Chương 22: Lâm pháp y nghiệm thi
Người đẩy cửa là Lâm Bắc Việt.
Anh không tiếng động đứng ở cửa, ánh mắt thẳng tắp thâm trầm nhìn qua.
Diệp Thanh không khỏi cúi thấp đầu, thảm trên vai cũng chảy xuống. Mấy ngày chưa thấy được Lâm Bắc Việt, cô hốt hoảng giống như lại trở về quá khứ.
"Vị này là?" Trì Đông Nham nhướng mày, có thâm ý khác nhìn về phía Lâm Bắc Việt.
Diệp Thanh im lặng một lát, rồi nói: "Đây là Lâm pháp y của phòng thí nghiệm pháp y học trọng điểm, Lâm Bắc Việt." Dừng một chút, lại nói: "Vị này chính là cố vấn tâm lý của cục, Trì Đông Nham."
"Lâm pháp y, hân hạnh gặp mặt." Trì Đông Nham gật gật đầu với Lâm Bắc Việt.
Lâm Bắc Việt vào cửa, thập phần khách khí nhìn Trì Đông Nham, nói: "Kêu tôi Lâm Bắc Việt là được rồi." Trong tay anh cầm theo hai túi đồ ăn, ngửi thấy rất thơm, đi vào liền thuận tay đặt ở trên bàn làm việc của Diệp Thanh. "Tôi cùng Diệp Nhi lớn lên bên nhau, anh không cần khách sáo với tôi."
Trì Đông Nham nhướng mày, cười như không cười nói: "Hóa ra là như vậy —— sao trước nay tôi không nghe thấy cô ấy nhắc tới anh?"
Lâm Bắc Việt dừng một chút, nhìn về phía Diệp Thanh. Ánh mắt thực nhẹ, thực nhạt, nhưng lại giống như kim châm, nhức nhối lòng người.
Diệp Thanh cười gượng, "Trước nay anh không hề hỏi, nên em...... chưa nói."
Sắc mặt Lâm Bắc Việt có vẻ không tốt lắm, nhẹ giọng nói: "Trì tiên sinh, bây giờ tôi muốn thảo luận vụ án cùng cảnh sát Diệp, mong anh tránh đi."
Trì Đông Nham nhẹ nhàng đỡ ghế nằm đong đưa, rồi gấp thảm lại, đặt ở bên trên.
Hắn nói với Diệp Thanh nói: "Hôm nào mang cái gối đầu lại đây cho em."
Trì Đông Nham đi rồi. Diệp Thanh chậm rãi dịch đến trước bàn làm việc, duỗi eo.
Vừa rồi như đã ngủ một giấc, thấy thả lỏng hơn nhiều. Nhưng trong lúc ngủ mơ cô rất thanh tỉnh, thậm chí có thể nghe thấy Trì Đông Nham nói chuyện với cô.
Sau đó Lâm Bắc Việt tới, tiếng anh đẩy cửa đánh gãy quá trình thôi miên, thôi miên lại thất bại một lần nữa.
Trì Đông Nham đã từng nói với cô, một khi thành công thôi miên, trừ phi có mệnh lệnh giải trừ thôi miên, nếu không người bị thôi miên sẽ không tỉnh lại.
Trì Đông Nham từng thử thôi miên cho cô nhiều lần, đều thất bại.
Cô sợ sau khi bị thôi miên mình sẽ làm ra chuyện vô pháp khống chế, thậm chí sẽ quên mất vài chuyện.
"Lạch cạch" một tiếng, Lâm Bắc Việt đem thìa bỏ vào trong bát.
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nói: "Diệp Thanh, không nên ngủ ở trước mặt người khác."
Diệp Thanh cầm bát canh nói: "Em biết."
"Vừa rồi em rất không chuyên nghiệp." Lâm Bắc Việt bình tĩnh nói, "Làm một người cảnh sát, em lại mất đi tính cảnh giác cùng nhạy bén."
Diệp Thanh nhíu mày.
"Hắn là một người thôi miên, có thể khống chế và tìm tòi nghiên cứu tiềm thức của em." Lâm Bắc Việt nhìn vào đôi mắt cô: "Diệp Thanh, không nên để bị thôi miên, bất luận kẻ nào đều không được."
Diệp Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Sắc mặt Lâm Bắc Việt giờ mới khá hơn, "Về sau cách hắn xa một chút."
Chuyện này thì không đến mức, Diệp Thanh tự nhận là đã quen biết Trì Đông Nham mấy năm, về phần nhân phẩm của hắn vẫn thấy tin được. Cô yên lặng uống canh, hương thực nấm thật mỹ vị.
"Đúng rồi, vừa rồi không phải anh nói muốn cùng bàn về án tử với em sao?" Cô cầm lấy chiếc đũa ăn uống thỏa thích, "Có phải anh có phát hiện gì rồi hay không?"
Lâm Bắc Việt dừng một chút, đem thịt cá đã gỡ sẵn đặt vào bát của Diệp Thanh.
"Hôm nay anh giải phẫu một thi thể, rất thú vị."
Diệp Thanh ăn cá quế chiên xù, "Thú vị như thế nào?"
"Người chết bị dao chặt thành từng khối, gióngi như cá quế chiên xù, còn bị chiên qua, đã chín luôn rồi."
Diệp Thanh trừng mắt, "Quá biếи ŧɦái, kỹ thuật cắt thái của hắn có tốt bằng anh không?"
Lâm Bắc Việt thực tự hào, "Đương nhiên không rồi. Đổi thành anh, anh có thể cắt càng tốt hơn. Chuyên nghiệp hơn cả đầu bếp!"
Diệp Thanh đem cá quế chiên xù thả vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt, cẩn thận phun xương cá ra, "Lần tiếp theo khi anh giải phẫu thi thể có thể gọi cả em tới."
"Ừm," Lâm Bắc Việt cười.
......
Vụ án có tiến triển, Diệp Thanh vui vẻ thoải mái lăn lộn ở cục cảnh sát.
Mấy ngày nay đã xảy ra một chuyện làm cô bất mãn. Lâm Bắc Việt nhân lúc cô không có mặt, lại đặt một bộ sô pha trong văn phòng cô. Sô pha không lớn, dựa gần tường, phong cách giản lược hưu nhàn, gãi đúng chỗ ngứa, làm cho văn phòng thật sự thoải mái.
Diệp Thanh đẩy cửa nhìn thoáng qua, trực tiếp đóng cửa. Cô cần phải tìm thời gian nói chuyện với Lâm Bắc Việt, không thể lại tùy tiện cải biến văn phòng của cô.
Thời tiết càng thêm nóng bức, mặt đất giữa trưa nóng bỏng đến mức có thể rán chín trứng gà. Cảnh sát làm nhiệm vụ bên ngoài vẫn phải đội nắng làm việc, một đám phơi thành vừa gầy vừa đen.
"Lão đại!" Diêm Tiểu Tung đi tới, nói: "Trên núi Bích Xuyên ở trấn nhỏ hiện một khối thi thể vô danh."
Núi Bích Xuyên có thể nói là một ngọn núi hoang, không có khai phá. Vào mười mấy năm trước trên núi có công xưởng cùng nhà máy nhỏ, nhưng vì thành thị quy hoạch, du lịch phát triển, những công xưởng cùng nhà máy đó hoặc là đóng cửa dời đi, hoặc là đóng cửa bỏ đó. Dần dà, thành một ngọn núi hoang.
Dưới chân núi chính là trấn nhỏ, nhưng mọi người rất ít lên núi.
Diệp Thanh cùng Diêm Tiểu Tung dẫm lên cỏ dại cùng rêu xanh đầy đất, đi tới chậm từng bước một. Ánh nắng giữa trưa bị lá cây che mất, trở nên lạnh căm, làm người phát run.
"Thi thể là do khách ba lô phát hiện." Diêm Tiểu Tung vừa đi vừa nói, "Bọn họ vốn dĩ định đi bộ xuyên qua ngọn núi này, khi đi qua chỗ chôn xác phát hiện có một đám chó hoang đang bới đất, còn gặm thi thể."
"Chó hoang đang gặm thi thể?" Diệp Thanh nhặt nhánh cây, gia tốc đi tới.
"Phải." Diêm Tiểu Tung cũng nhặt một cành cây trên mặt đất, "Lão đại, nắm chắc gậy, tôi nghe nói chó hoang trên núi này vô cùng hung dữ! Bằng không làm sao dám gặm thi thể?"
Diệp Thanh trầm ngâm, một lát sau mới nói: "Chó sủng vật cũng sẽ gặm thi thể người, huống chi là chó hoang?"
Diêm Tiểu Tung kêu lên quái dị, "Chso nhỏ không phải là bạn tốt của nhân loại sao......"
Vùng núi không có đường đi, có vài nơi mới có một đoạn đường, nhưng không đủ cho xe đi lại. Diệp Thanh dùng gậy gộc lật dương xỉ bị dẫm dính trên mặt đất ra, nói: "Dấu chân không ít."
"Chắc là của khách ba lô."
Một tiếng rưỡi sau mới tới chỗ chôn thi thể. Đám khách ba lô vẫn còn ở đó, thấy cảnh sát lập tức đi tới.
Diệp Thanh nhận ra bọn họ chính là ở nhóm khách ba lô thanh niên gặp ở chỗ quán nước của Dương Nhất Hàm, cô gái tên Chu Cần cũng nhận ra cô.
"Cảnh sát!" Chu cần đi đến bên người Diệp Thanh, vội vã nói: "Chúng tôi chỉ là đi bộ ngang qua nơi này, chó hoang đều đã bị chúng tôi cưỡng chế đuổi đi."
Diệp Thanh hỏi: "Thi thể đâu?"
"Ở bên kia." Chu Cần chỉ vào một chỗ cỏ dại mọc thành cụm.
Cảnh giới lập tức kéo dây phong tỏa hiện trường vụ án. Đội trinh sát ra trận, đâu vào đấy khám xét hiện trường.
Diệp Thanh không tự tiện tiến vào, cũng không tiếp cận thi thể. Đơn giản chỉ dò hỏi khách ba lô tình huống khi phát hiện thi thể.
"Mấy người vì sao lại ở chỗ này?" Diệp Thanh hỏi.
Chu Cần cùng bốn năm khách ba lô mồm năm miệng mười nói: "Chúng tôi đi bộ tới đây......"
Những khách ba lô này đều tương đối tuổi trẻ, có người còn đang học đại học, dù đã đi qua không ít địa phương quỷ quái nhưng cũng không thực sự gặp qua người chết. Bọn họ thập phần hoảng loạn sợ hãi, nói năng lộn xộn.
Diệp Thanh thấy người dẫn đầu còn tính là bình tĩnh.
"Soái ca!" Cô đi qua, vỗ vỗ bả vai người dẫn đầu, "Xưng hô thế nào đây?"
"Triệu Sướиɠ."
"Triệu soái ca," Diệp Thanh thập phần thân thiện hỏi, "Nghe nói chuyến đi lần này là do anh tổ chức."
"Phải." Triệu Sướиɠ gật đầu.
"Oa, thật là lợi hại." Diệp Thanh cười tủm tỉm, "Ngọn núi này nơi có thể đi bộ rất nhiều, vì sao lựa chọn đến đay?" Sao lại trùng hợp gặp đúng thi thể chứ?
Triệu Sướиɠ nói: "Chúng tôi đi theo dẫn đường." Hắn chỉ chỉ nam nhân ngồi xổm cách đó không xa, "Hắn dẫn chúng tôi tới."
Diêm Tiểu Tung lập tức đem người dẫn đường kia bắt lại đây.
Dẫn đường là người địa phương, khoảng 40 tuổi. Khi còn nhỏ từng cùng người trong nhà tới trên núi săn bắt, rất quen thuộc ngọn núi này.
Hắn nói: "Bọn họ muốn đi bộ xuyên qua ngọn núi này, sao có thể chứ? Tôi đương nhiên muốn dẫn bọn họ đến gần đường, từ chỗ này đi xuống dễ đi, lại không xa, cho nên......" Hắn nhỏ giọng nói thầm, "Nếu không phải đã thu tiền, tôi cũng lười đến dẫn bọn họ đến đây...... Thấy người chết, thật quá xui xẻo rồi!"
Diệp Thanh nhìn quanh bốn phía, rừng cây mùa hạ rất rậm rạp, núi không cao không lớn, xa xa còn có thể thấy phế tích nhà xưởng bị vứt đi. Cô đoán đám khách ba lô xuất phát từ nhỏ trấn, nếu theo đường này đi xuống chút nữa chính là đường cao tốc, trên đường cao tốc không thể đi bộ, cũng không thể gọi xe, sao người dẫn đường lại dẫn bọn họ đi theo đường này?
Đang trầm tư thì Diêm Tiểu Tung chạy tới, nói với cô: "Lâm pháp y tới."
Diệp Thanh nhìn qua, thấy Lâm Bắc Việt và trợ lý Hà Quân của anh, cùng với mấy người trong tổ pháp y.
Vì phải mang theo các loại thiết bị cùng công cụ nên bọn họ đã thuê một chiếc xe điện ba bánh ở trấn nhỏ. Lái xe lại đây, một đường xóc nảy, trong lòng run sợ, thậm chí sợ bị lật xe, Hà Quân sợ đến ngồi bệt ở trên xe, dọc theo đường đi không rên một tiếng. Cũng may tài xế có kỹ thuật không tồi, hữu kinh vô hiểm.
Tổ Pháp y đều mặc đồ phòng hộ, chuẩn bị tiến vào hiện trường.
Lâm Bắc Việt đưa cho Diệp Thanh một bộ bao tay cùng bao chân, nói: "Anh đi vào trước, đã chụp ảnh chưa?"
"Chụp rồi, tình huống hiện trường cũng đã cho người ghi chép lại." Cô chỉ chỉ người đứng một bên ghi hình, "Còn ghi lại cả nữa."
"Rất tốt." Lâm Bắc Việt dẫn theo thùng dụng cụ tiến vào trong giới tuyến.
Hai người tiếp cận thi thể.
Đẩy ra cây cỏ hỗn độn, phía dưới là bùn đất mới bị chó hoang đào lên, thi thể lộ ra bên ngoài, đầu bị bao bố bọc, bị chó hoang xé mở hơn một nửa, ước chừng có thể nhìn ra dung mạo.
Diệp Thanh nhìn chằm chằm mặt thi thể, âm thầm thở dài mấy hơi, gương mặt này rất giống Vu Hiểu Tiệp!
Lâm Bắc Việt nhíu mày, im lặng một hồi lâu, rồi nói: "Thi thể hẳn là bị bọc trong bao bố rồi mới đem chôn, trước mắt vô pháp phán đoán vẻ ngoài, sau khi kiểm nghiệm dấu vết hiện trường xong, mang về phòng thí nghiệm kiểm nghiệm."
Vài người thật cẩn thận đem thi thể từ trong đất đào ra, Lâm Bắc Việt dùng bao nilon bọc đôi tay thi thể, cẩn thận bỏ vào trong túi đựng xác.
Bận rộn cả buổi chiều, cảnh sát ở hiện trường lấy được dấu chân và vết bánh xe. Đại bộ phận đều mang về phòng thí nghiệm tiến hành kiểm nghiệm, có dấu vết cùng manh mối bị xem nhẹ, người lưu lại sẽ tiếp tục điều tra.
Đã xác nhận được, người chết là Vu Hiểu Tiệp!
Diệp Thanh đã từng suy đoán có lẽ Vu Hiểu đã gặp bất trắc, nhưng không nghĩ tới bất trắc lại tới nhanh như vậy.
Cô tức thì tức, nhưng vẫn phải cắn răng tiếp tục tra án.
Cô đến chỗ Lâm Bắc Việt, chờ đợi Lâm Bắc Việt đưa ra kết quả nghiệm thi.
Thi thể Vu Hiểu Tiệp bị đặt trên bàn giải phẫu, trong phòng giải phẫu trang bị cameras 360 độ không góc chết, hết thảy nhắm vào thi thể.
Quá trình giải phẫu cần có hai người trở lên có mặt, vừa ghi âm vừa ghi hình.
Lâm Bắc Việt kêu Diệp Thanh đứng ngoài khung máy quay, bắt đầu giải phẫu.
"Hà Quân, microphone."
Hà Quân đeo microphone thu âm cho hắn.
Lâm Bắc Việt thử thử âm, bắt đầu nói chuyện: "Ngày 15 tháng 8 năm 2017, buổi chiều 5 giờ 32 phút, phòng thí nghiệm pháp y thủ đô, phòng giải phẫu số 1, nghiên cứu viên bệnh lý học Lâm Bắc Việt, trợ lý Hà Quân, người chết Vu Hiểu Tiệp." Anh nhìn số liệu trên bàn giải phẫu nói: "Nữ, cao 161cm, cân nặng 48.9kg."
"Người chết toàn thân bị bao vây bởi vải bố màu màu xanh lục, vải bố bị chó hoang cắn, bẩn."
Trong phòng thí nghiệm dị thường an tĩnh, thanh âm của Lâm Bắc Việt sạch sẽ trầm thấp. Đèn mổ tỏa ánh sáng nhu hòa, không tiếng động dừng ở mỗi một góc, cũng dừng ở trên thi thể của Vu Hiểu Tiệp.
Lâm Bắc Việt phân phó trợ lý Hà Quân, "Chụp ảnh người chết."
Hà Quân làm theo.
Lâm Bắc Việt tiếp tục nói: "Bàn chải."
Hà Quân đem bàn chải nhỏ mềm mại đưa cho Lâm Bắc Việt. Lâm Bắc Việt nhẹ nhàng quét bùn đất cùng cọng cỏ trên thi thể xuống, bỏ vào trong túi đựng vật chứng.
"Lấy bùn đất, cọng cỏ riêng ra." Động tác của anh nhẹ nhàng chậm chạp ổn trọng, không chút cẩu thả, nhất cử nhất động như đang điêu khắc một bức tượng nghệ thuật tinh xảo: "Giao cho phòng giám chứng xét nghiệm."
Hà Quân đánh số thứ tự lên túi vật chứng, rồi cẩn thận để sang một bên.
Lâm Bắc Việt: "Dùng đèn tia tử ngoại kiểm nghiệm, quét vật khả nghi."
Hắn dùng đèn tia tử ngoại rà quét thi thể trên dưới một lần, lấy được loại sợi rất nhỏ.
"Sợi không rõ, chờ xét nghiệm."