Chương 1: Một ngày xui xẻo

“Cô gái, phía trước đang sửa đường rất khó đi, tôi dừng ở đây, cô xem có được không?”.

Tài xế dừng lại trước một đống nguyên vật liệu làm đường, nhìn kính chiếu hậu. Cô gái ngồi ở góc sau bên phải từ lúc lên xe đã im lặng, điện thoại di động vang lên vài lần cũng không để ý, trong lòng ôm cái gì đó ngồi tựa vào cửa sổ xe. Tóc cô rối tung, đèn đường mờ nhạt thỉnh thoảng chiếu vào, không thấy rõ khuôn mặt.

“Cô gái?” Tài xế gọi thêm vài tiếng nữa.

Tiếng điện thoại “tinh tinh” nhắc nhở cùng với tiếng tài xế kêu to đồng thời vang lên, khiến Trương Tòng Kha giật mình bừng tỉnh, đầu óc trống rỗng không phản ứng kịp hoang mang nhìn xung quanh. Cô vô thức liếc mắt nhìn điện thoại rồi hoang mang trả lời tài xế, mở cửa xuống xe.

Cô đứng bên đường cái, gió đêm lạnh lẽo thổi đến, đầu óc Trương Tòng Kha dần dần tỉnh táo lại. Bây giờ cô đang ở công viên Tây Sơn cách phòng trọ nhỏ của mình tám phút đi bộ, Giang Thành đang sửa đường, con đường nhỏ dẫn tới sâu trong khu dân cư quanh co khúc khuỷu kia đã bị chặn không biết bao nhiêu lần.

Có nên đi về không?

Cô cầm chặt lễ vật trong tay, đó là một chai rượu Mao Đài được đóng gói tinh xảo.

Một tháng trước ba cô nghe nói thầy hướng dẫn sẽ giới thiệu cho cô một công việc rất tốt, tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong là có thể trực tiếp đi làm, liền vui vẻ gửi chai Mao Đài trân quý cất đã lâu ở trong nhà đến, nói với Trương Tòng Kha phải hiểu lễ nghĩa, khi nào rảnh nhất định phải đưa đến nhà thầy hướng dẫn biểu đạt cảm ơn.

Kết quả hôm nay vào cửa liền phát hiện vẻ mặt vợ thầy có gì đấy không giống bình thường. Nội tâm cô thấp thỏm, mãi cho đến khi ngồi trên bàn ăn mới được thầy hướng dẫn uyển chuyển báo cho cô biết rằng công việc vốn định giới thiệu cho cô lại không ký được.

“Tại sao?” Cô không khống chế được lập tức hỏi, “Không phải thầy nói hai ngày nay đang gửi hợp đồng sao?”

Thầy hướng dẫn cũng ngượng ngùng nói: “Em cũng biết, thầy chỉ là một người dạy học, nếu có cấp trên ra mặt giới thiệu thì cũng không tới phiên thầy.”

Như bị ma xui quỷ khiến, Trương Tòng Kha lại hỏi: “Vậy bây giờ là ai?”

Biểu tình của thầy giáo càng thêm phức tạp, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Diệp Thư Tuyết.”

“Tiểu Kha, em đừng quá để ý. Thầy sẽ giúp em lưu ý một chút xem còn có cơ hội hay không. Trong khoảng thời gian này nếu muốn lập tức tìm thì rất khó tìm được việc làm, không nên quá gấp gáp.”

Trương Tòng Kha sững sờ đồng ý.

Diệp Thư Tuyết, bạn gái hiện tại của bạn trai cũ cô, ba tháng trước cô ấy đã bàn xong với công ty bây giờ cô ấy nhậm chức. Xuất thân tốt, ngoại hình xinh đẹp, dựa vào hai điểm này, từ khi Trương Tòng Kha bắt đầu quen biết cô ấy đến bây giờ, từ thầy hướng dẫn đến dì ký túc xá, không có ai là không chăm sóc cô ấy.

Về sau nói gì cô cũng không nhớ rõ nữa. Lúc gần đi vợ thầy trả lại rượu Mao Đài cho cô, vẻ mặt muốn nới lại thôi.

Cũng không hiểu tại sao, Diệp Thư Tuyết, người mà bỏ qua một đám người theo đuổi lại nảy sinh hứng thú với bạn trai cũ của cô khi đó vẫn là bạn trai cô - Từ Phục.

Trương Tòng Kha và Từ Phục đều học ở trường đại học trong dự án 211, Từ Phục lớn hơn cô một khóa, khi học nghiên cứu sinh thì đến đại học Z. Trương Tòng Kha tranh thủ thời gian làm hồ sơ nghiên cứu sinh đã hỏi phương thức liên lạc của Từ Phục từ chỗ người khác, khoảng thời gian đó hai người liên lạc rất thường xuyên.

Đợi đến khi Trương Tòng Kha thuận lợi được nhận làm nghiên cứu sinh, thì lúc đó Từ Phục thổ lộ với cô, bọn họ liền thuận theo tự nhiên ở bên nhau. Sau khi chính thức học nghiên cứu sinh, tuy rằng chuyên ngành khác nhau nhưng Từ Phục cũng thường xuyên tới tìm cô. Diệp Thư Tuyết học cùng khóa với cô, không biết coi trọng Từ Phục từ lúc nào, từ đó về sau, nếu Trương Tòng Kha từ chỗ thầy hướng dẫn ra chậm hơn, đều có thể nhìn thấy Diệp Thư Tuyết loanh quanh bên cạnh Từ Phục.

Vốn dĩ cô rất tin tưởng Từ Phục, không để ý. Cho đến mấy tháng trước, lúc cô lấy điện thoại của Từ Phục chia sẻ tài liệu mình cần, trong khung chat nhảy ra tin nhắn của Diệp Thư Tuyết, nội dung là “Vậy ngày mai gặp ở quán lẩu lần trước, ok nhé?”

Lúc Trương Tòng Kha nhấn vào khung chat, tin nhắn mới nhất là một nhãn dán bé thỏ đáng yêu thò đầu ra.

Tin nhắn trò chuyện còn có rất nhiều, nhưng Trương Tòng Kha không xem nữa.

Ngày đó, cô và Từ Phục cãi nhau một trận, chiến tranh lạnh năm ngày, không hiểu sao sau này lại làm lành. Chỉ là sự chen ngang của Diệp Thư Tuyết cô vẫn không quên được, cô không có biện pháp khiến trong lòng không có khúc mắc giống như trước kia, Từ Phục đối xử tốt với cô cô cũng cảm thấy như đang lấy lòng, cảm thấy rất kỳ quái.

Cuối cùng, nửa tháng trước cô nói chia tay, lúc trên đường đi đến nhà thầy hướng dẫn cô lướt trúng bài viết của Diệp Thư Tuyết và Từ Phục chụp ảnh thân mật với nhau. Từ Phục thì chia sẻ lại.

Cô có thể chịu được những việc này tất cả là vì công việc mình trông mong đã lâu rốt cuộc có tin tức.

Bây giờ sau ba tiếng Diệp Thư Tuyết đăng bài kia, công việc của cô cũng ngâm nước nóng.

Điện thoại lóe lên tin nhắn, mấy phút trước ba cô gọi video, cô không nhận.

Ba ngày trước ba mẹ xảy ra tai nạn giao thông, mẹ mới từ phòng ICU đi ra, ba bị chấn động não nhẹ và gãy xương, ngày hôm qua vừa tỉnh đã quan tâm chuyện của cô. Nếu như nghe điện thoại, cô không biết nên đối mặt như thế nào.

Vì thế dứt khoát không nghe.

Trương Tòng Kha chậm rãi ngồi xổm xuống. Đã vào thu, nhiệt độ buổi tối đột nhiên giảm xuống, lạnh đến mức khi hoạt động khớp xương của cô đều sẽ kẽo kẹt vang lên.

Cô giơ bình rượu Mao Đài lên trước mặt mình, nương theo ánh đèn lắc trái lắc phải, ánh đèn xuyên qua vỏ cứng chiếu ra từng đợt ánh sáng.

Bây giờ là mười rưỡi tối, Trương Tòng Kha dám đánh cược, nếu bây giờ cô trở về phòng sẽ bị quần áo ngăn trở, đôi nam nữ dây dưa trong phòng tắm kia - bạn cùng phòng và bạn trai cũ của cô lúc này chắc phải nửa giờ nữa mới đi ra, họ sẽ để lại cho cô một phòng vệ sinh, cô sẽ phải đứng rửa mặt một cách khó coi. Cuối cùng trở lại phòng lại phải nghe “Xuân Cung sống” tầm nửa tiếng đến một tiếng nữa.

Không trở về, cho dù ngủ trên đường cô cũng không trở về.

Trương Tòng Kha nhìn chằm chằm nhãn hiệu Mao Đài phản quang dưới ánh đèn, đưa ra quyết định.

Uống.

Trương Tòng Kha thản nhiên tìm một cái đèn đường rồi ngồi xuống, dùng hai ba động tác liền xé bao bì ra.

Tửu lượng của cô từ nhỏ đã không tệ, ngày lễ ngày tết cái gì cũng uống qua rồi. Cô thích nhất là rượu gạo tự ủ, nhè nhẹ ngòn ngọt. Rượu trắng tuy rằng thỉnh thoảng cũng uống, nhưng chỉ nhấp một ngụm nhỏ thôi vì rất cay họng.

Tuy nhiên, rượu trắng nồng độ cao, dễ say.

Trương Tòng Kha còn chưa từng mở rượu Mao Đài, ôm bình rượu nghiên cứu một hồi lâu, sau đó vừa vặn vừa xé miệng bình mới thuận lợi mở ra.

Tay lộ ra bên ngoài rất lạnh, dán vào bình rượu càng lạnh hơn, cô cầm một bình rượu lớn, từ miệng bình nhìn vào trong, đưa mũi lại gần ngửi ngửi rồi không do dự uống luôn một ngụm.

Thật cay.

Khuôn mặt Trương Tòng Kha nhăn lại, cơ bắp căng chặt mới không để cho ngụm rượu kia phun ra, đầu lưỡi cố gắng thích ứng với kí©h thí©ɧ bất thình lình này. Đợi đến khi vượt qua kí©h thí©ɧ ban đầu, khoang miệng bị rượu làm cho tê liệt, cô mới cố gắng nuốt ngụm rượu đầu tiên này.

Lúc mắt mở ra, một tầng hơi nước mỏng manh đã che kín lông mi cô, ánh đèn khúc xạ chiếu vào mắt cô rực rỡ một mảng, dường như đêm đều sáng ngời lên.

Cô chậm rãi chớp mắt vài cái, rồi lại từng ngụm từng ngụm nhỏ mυ"ŧ miệng bình.

Rượu trắng là loại rượu có nồng độ cao rất cao, vào miệng có chút kí©h thí©ɧ, nhưng uống nhiều thêm vài ngụm thì càng quen, khoang miệng, cổ họng và dạ dày giống như được mở rộng, rượu vừa vào miệng liền trượt xuống, đi qua từng chỗ kèm theo một chút tê dại, sau đó cô lập tức cảm thấy rất ấm áp và thoải mái.

Đợi đến khi nhìn thấy đèn đường trước mặt chia làm hai, thì Trương Tòng Kha biết mình uống say rồi.

Cô chống đầu choáng váng ôm cột đèn đứng dậy, trong ngực còn ôm bình rượu không muốn buông.

Nên đi đâu?

Uống rượu nhiều như này, uống đến cực kỳ vui sướиɠ, nếu như bây giờ có người đến gần có lẽ cô sẽ điên cuồng mất.

Nhưng bây giờ là đêm giao thừa, những người hay nhảy ở quảng trường công viên Tây Sơn đều về hết.

Thế giới rộng lớn dường như chỉ còn lại một mình cô.

Ánh mắt cô dò xét một vòng trong đêm tối, ánh mắt tập trung ở giữa sườn núi.

Một ngôi chùa.

Trong ấn tượng của cô, cô chưa bao giờ đi qua ngôi chùa này, bình thường dù leo núi hay tập thể hình cũng sẽ không đi đến đó. Nhưng bây giờ trên núi đen sì, chỉ có chỗ đó hiện ra một chút ánh sáng vàng ấm áp, phác họa góc mái hiên nhếch lên của chùa miếu.

Trương Tòng Kha không tin Phật, nhưng tối nay cô đột nhiên muốn đi cầu xin.

Nến đỏ suốt đêm không ngừng rơi lệ cho ngàn vạn linh hồn chịu khổ ở nhân gian.

Bây giờ trên thế giới này, sợ là chỉ có ánh sáng chỗ này chiếu sáng cho cô…