Chương 13: Chứng lục soát của cảnh sát Diệp
Tốc độ mang đồ ăn lên rất nhanh, bò bít tết vẫn còn nóng, mùi hương bay bốn phía.
Diệp Thanh mở nắp đậy ra, "Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nghe nói bò bít tết nhà này rất tươi mới."
Người phục vụ lập tức giải thích: "Đúng vậy, bò bít tết chỗ chúng tôi đã trải qua chọn lựa kỹ càng, lấy từ loại bò khỏe mạnh nhất, hơn nữa là dùng cùng ngày sau khi gϊếŧ thịt lập tức đưa đến phòng bếp nấu nướng."
Diệp Thanh không chú ý nhiều như vậy, cầm lấy bộ đồ ăn, chuẩn bị dùng.
Lâm Bắc Việt lại nói: "Thịt tươi trả qua quá trình nấu dưới nhiệt độ cực nóng, đã vô pháp phán đoán thời gian tử vong. Hơn nữa, gần trấn nhỏ không có trại chăn nuôi bò, từ khi bò bị gϊếŧ, sau đó trải qua một loạt xử lý, kiểm tra đo lường...... Ít cũng mất nửa ngày, tính thêm thời gian vận chuyển trên đường, muốn khách hàng ăn được thịt bò gϊếŧ cùng ngày, chỉ sợ có chút khó khăn."
Diệp Thanh: "......"
Người phục vụ vừa mờ mịt vừa xấu hổ, đành phải lễ phép nói: "Mời ngài chậm dùng," rồi nhanh chóng rời đi.
Lâm Bắc Việt thần sắc tự nhiên, đưa cho Diệp Thanh một chiếc khăn ướt, "Ngay lúc vừa rồi, tôi đột nhiên nghĩ ra một vấn đề khiến tôi bối rối ta mười mấy giờ."
Diệp Thanh ngẩng đầu, "Hả?"
"Thời gian tử vong," Lâm Bắc Việt nói, "Trước khi có kết quả phân tích, ai cũng không có cách nào phán định chính xác thời gian tử vong. Thông thường, chúng ta có thể thông qua độ cứng, nhiệt độ, vết thâm, độ hoại tử, độ phân huye thức ăn trong dạ dày, ròi bọ... của thi thể để phán đoán thời gian tử vong. Nhưng thi thể Giả Tinh Tinh thì không được. Thi thể cô ta bị lửa thiêu hủy, tôi mở dạ dày cô ta ra, phát hiện trong dạ dày không có đồ ăn."
Diệp Thanh từng không ít lần trao đổi với pháp y cho nên cũng có hiểu được đôi chút, "Căn cứ quy luật tiêu hóa, đồ ăn trong dạ dày sẽ được tiêu hoá hết sau hai đến ba giờ ăn xong......" Cô suy tư nói: "Trong dạ dày Giả Tinh Tinh không có gì, có phải bởi vì cô ta tử vong sau hai đến ba giờ sau khi ăn xong hay không?"
Lâm Bắc Việt lắc đầu, "Thứ nhất, chúng ta không thể chuẩn xác phán đoán thời gian Giả Tinh Tinh ăn cơm lần cuối, thứ hai, Giả Tinh Tinh bởi vì có thai từng có phản ứng nôn mửa, nói không chừng đã phun sạch sẽ đồ ăn trong dạ dày. Cho nên, trước mắt vẫn không thể phán đoán thời gian tử vong."
Diệp Thanh nhấp môi, chậm rãi cắt một miếng bò bít tết, bỏ vào trong miệng, "Vậy vừa rồi anh đột nhiên suy nghĩ ra cái gì?"
Đương nhiên là người phục vụ nhắc nhở.
Lâm Bắc Việt nói: "Em hãy cẩn thận nghĩ lại một chút, thời gian xảy ra vụ án."
Diệp Thanh nhỡ rõ nói ngay: "Buổi tối tầm 6 giờ nhận được điện thoại báo án, 6 giờ rưỡi đuổi tới hiện trường. Căn cứ camera theo dõi cùng phỏng đoán của nhân viên phòng cháy, thời gian hỏa thế cháy lớn là 6 giờ. Hung thủ dùng máy sấy để nhóm lửa, đội trưởng đội phòng cháy có kinh nghiệm nói, thời gian để nhiệt độ máy sấy lên cao đến mức có thể dẫn cháy cần mười đến mười lăm phút, cộng thêm hỏa thế lan tràn mười lăm phút, phỏng đoán hung thủ bố trí nhóm lửa khoảng tầm lúc 5 giờ rưỡi. Theo phỏng đoán này, thời gian hung thủ thoát đi hiện trường hẳn là sau 5 giờ rưỡi."
Hung thủ rời đi hiện trường một giờ sau cảnh sát mới đuổi tới, hơn nữa bởi vì hoả hoạn, hiện trường đã sớm bị phá huỷ gần hết, cảnh sát rất khó tìm ra dấu vết và chứng cứ.
Lâm Bắc Việt im lặng một lát, khen ngợi gật đầu, "Cho nên, lấy phương thức như vậy đi tính ra thời gian người chết tử vong, hẳn là vào khoảng từ 5 giờ đến 5 giờ rưỡi. Suy xét đến việc người chết bị thương ở động mạch cổ, sau khi bị mất máu quá nhiều sẽ chết trong vòng ba đến năm phút đồng hồ, cho nên......"
Cho nên thời gian Giả Tinh Tinh tử vong, có thể phỏng đoán là tầm 5 giờ hai mươi phút.
Nhưng mà, vậy cũng không đúng!
"Suy đoán thời gian như vậy cũng không chuẩn xác," Lâm Bắc Việt nhạy bén phân tích tiếp, "Tôi trước sau cho rằng, cách hung thủ phóng hỏa rất hiếm thấy. FBI đã làm thống kê, người phóng hỏa phần lớn là nam nhân, hơn nữa phương thức phóng hỏa rất đơn giản, ví dụ như trực tiếp đổ xăng, hoặc những thứ dễ cháy. Nhưng vì sao người gϊếŧ chết Giả Tinh Tinh, lại phải thiết kế một cái bẫy nhóm lửa?
Hắn phóng hỏa, chẳng lẽ là vì hủy thi diệt tích, hoặc có lẽ là vì che dấu dấu vết?"
Anh dừng một lát, trầm giọng nói: "Nhưng mà......" hắn " cũng có khả năng muốn che dấu thời gian người chết tử vong, kéo dài thời gian cảnh sát điều tra."
Diệp Thanh ngẩn ra!
"Ý của anh là...... Hung thủ có lẽ đã sớm gϊếŧ Giả Tinh Tinh, nhưng lại qua một đoạn thời gian rất dài sau đó mới phóng hỏa......"
Lâm Bắc Việt không lập tức trả lời cô.
Diệp Thanh hít sâu một hơi, "Theo ý anh nói, bằng chứng ngoại phạm của rất nhiều người sẽ không được tính nữa!"
Vu Hạo Khiêm, Vu Tuấn Đào, thậm chí Dương Nhất Hàm! Thậm chí là Vu Hiểu Tiệp cùng ngày đi đến thành phố kế bên du lịch.
Diệp Thanh lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại, "Vu Hiểu Tiệp hai ngày nay đang làm gì?"
Nguồ ở bên kia trả lời: "Đang cùng bạn trai đi du lịch, đi công viên trò chơi, thương trường, công viên......"
"Bạn trai?" Diệp Thanh như suy tư gì đó, "Tôi đã biết, anh tiếp tục theo dõi chặt cô ta."
"Được."
Kết thúc trò chuyện, Diệp Thanh lại gọi điện thoại về cục cảnh sát: "Anh giúp tôi điều tra về bạn trai Vu Hiểu Tiệp, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt."
Sau khi nói xong, cô lại nhìn Lâm Bắc Việt, "Hy vọng kết quả phân tích sẽ nhanh có."
Cô tiếp tục yên lặng cắt bò bít tết, trong lòng lại không thể không âm thầm bội phục sự tinh tế của Lâm Bắc Việt. Ở trên trình độ rất lớn, cảnh sát phá án yêu cầu phối hợp giữa các phương diện chuyên nghiệp, chứng cứ và manh mối pháp y đưa ra, là mấu chốt trong mấu chốt.
Cô vui mừng, kiêu ngạo thay Lâm Bắc Việt.
"Em đang chém bò bít tết sao?" Lâm Bắc Việt hỏi.
Diệp Thanh ngẩn người, nói: "Đao có chút cùn, bò bít tết không dễ cắt."
Lâm Bắc Việt duỗi tay lấy đĩa bò bít tết của cô đến trước mặt mình, lại từ túi áo lấy ra một cái cái hộp nhỏ, sau khi mở ra, bên trong là một loạt lưỡi dao chỉnh tề, lớn lớn đủ cả.
Diệp Thanh: "......"
Anh thuần thục chọn lưỡi dao, lắp ráp xong, cầm lấy nĩa, hạ đao với bò bít tết, động tác liền mạch, vững vàng, thuận buồm xuôi gió.
"Cắt bò bít tết, tốt nhất là không theo thớ thịt, cắt vuông góc hoặc là nghiêng với thớ thịt, có như vậy miếng thịt bò cắt ra mới có vị ngon nhất."
Tay anh sạch sẽ trắng nõn, lưỡi dao bóng loáng tinh tế, như không dính bụi trần.
Diệp Thanh có chút mê mang, thật sự không nghĩ ra, một đôi bàn tay không nhiễm hạt bụi như vậy, sao lại có thể đi giao tiếp với các loại thi thể.
Cô lúng ta lúng túng, "Nhưng mà em không nhận ra thớ thịt như thế nào cả......"
Nói xong, Lâm Bắc Việt im lăng một lát.
Thời gian nhanh chóng ngược dòng đến không biết bao nhiêu năm trước, cô cùng Lâm Bắc Việt cùng nhau ăn thịt gà, cô cầm đùi gà gặm, còn anh thì cầm dao nĩa, văn nhã mà ăn.
Anh nói: "Diệp nhi, thịt gà phải cắt theo thớ thịt mới ngon."
Diệp Thanh bắt lấy đùi gà, gặm ngon lành, nói: "Nhưng mà em không nhận ra thớ thịt như thế nào cả......" sau khi nuốt xuống một miếng thịt gà, lại nói: "Về sau anh giúp em cắt thịt đi."
Lâm Bắc Việt nói: "Được."
Qua bao nhiêu năm, tiếng "Được" kia hình như là một lời hứa hẹn trong lơ đãng.
Mà Diệp Thanh cũng không để ý.
Anh chậm rãi cắt bò bít tết, đem bò bít tết cắt thành khối lập phương rộng 1cm chỉnh tề đều đặn, giống một đám binh lính ngẩng đầu đứng thẳng.
Sau khi cắt xong, anh đem đĩa bò bít tết trả lại cho, tiếp tục cắt cho mình.
Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người không trì hoãn thời gian, đem xe chạy đến gần chỗ Dương Nhất Hàm, chờ đợi Tống Kiều.
Diêm Tiểu Tung vẫn luôn ở gần đó tuần tra, nhìn thấy xe Diệp Thanh liền đi tới gõ gõ cửa sổ, "Lão đại."
Diệp Thanh hạ cửa sổ xuống, hỏi: "Sao rồi?"
"Đang điều tra, sẽ nhanh có kết quả."
Diệp Thanh gật gật đầu, nói với Lâm Bắc Việt: "Bằng không anh đi về trước đi, anh không biết mỗi khi nằm vùng, có khả năng sẽ phải canh đến buổi tối."
"Không có việc gì," Lâm Bắc Việt lắc đầu, "Tôi cũng cần chờ mọi người tìm ra chứng cứ lấy về đi kiểm tra đối chiếu"
Diệp Thanh không tiếp tục khuyên anh nữa, từ trên ghế sau cầm lấy gối ôm rồi nhắm mắt, "Em ngủ một lát."
Ánh mặt trời giữa trưa xuyên thấu qua cửa kính xe chiếu vào, ấm dào dạt, làm cho người ta có chút lười biếng. Diệp Thanh nhắm mắt lại, trước mắt không phải một mảnh hắc ám, mà là màu hổ phách nhàn nhạt, thật thoải mái thả lỏng.
Đột nhiên lưng ghế chậm rãi ngả ra sau, cô mở mắt ra.
Lâm Bắc Việt đang cúi người gần đó dừng một chút. Hơn phân nửa vầng sáng chiếu ở trên người anh, rõ ràng thanh triệt. Anh nhẹ nhàng cụp mắt, rồi chăm chú nhìn cô, nói: "Nằm xuống sẽ thoải mái hơn."
Diệp Thanh nghiêng người ôm gối, gật gật đầu, sau đó ngáp một cái, nhắm mắt dưỡng thần.
......
Trời tối, trăng sáng sao thưa.
Đã là 11 giờ đêm, Diệp Thanh đi bộ vài vòng bên ngoài xe, hoạt động mấy cái rồi trở lại trong xe.
Lâm Bắc Việt vẫn ngồi thẳng tắp như cũ, thấy cô trở về, nói: "Mười rưỡi bắt đầu hành động, đã quá nửa tiếng đồng hồ, chắc bọn tiểu Kiều cũng hành động rồi."
Diệp Thanh kiên nhẫn chờ đợi, từ trong ngăn kéo lấy ra mấy túi đồ ăn vặt.
Lâm Bắc Việt nhìn, lại là cá khô loại nhỏ, trong không khí tỏa ra mùi cá nhàn nhạt.
Cô cúi đầu, ăn từng miếng nhỏ, giống con mèo nghiêm túc gặm cá.
Nửa giờ sau, quán nước nháy mắt lâm vào một mảnh hắc ám —— mất điện.
Trong quán nước xôn xao hết nên, nhanh chóng vang lên tiếng khách nhân kinh hô, oán giận.
Dương Nhất Hàm nhất nhất đáp lời: "Tôi lập tức báo người tới sửa chữa, rất nhanh sẽ có điện thôi."
Vài phút sau, Diêm Tiểu Tung cùng hai người ngụy trang thành thợ điện đi vào quán nước, thập phần khách khí, thập phần chuyên nghiệp bắt đầu kiểm tra mạch điện khắp nơi trong quán nước.
Lâm Bắc Việt đúng là lau mắt mà nhìn đám người Diệp Thanh. Anh không nghĩ tới, Diệp Thanh sẽ nghĩ ra cái biện pháp trắng trợn táo bạo như vậy, hoàn toàn không hợp quy củ, nhưng lại rất có hiệu suất.
Có Tống Kiều cùng Diệp Thanh lúc trước đã nghiên cứu hoàn cảnh, đám người Diêm Tiểu Tung nhanh chóng làm rõ kết cấu trong quán nước. Ngừng điện, camera theo dõi cũng không có tác dụng, Diêm Tiểu Tung càng như đi vào chỗ không người.
Hai, ba mươi phút sau, có điện. Quán nước lại đèn đuốc sáng trưng, mấy người Diêm Tiểu Tung cũng thuận lợi ra ngoài.
Diệp Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng mở cửa xe, nói: "Tiểu tung, lên xe!"
Diêm Tiểu Tung lập tức mở ba lô ra, nói: "Có phát hiện, ở thùng rác trong phòng Dương Nhất Hàm phát hiện mấy thứ này, kỳ kỳ quái quái."
Diệp Thanh nhìn thoáng qua, "Đồ dùng tình thú?"
Diêm Tiểu Tung gật đầu, "Roi, dây thừng, vòng cổ,...... Còn có ống tiêm...... ống tiêm có chất lỏng không rõ."
Diệp Thanh ngáp một cái, tinh thần tỉnh táo, nói: "Kêu Tiểu Kiều chuẩn bị rút lui, chúng ta trở về thôi."
Diêm Tiểu Tung lại lấy ra một hộp thuốc, "Còn có cái này!"
Diệp Thanh cùng Lâm Bắc Việt đồng thời cả kinh.
Lâm Bắc Việt nói: "Đây là Dị Bính phân."
Diệp Thanh hỏi: "Phát hiện ở chỗ nào?"
Diêm Tiểu Tung: "Trong một cái hòm dưới giường ở phòng ngủ của Dương Nhất Hàm, em dùng chìa vạn năng mở ra, sợ bị khả nghi, chỉ lấy một lọ."
Diệp Thanh gật đầu, "Phát hiện không tồi —— Dương Nhất Hàm lấy đâu ra thứ này?"
Diêm Tiểu Tung nói: "Em tìm được một xâu chìa khóa, đã lấy dấu răng của chìa khóa, lấy về sẽ đi đối chiếu."
Diệp Thanh: "Làm rất tốt!"
Lâm Bắc Việt nói: "Hiện tại Dương Nhất Hàm cũng có hiềm nghi rất lớn, sau khi trở về, tôi lập tức đối chiếu DNA, kiểm tra chất lỏng trong ống tiêm.