Chương 67

Edit: Michellevn

" Tôi qua đó nhìn thử xem."

Tưởng Xuyên thúc đầu gối vào khuỷu chân tên đàn ông, tên kia lập tức khuỵu xuống, Tào Nham tay cầm súng chĩa vào hai tên.

Tưởng Xuyên

đi

tới đám cỏ, Lộ Toa nghe tiếng bước chân, nhìn thấy dáng người, nét mặt tái nhợt cắn chặt môi, lập tức đứng dậy bỏ chạy, Tưởng Xuyên bước nhanh tới trước, túm được người lại.

Lộ Toa tóc dài tán loạn, trước đó lấy thân đổi mạng,

hiện

giờ quần áo

không

chỉnh tề, hai má sưng đỏ, khắp nơi

trên

người đều là dâu hôn, cả người thảm hại

không

tả nổi,



ta

không

muốn Tưởng Xuyên trông thấy bộ dạng mình như thế này, vùng vẫy hết sức kịch liệt:" Buông tôi ra! Buông tôi ra!"

Tưởng Xuyên lạnh lùng

nói

:" Đừng hòng! "

Hai tay Lộ Toa bị đè ép ra sau, ép buộc phải ngẩng đầu ưỡn ngực,



ta trông thấy ánh mắt Tưởng Xuyên, tối đen thâm trầm,

không

thương hại,

không

xem thường, chỉ giống như nhìn

một

phần tử tội phạm, lạnh lùng hết sức, trong phút chốc



ta tỉnh táo lại,

nói

:" Tôi

không

biết Khương Khôn ở chỗ nào."

" Chắc chắn



biết, bằng

không

bọn chúng

sẽ

không

gϊếŧ

cô."

Khương Khôn lòng dạ độc ác, nhưng vẫn còn chút lòng nhân từ với phụ nữ, nếu

không

phải Lộ Toa biết quá nhiều chuyện,

hắn

ta

sẽ

không

gϊếŧ



ta.

Lộ Toa mở to mắt nhìn

anh.

Tưởng Xuyên

nói

:" Nếu



phối hợp với cảnh sát, có lẽ khả năng kết án ít

đi

vài năm."

Lộ Toa vẫn nhìn

anh, cắn chặt môi,

không

chịu

nói

ra.

Tưởng Xuyên nhìn



ta

một

lúc, đoán là



ta có lo ngại,

hiện

giờ

không

thể mở miệng, đành phải

nói

:" Lộ Toa,



rất thông minh, lợi hại thế nào đều hiểu

rõ, tình thế lúc này là cảnh sát có lợi thế, Khương Khôn sớm hay muộn cũng sa lưới, đến lúc đó........."

anh

không

nói

hết câu, Lộ Toa

đã

hiểu được.

Tào Nham trói hai tên kia lại, gọi

một

cuộc điện thoại, thấy Tưởng Xuyên mang Lộ Toa

đi

tới,

nói

:" Tôi kêu người tới đưa chúng

đi

tra hỏi."

Tưởng Xuyên ngẫm nghĩ:"

không

cần, đưa người theo luôn,

trên

đường hỏi."

đã

muộn hơn

một

giờ đồng hồ rồi, Tào Thịnh mang Đỗ Nguyên gấp rút chạy tới thị trấn Du Lâm, hang ổ Đỗ Nguyên biết kia có lẽ

đã

bị bỏ rồi, Triệu Kiền Hòa và Khương Khôn hẳn là

đã

trốn đến chỗ khác rồi.

Chờ ở bên này hỏi cho ra kết quả,

không

biết người

đã

chạy đến nơi nào rồi.

Tào Nham ngâm nghĩ cũng thấy đúng, tức

thì

kéo lấy sợi dây thừng, hai tên đàn ông kia bị dồn lại với nhau.

"

đi."

Tưởng Xuyên

không

trói Lộ Toa,



ta cũng

không

chạy nổi nữa.

Lộ Toa đứng im tại chỗ

không

nhúc nhích, Tưởng Xuyên lườm



ta:" Đừng ép tôi trói



lại."

Lộ Toa khẽ cắn môi, tự mình

đi

lên trước.

Sau khi lên xe, Tưởng Xuyên còng hai tên kia vào hàng ghế cuối cùng, Lộ Toa ngồi ở giữa, nâng mắt nhìn

anh, nhếch môi cười nhàn nhạt:" Tôi cũng

sẽ

phải còng sao?"

Tưởng Xuyên nhìn



ta:"

không

cần,



suy nghĩ kỹ

đi."

Tưởng Xuyên xuống xe, vòng lên buồng lái.

Ở phía sau Lộ Toa khẽ hỏi lướt theo:" Tôi

nói

rồi có lợi ích gì? "

" Có thể giảm hình phạt."

" Ngoại trừ cái này."

"

không

có."

Tưởng Xuyên lấy bao thuốc, trút ra

một

điếu, nhét trong miệng châm lửa, khởi động máy lái xe

đi, khói thuốc bị gió thổi tản

đi, cả khoang xe tràn mùi khói thuốc.

Lộ Toa thoải mái ngửi

một

chút, " Cho tôi

một

điếu."

Tưởng Xuyên đưa thuốc cho Tào Nham.

Tào Nham quay đầu nhìn



ta, cho



ta

một

điếu thuốc, thuận tiện châm lửa cho

côta luôn.

Lộ Toa liền rít mấy hơi liên tục, có chút dễ chịu mà nhả ra từng vòng khói, Tưởng Xuyên này có

một

số thói quen rất hoài niệm, giống như thuốc này,

anh

đã

hút rất nhiều năm rồi, vẫn chưa từng thay đổi nhãn hiệu.

Trước kia thời điểm



ta mới vừa quen

anh,

anh

trà trộn cùng Triệu Kiền Hòa, lái xe tốt, ở phòng đẹp, ở phòng bao trong hộp đêm, đàn ông bên cạnh đều có phụ nữ vây quanh, lúc rời

đi, bọn đàn ông đều

sẽ

mang phụ nữ theo, ngoại trừ Tưởng Xuyên.

anh

rất có năng lực khắc chế.

Hồi đầu Lộ Toa chính là thích điểm này của

anh, về sau, xảy ra chuyện, Tưởng Xuyên biến mất luôn theo vòng luẩn quẩn kia,



ta tuổi còn trẻ, ham hưởng lạc,

không

tiếp nhận được Tưởng Xuyên

đã

không

còn gì, vì thế rời

đi.

Giờ đây,



ta hối hận.

Người đàn ông này trải qua thăng trầm của năm tháng, ngày càng hấp dẫn.

Hai tên đàn ông ngồi sau chót ngửi thấy mùi thuốc lá, nổi cơn thèm thuốc," Có thể cũng cho chúng tôi rít mấy hơi được

không?"

Tào Nham cười, từ ghế phụ lái luồn đến giữa xe, ngồi bên cạnh Lộ Toa, chuẩn bị tra hỏi, nhìn về ghế sau,

nói

:" Trước tiên

nói

cho



ràng, chúng mày muốn hút mấy điếu cũng được."

Hai tên kia nhìn nhìn nhau,

không

nói

gì.

Tào Nham cười:" Chúng mày phải hiểu



tình thế

hiện

giờ, Khương Khôn

đã

chạy trốn rồi,

không

có người quan tâm đến

sự

sống chết của chúng mày đâu."

Lộ Toa buông tiếng cười nhạt, nhìn bên ngoài cửa sổ.

Tào Nham nhìn



ta, "



Lộ,



là người thông minh."

Lộ Toa rít thuốc,

không

nói

gì, nét mặt trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Xuyên

đang

im lặng lái xe.

Tào Nham nhíu mày, cảm thấy sáng tỏ, có lẽ chỉ có Tưởng Xuyên mới có thể khiến

côta mở miệng.

Tào Nham tra hỏi hai tên kia, hỏi cả nửa ngày, vẫn

không

ra được cái gì quan trọng, cậu ta có chút cáu kỉnh, lại chui về chỗ ghế lái phụ, nhìn Tưởng Xuyên," Dừng

một

lát ở trạm dừng chân phía trước, gọi điện thoại hỏi xem tình huống thế nào."

Xe ngừng ở trạm dừng chân, Tưởng Xuyên gọi điện thoại cho Tào Thịnh:" Các

anh

tới rồi chứ?"

Tào Thịnh

nói

:"

đang

ở Du Lâm, chuẩn bị xuất phát

đi

địa điểm mà Đỗ Nguyên

nói

."

Tưởng Xuyên nhíu mày:" Chắc chắn

không

?"

"không

chắc chắn, giờ

không

cách nào, chỉ có thể tìm trước."

"Lộ Toa

đang

trong tay tôi."

Tào Thịnh hỏi ngay:" Hỏi ra cái gì

không

?"

Tưởng Xuyên:"

không, có ta

không

chịu

nói."

Bên kia im lặng trong giây lát," Tôi

đi

trước chỗ Đỗ Nguyên

nói

đã, cậu cứ nghĩ biện pháp

đi, thử xem có thể khiến Lộ Toa mở miệng hay

không."

Tưởng Xuyên

nói:" Ừm."

Thảo luận qua

đi, cúp điện thoại.

Tào Nham đưa hai tên kia

đi

toilet, Lộ Toa nhìn về phía Tưởng Xuyên:" Tôi cũng muốn

đi

WC."

Tưởng Xuyên liếc nhìn



ta,

đi

tới," Tôi đợi ngoài cửa."

Lộ Toa châm biếm:"

anh

còn sợ tôi chạy sao?"

Tưởng Xuyên

nói

:" Phải."

Nét mặt Lộ Toa trầm xuống,

đi

chân

không

xuống xe,

nói

:" Tôi

không

có giày."

Tx cúi đầu, dừng lại

một

chút:" Ở đây

không

có giày của nữ."

Lộ Toa tới gần

anh, nhón mũi chân:"

anh

ôm tôi

đi."

Tưởng Xuyên nhìn



ta lạnh lùng, hai người đối diện nhau, Lộ Toa híp mắt lại, lại áp sát thêm chút nữa," Thỏa mãn tôi mọi thứ,

nói

không

chừng tôi có thể

nói

cho

anhbiết."

Cho dù bọn họ có bắt được Khương Khôn hay

không, kết cục của



ta đều

sẽ

khôngtốt đẹp.

Đến trước lúc đó, đây là lá bài giá trị cuối cùng của



ta.

Tưởng Xuyên quay mặt qua chỗ khác,

nói:" Lộ Toa,



không

nên như vậy."

Lộ Toa nở nụ cười, vẻ mặt thê lương:"

không

nên thế nào? Bây giờ có phải

anh

khinh thường tôi lắm phải

không

?"

"

không

có."

"

anh

nói

dối! Ánh mắt

anh

nhìn tôi rất lạnh nhạt."

Tưởng Xuyên lùi lại

một

bước, nhìn



ta, lãnh đạm mở miệng:" Tôi

không

khinh thường

cô, đường là do



tự chọn."

Lộ Toa sững sờ, đột nhiên phá lên cười.

"Cười gì?"

" Lời của

anh





ta y chang nhau."

Tưởng Xuyên biết "



ta" trong lời

nói

của Lộ Toa là chỉ vào Tần Đường, hàm dưới căng cứng trở nên nhu hòa.

Vẻ mặt Lộ Toa sầm xuống, vừa lúc Tào Nham đưa hai người kia trở lại xe, nhìn hai người họ, Tưởng Xuyên

nói

:" Cậu đưa



ta

đi

WC."

Tào Nham trừng mắt:" Tôi fuck! Sao

anh

không

đi?"

Mặt Tưởng Xuyên

không

biểu tình:" Cậu độc thân."

Lộ Toa hừ lạnh:" Khỏi cần."



ta

đi

chân đất, hướng về nhà vệ sinh nữ.

Tào Nham nhìn thoáng qua, Tưởng Xuyên thờ ơ.

Tuy

nói

Lộ Toa là phụ nữ, cơ bản

không

có khả năng chạy trốn, để phòng lỡ đâu, Tào Nham vẫn cứ

đi

theo giám sát ở cửa nhà vệ sinh.

Tất cả quay trở lại xe, lại tiếp tục lên đường.

trên

đường

đi

Tào Nham muốn hỏi thêm chút gì đó, Lộ Toa vẫn

không

chịu mở miệng.

Nửa đêm, tới trấn Du Lâm.

Tào Thịnh

đã

dẫn người cùng Đỗ Nguyên

đi

bao vây càn quét hang ổ của Triệu Kiền Hòa, để lại

một

số người tiếp ứng.

" Tôi muốn tắm rửa, nghỉ ngơi." Lộ Toa

nói," Còn phải cho tôi

một

bộ quần áo."

Tào Nham lườm



ta, dáng vẻ

hiện

tại của



ta quả thực có phần

không

ổn, hơn nữa giờ vẫn chưa hỏi được cái gì, cứng

không

được, thôi

thì

thử

nhẹ

nhàng

một

chút," Nửa đêm thế này,

đi

đâu kiếm quần áo hả?"

Nữ cảnh sát bên cạnh

nói

:" Tôi có."

Tào Nham nhướng mày:" Được,



lấy lại đây."

Từ đầu tới cuối, Tưởng Xuyên đều

không

hề can dự.

Mấy tiếng sau, Tào Thịnh gọi điện thoại tới, quả nhiên người

đã

không

còn.

hiện

giờ, có lẽ chỉ có Lộ Toa nắm



thôi.

Trời

đã

sắp sáng.

.........

Suốt

một

đêm, Tần Đường đều ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Mở mắt ra, cảnh trời xám xịt, ảm đạm, và chán nản, giống như tậm trạng lúc này.

" Ra cổng tiểu khu rẽ trái

đi

mấy chục mét, ở đó có tiện ăn sáng gia đình,

anh

khôngở nhà em có thể

đi

bên đó ăn."

Hôm qua Tưởng Xuyên

đã

nói

với

cô.

Tần Đường

đã

hết buồn ngủ, rời giường rửa mặt, mặc quần áo.

Nhiệt độ buổi sáng lại hạ xuống.

Vừa ra cửa, cảm giác lành lạnh,Tần Đường quay trở lại, cởϊ áσ khoác mỏng

trên

người ra, lấy

một

chiếc áo hoddie nam màu đen trong ngăn tủ ra, mặc lên người, rất ấm.

Tần Đường trông thấy

không

ít nam giới mặc quân trang

đi

ra tiểu khu,



mặc áo của Tưởng Xuyên, rộng rãi, che phủ qua mông.

Vóc người



đẹp, dáng cao, mặc áo của Tưởng Xuyên vẫn có

một

phong thái đặc biệt.

Người ngoài liếc nhìn,



cúi đầu

không

quan tâm.

Ra khỏi tiểu khu rẽ trái mấy chục mét,

đã

tìm được tiệm ăn sáng gia đình kia.



đáng lẽ nên hỏi

anh, ăn sáng bên ngoài

anh

thường hay ăn gì.

Tần Đường gọi tàu hũ và bánh bao chiên, giờ hẵng còn sớm,



ngồi

một

mình

mộtbàn, sau khi ăn xong tiệm ăn sáng mới bắt đầu đông đúc lên.

Tần Đường ra khỏi tiệm ăn sáng, ở ven đường đợi hơn mười phút mới có

một

chiếc xe taxi.

Gặp phải giờ cao điểm buổi sáng, đến Nghĩa Trạm

đã

là chín giờ.

A Khởi và Tiểu Bạch

đang

dỡ bao hàng, trông thấy



thì

lập tức cười tươi, A KHởi hỏi:" Chị Tần Đường, sao chị tới nữa vậy?"

Tiểu Bạch trộm liếc phía sau," Sao có mình chị vậy,

anh

Tưởng đâu?"

Tần Đường

không

trả lời câu hỏi này," Mới sáng sớm sao hai người

đã

dỡ hàng vậy?"

A Khởi giải thích:" A, thời gian này xếp đống nhiều quá rồi,

đã

rất lâu rồi

khôngchuyển đồ

đi, hai ngày cuối tuần này Tiểu Bạch

nói

muốn

đi, tiếp đó

anh

Lữ

nói

cuối tuần

thì

chuyển đồ

đi

Huyện Giai, chuyển phát nhanh bên đó liên tục gửi đồ qua đây, mỗi lần kéo về đều xếp đống, hôm qua sau khi mọi người

đi, có người làʍ t̠ìиɦ nguyện đến, quyên góp

không

ít đồ dùng, sáng nay Tiểu Thành cùng người ta kéo về, tăng thêm từng này nữa, nếu

không

xử lý

thì

Nghĩa Trạm

không

còn chỗ để nữa. "

Mặt Tiểu Bạch hơi đỏ lên, sẵng giọng:" Tôi chỉ thuận miệng

nói

thôi,

anh

Lữ vốn dự tính

đi

."



nào có thể diện lớn như vậy chứ!

Tần Đường kéo

một

băng ghế

nhỏ

qua, ngồi xuống bên cạnh, " Tôi giúp hai người."

" Được ạ." Tiểu Bạch nhìn máy chụp hình của

cô, " Chị Tần Đường, chị có muốn

đicùng chúng em

không?"

A Khởi

nói

:"Lần này em cũng

đi, Tiểu Thành thay phiên giữ nhà."

Tần Đường

nói:"

đi."

Làm được nửa, Tần Đường

đi

nghe điện thoại, người đại diện gọi tới.

A Khởi lại gần Tiểu Bạch

thì

thầm bên tai:" Chị Tần Đường mặc chính là áo của

anhTưởng."

Tiểu Bạch:" Hả?

không

nhận ra nha, chị ấy mặc cái gì cũng đẹp."

A Khởi:" Mùa xuân

anh

Tưởng vẫn hay mặc cái áo này, tôi nhớ mà."

.........

Giữa trưa, Lữ An và Tiểu Thành trở về, còn lái về

một

chiếc xe tải.

Sau khi cơm nước xong, mọi người lại bắt đầu chất hàng lên xe.

Tần Đường đứng dưới tàng cây cổ, lấy di động ra nhìn nhìn,

không

có tin nhắn

khôngcó điện thoại.



không

gọi điện thoại cho Tưởng Xuyên.

Ba giờ chiều, từ Tây An xuất phát

đi

Du Lâm.

Lữ An lái chiếc Jeep màu đen, xe hàng chạy theo phía sau.

Lữ An nhìn người ngồi bên ghế phụ lái,

nói:"

anh

Tưởng có liên hệ với



không?"

Tần Đường đáp nhàn nhạt:"

không

có."

"

anh

ấy

đang

bận công chuyện,



đừng sốt ruột nhé."

" Ừm, tôi biết."



đáp.



chờ

anh.

Lữ An là muốn

nói

chút gì đó an ủi

cô, nhưng xem ra

hiện

giờ,



bình tĩnh rất nhiều so với trong tưởng tượng.

Tần Đường nhìn cậu ta:"

anh

có biết

anh

ấy ở đâu

không

?"

Lữ An ngẩn ra:"

không

biết."

"Ò."

Ngày đó Tưởng Xuyên và Lữ An

nói

chuyện riêng, tránh né

cô,



nghĩ rằng cậu ta biết.

A Khởi và Tiểu Bạch ngồi phía sau nghe thấy

không

hiểu thế nào, Tiểu Bạch

nói:" Gọi điện thoại cho

anh

Tưởng

không

phải biết liền sao?"

A Khởi kéo tay áo



ấy, Tiểu Bạch mờ mịt.

A Khởi

nói

lí nhí:" Hai người họ có thể là cãi nhau rồi."

Tiểu Bạch bừng tỉnh hiểu ra, cội vàng ngậm miệng.

Chín giờ tới Du Lâm, A Khởi và Tiểu Bạch

đã

đói bụng lắm rồi.

Mọi người tìm

một

quán ăn khuya giải quyết bữa cơm chiều.

Tần Đường

đi

sang quán bên mua nước, nhớ tới lần trước đến Du Lâm, cũng chỉ là chuyện của mấy tháng trước, giống như

đã

qua rất lâ rồi.

" Tiền thừa của

cô, hai mươi sáu đồng."

Tần Đường nhận lấy nhét vào trong túi, vừa xoay người

thì

bị người khác đυ.ng vào, " Ba"

một

tiếng,

đi

động đập xuống đất,



gái

kia" A" hét ầm lên:"

đi

động của tôi! Tiêu rồi tiêu rồi......."



ta vội vàng nhặt di động lên, đau lòng kiểm tra, ngẩng đầu

một

cái liền chửi luôn:"



sao thế hả? Màn hình điện thoại của tôi cũng bị rơi bể rồi,



bồi thường cho tôi!"

Tần Đường nhìn điện thoại quả táo của



ta, màn hình

đã

nứt vài đường, lãnh đạm

nói:" Tự



đυ.ng vào."



gái

nóng nảy:" Là do



quay người đυ.ng vào tôi! "

Người bên cạnh



ta cũng hùa theo:" Đúng đó, là do



xoay người

không

nhìn người khác, đυ.ng vào mà."

Nét mặt Tần Đường lạnh xuống,"



muốn thế nào?"



gái

nói

:"



đền tiền cho tôi! Cái của tôi là điện thoại mới!"

" Đền bao nhiều?"

" Năm nghìn đồng."

Tần Đường cười, quay người muốn

đi.

Vừa xoay bước,

đã

bị người ta giữ lại,



gái

kia

không

buông tha khóc lóc om sòm:" Đôi giày này của



mấy nghìn đồng, nhìn máy ảnh cũng

không

rẻ, lại còn túi của

côcũng là hàng xa xỉ, đυ.ng hư điện thoại của tôi mà

một

đồng cũng

không

đền

đã

muốn

đi

là sao?"

Động tĩnh bên này lớn, nhanh chóng dẫn tới ánh mắt mọi người.

Tần Đường nhíu mày, nét mặt

không

kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn



cta:" Buông tay."

Dung mạo Tần Đường xinh đẹp, khí chất vốn thanh lãnh, ánh mắt lúc này lạnh nhạt, nhìn đến nỗi



gái

kia rụt rè.

Lữ An

đã

chạy tới, hỏi:" Xảy ra chuyện gì"

Người bên kia giải thích

một

hồi, Lữ An nhíu mày, nhìn



gái

kia,



gái

nhìn thấy cậu ta,

anh

mắt sáng lên:"

anh

là chồng



ấy hả?



ấy đυ.ng hư điện thoại của tôi rồi, phải đền."

...............

Tưởng Xuyên và Tào Nham đến quán ăn khuya mua đồ ăn.

Tào Nham:" Ông đây đói chết rồi, bị người phụ nữ Lộ Toa kia xoay

một

hồi, toi công bận rộn

một

ngày, đến

một

hột cơm cũng chưa vào bụng."

Tưởng Xuyên trầm mặt,

không

nói

gì.

Tào Nham trông thấy phía trước có đám đông,

nói

:" Chuyện gì bên kia vậy nhỉ? Giống như gặp phải dàn cảnh va chạm rồi."

Tưởng Xuyên nhíu mày:" Đổi quán ăn khác."

hiện

giờ họ

không

còn sức lực mà để ý đến mấy việc đâu đâu này.

Tào Nham:"

đi

quán phía trước kia."

........

Giọng

nói

Tần Đường lạnh lùng:"

không

đền, tôi

không

đυ.ng vào

cô, nếu



cảm thấy mình đúng

thì



có thể báo cảnh sát."

.......

Tưởng Xuyên đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn qua.

Xuyên qua khe hở của đám đông, chỉ nhìn thấy nửa gương mặt trắng nõn, ở giữa đám đông, càng lộ vẻ trắng,



ràng đến cả con mắt cũng

không

nhìn thấy, nhưng

anh

biết đó là Tần Đường, chỉ nhìn

một

cái,

anh

đã

biết ngay