại vết cắn ở trên người người chết?
Diệp Thanh nhẹ nhàng liếʍ liếʍ hàm răng, bỗng nhiên nhớ tới vết cắn của mình.
Khi cô còn nhỏ từng cắn một cái trên bụng Lâm Bắc Việt ...... Cũng không biết dấu cắn có còn lưu lại hay không.
Theo bản năng nhìn về phái bụng Lâm Bắc Việt, tự não bổ tưởng tượng ra phần bụng dưới lớp áo mũ chỉnh tề của hắn. Hẳn là đường cong lưu sướиɠ, hẹp gầy hữu lực, xúc cảm cũng rất tốt.
Nghe người lớn nói, khi cô một tuổi mọc được mấy cái rang trắng nhỏ như gạo nếp, cười rộ lên rất mềm rất ngọt.
Người lớn đem cô đặt ở trên giường của Lâm Bắc Việt, cô liền bò khắp giường, chân cẳng nhanh nhẹn, di chuyển thật sự rất nhanh. Lâm Bắc Việt mới vài tuổi cũng nằm ở trên giường, đang ngủ ngon lành, lộ ra cái bụng tròn trịa, theo hô hấp lúc lên lúc xuống.
Nho nhỏ Diệp Thanh bò đến bên người anh, ngơ ngác nhìn—— cái bụng của anh, đột nhiên cúi đầu cắn một cái.
Lâm Bắc Việt đang ngủ mơ "á" lên một tiếng, đau tỉnh. Nhưng thấy là Diệp Thanh cắn nên cũng không dám động, chịu đựng đau, nhẹ giọng gọi: "Tiểu Diệp Tử cắn con......"
Người lớn lập tức đem bọn họ tách ra.
Nhưng một ngụm kia của Diệp Thanh, dùng sức như khi đang nhai đồ ăn nên tren bụng Lâm Bắc Việt đã có nhiều them một cái dấu răng máu me nhầy nhụa, nhỏ mà sắc, hai lỗ nhỏ như hạt gạo.
"Lão đại, lão đại!" Tống Kiều hô vài tiếng Diệp Thanh cũng không trả lời, hiếm khi thấy thất thần cô lúc đang họp.
Mọi người không khỏi nhìn qua, phát hiện Diệp Thanh ngẩn ngơ ngu dại nhìn bụng Lâm Bắc Việt, cười như đứa ngốc. Lâm Bắc Việt thì khẽ mím môi, chậm rãi nghiêng người đi, chuyển hình chiếu, tránh đi ánh mắt của Diệp Thanh.
Diệp Thanh hoàn hồn, hỏi Tống Kiều: "Vừa nãy em nói cái gì?"
Tống Kiều thu hồi ánh mắt hồ nghi, nghiêm túc nói: "Nếu hung thủ ngay cả là nam hay nữ cũn không thể xác nhận, chúng ta nên điều tra như thế nào?"
Quý Dương nói: "Tôi cảm thấy là nam khả năng khá lớn. Thông thường kẻ cắt đi một bộ phận nào đó của nữ phần lớn là nam nhân."
Diệp Thanh ngẩn người, nghe Diêm Tiểu Tung nói: "Vu Hiểu Tiệp không phải bị roi SM đánh sao, đi hỏi xem trong trấn nhỏ có nam nhân nào từng mua cái loại roi này là được rồi, hoặc là có thể tra ghi chép mua sắm loại roi này."
Diệp Thanh: "Loại đồ vật này có thể mua trên trên mạng, không dễ tra." Cô nhíu mày, "Chúng ta cần phải tìm được chứng cứ liên hệ mấu chốt. Ít nhất phải tìm được người cuối cùng tiếp xúc với Vu Hiểu Tiệp trước khi chết là ai."
Tống Kiều lập tức nói: "Không phải là Dương Nhất Hàm sao?"
ĐÙng vậy, trước khi chứng cứ mới xuất hiện, người cuối cùng tiếp xúc với Vu Hiểu Tiệp chính là Dương Nhất Hàm.
"Ừm," Diệp Thanh gật gật đầu, như đang suy tư gì đó.
"Tôi cũng không phát hiện được nước bọt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng thể dịch khác ở trên người người chết." Lâm Bắc Việt bình tĩnh nói.
Diệp Thanh sửng sốt.
Lâm Bắc Việt như có như không nhìn Diệp Thanh liếc mắt một cái, tiếp tục nói: "Thứ tư, phần đầu người chết, phía bên trái phần trán có vết nứt xương rất nhỏ. Tóc bị rứt đứt, da đầu xuất huyết. Hẳn là bị túm tóc, đập vào vật cứng gây ra."
"Thứ năm, trên bụng có hai vết thương dài từ 25 đến 30 centimet, kéo dài đến đến khoang bụng. Miệng vết thương thập phần bằng phẳng, là do lưỡi dao sắc bén gây ra. Hai bên thận của người chết đã bị lấy ra. Liên tiếp mạch máu, màng gân, ống dẫn niệu, thận đế đều bị chia lìa, thủ pháp thập phần chuyên nghiệp, hơn nữa ở gần miệng vết thương cùng với trong khoang bụng đều phát hiện một ít loại sợi dính máu, trải qua phân tích sắc phổ phát hiện là sợi trên khăn đùng để cầm máu. Chung quanh miệng vết thương cũng là thuốc khử trùng dùng trong giải phẫu."
Mọi người nghe nhập thần, cũng có chút kinh ngạc.
Diệp Thanh nhướng mày, "Có người làm giải phẫu lấy thận cho Vu Hiểu Tiệp, lại còn là người rất chuyên nghiệp!"
"Phải," Lâm Bắc Việt gật đầu, "Có người đã rửa sạch cho Vu Hiểu Tiệp trước khi phẫu thuật. Đây có lẽ chính là nguyên nhân không phát hiện được nước bọt cùng thể dịch."
Cũng đúng, trước khi phẫu thuật cần khử trùng, còn phải xát khuẩn.
Trong đầu đột nhiên chợt lóe linh quang: "Bọc thi thể Vu Hiểu Tiệp, có phải giải phẫu dùng ......"
Lâm Bắc Việt gật gật đầu, "Phải, khăn vải dùng một lần chuyên dụng trong giải phẫu." Anh chiếu ra ảnh chụp đồ quấn thi thể, nói: "Hung thủ dùng khăn vải dùng một lần che mặt người chết."
Tống Kiều châm chước nói: "Có lẽ hung thủ sau khi gϊếŧ người, trong lòng sinh ra sợ hãi cùng áy náy."
Quý Dương nói: "Hơn nữa, hung thủ rất có khả năng là một bác sĩ khoa ngoại. Còn đặc biệt quen thuộc chuyện giải phẫu thận."
Diêm Tiểu Tung đẩy đẩy Quý Dương, "Ở trấn đó không phải có một bệnh viện nhỏ, ở đó có một bác sĩ khoa ngoại chuyên về thận sao?"
Quý Dương đương nhiên cũng giống những người khác đềi nghĩ tới Vu Hạo Lâm.
Không khí âm trầm hẳn đi. Rõ ràng có vô số manh mối bày ở trước mặt, cách chân tướng chỉ có một bước, nhưng hết thảy lại không thể ghép lại với nhau, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, khiến cho long người khó chịu.
Diệp Thanh yên lặng phun ra mấy khẩu hờn dỗi, tiếp tục nghe Lâm Bắc Việt nói: "Trong móng tay người chết phát hiện một loại sợi chưa rõ, vôi nhũ, còn có ít da."
Diệp Thanh lập tức hỏi: "Xét nghiệm ADN?"
Lâm Bắc Việt gật đầu, "Đang xét nghiệm, một khi có kết quả sẽ lập tức báo cho em. Nhưng mà, cũng phải xem cơ sở dữ liệu có hoàn chỉnh hay không."
Người không có án tích phần lớn sẽ không lưu lại ADN cùng dấu vân tay, cho nên dù có kết quả ADN, chỉ sợ cũng vô pháp đối chiếu.
Quý Dương nhìn về phía Lâm Bắc Việt, hỏi: "Vôi nhũ trong món tay người chết là loại dùng cho để trát lên tường sao?"
"Phải," Lâm Bắc Việt nói, "Nhưng hiện giờ rất nhiều người đã không dùng loại vật liệu này để quét tường nữa."
Dùng vôi nhũ trát tường mấy cách trang hoàng trước kia. Giờ mọi người đều ưa chuộng dùng sơn hoặc là giấy dán tường.
Nếu trước khi Vu Hiểu Tiệp chết có cào tay vào trên trường, vậy cô ta sẽ ở chỗ nào?
Diệp Thanh lật xem báo cáo Lâm Bắc Việt nghiệm thi. Máu trong tim Vu Hiểu Tiệp, kiểm tra ra thấy có Dị Bính Phân.
Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Bắc Việt, híp mắt hỏi: "Dị Bính Phân?"
"Ừm," Lâm Bắc Việt hiểu rõ nghi hoặc của cô, thận trọng nói: "Thuốc mê toàn thân, có thành phần giống Dị Bính phân trong cơ thể Giả Tinh Tinh."