- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Đến Cùng Rạng Đông
- Chương 50
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Chương 50
Editor: Michellevn
không
còn tiếng nước chảy, cảnh đêm tĩnh lặng.
Mọi
âm
thanh đều bị khuyếch đại vô hạn.
Tưởng Xuyên cúi xuống hôn phía sau cổ
cô.
Tần Đường
nói
trong hơi thở hổn hển:" Em còn chưa tắm xong...."
" Đợi chút nữa hẵng tắm, tiết kiệm nước chứ."
anh
vừa
nói, thân dưới dùng sức thúc mạnh vào.
Chiều cao Tần Đường
không
đủ, thắt lưng bị
anh
nâng lên, mũi chân chạm sàn, càng
không
chống đỡ nổi hai chân, toàn bộ dựa hết vào sức lực của
anh, hai tay dần dần trượt xuống dưới, dưới
sự
va chạm mãnh liệt của
anh, cả người lao về phía trước.
Tưởng Xuyên ôm lấy vòng eo
cô
dùng lực xoay cả người
cô
lại vào trong lòng mình,
một
tay giữ chặt hai tay
cô
áp ở
trên
tường, thân dưới vẫn
khôngngừng ra vào xông tới.
Tần Đường gần như bị
anh
va chạm đến choáng váng.
Ban đêm yên tĩnh, toàn bộ
âm
thanh đều là tiếng rêи ɾỉ
nhỏ
vụn.
Tiếng rên của
cô
làm cho da đầu Tưởng Xuyên tê dại, nét mặt ngày càng phát ra vẻ kiềm nén khó nhịn, cứ nặng nề mà húc tới thôi.
Kề sát tai
cô
tiếng
anh
thở hổn hển mà nhẫn nại hỏi:" Dễ chịu sao?"
" Uhm............"
cô
há miệng thở dốc, ý thức mù mịt, đuôi mắt hếch lên.
anh
càng lúc càng hung hãn, Tần Đường run rẩy co rút
một
hồi, hai chân run theo, cả người mềm rũ ra, mang theo tiếng nức nở:" Em đứng
không
nổi nữa rồi...."
Tưởng Xuyên
không
cho
cô
có thời gian nghỉ ngơi, đè lại tay
cô, nâng thắt lưng
cô
lên, cố định lại.
Thoáng thấy hình săm
trên
tay
cô, hơi ngừng
một
chút.
Cầm lấy tay
cô
đưa lên môi, ngón cái
nhẹ
nhàng vuốt ve:" Hình săm đau hả?"
Giọng của Tần Đường giờ yếu như tiếng mèo kêu:"
không
nhớ nữa...."
Lúc ấy rất đau,
cô
đau đến nỗi rơi nước mắt.
Giờ nghĩ về nó, có vẻ như
không
nhớ nổi cảm giác đau đó.
không
nhớ
rõ
nữa....
Đây là
một
câu trả lời hoàn hảo.
Tưởng Xuyên khẽ hôn mu bàn tay
cô, lại
một
lần nữa xoay
cô
úp trở lại tường, cúi xuống hôn vành tai đỏ hồng, làn da trắng như tuyết của
cô
cũng
đãửng sắc hồng, mướt mát, giống
một
con cá
nhỏ
màu trắng, mặc
anh
khi dễ, xoay qua lật lại.
âm
thanh trầm khàn của đàn ông cùng tiếng rêи ɾỉ cầu xin của phụ nữ tràn ngập trong phòng tắm.
Trận hoan ái này
không
còn lại sức lực dư thừa.
Sau khi kết thúc, toàn thân Tần Đường giống như bị hủy
đi
một
lần, cả người xụi lơ bám lên người
anh, ánh mắt ẩm ướt mà trong trẻo.
Tưởng Xuyên thấy
cô
như vậy, cũng
không
nhẫn tâm làm thêm lần nữa, cọ rửa qua loasạch
sẽ, ôm Tần Đường mềm mại như bông ra ngoài.
đi
qua hành lang, bầu trời đêm rằm lan toả màu xám xanh, ánh trăng dịu dàng yên tĩnh, gió khuya cũng mang theo
một
tia mát lạnh.
Tần Đường đung đưa đôi chân trắng mịn, " Em muốn ngắm trăng."
Tưởng Xuyên liền ôm
cô
đứng
trên
hành lang ngắm trăng, vài phút sau,
cô
lại
nói
:"
không
ngắm nữa đâu."
" Trăng ở quê đẹp hơn thành thị, cũng tròn hơn nữa."
cô
nhớ lại những ngày trước kia hai người vào khu vực núi, nơi đó
không
có ô nhiễm,
không
có
không
khí vẩn đυ.c, ngay cả ánh trăng cũng đẹp hơn thành thị, " Lúc nào em mới có thể
đi
chụp ảnh được?"
Ở Thiểm Tây còn có mấy chỗ chưa
đi.
Tưởng Xuyên mở cửa phòng ra, " Qua thời gian này
đi
đã."
Tần Đường khỏa thân nằm
trên
tấm ra trải giường màu tối, đôi chân thon dài óng ánh như ngọc móc lấy cái chăn, tay kéo lấy, trùm lên người mình.
Tưởng Xuyên
đi
tới ôm cả người
cô, cách mấy phút, ngồi dậy tựa vào đầu giường, châm điếu thuốc hút, kéo người vào trong ngực, nở nụ cười:" Còn muốn
nói
chuyện phiếm
không
?"
Tần Đường vốn mệt sắp ngủ đến nơi, lấy đâu ra sức lực mà tán dóc nữa, nghỉ ngơi trong chốc lát, lại hơi có tinh thần, lấy điếu thuốc của
anh
đưa lên miệng mình, hút
một
hơi, thuốc của
anh
nồng đậm giống con người
anh.
Hút
một
hơi như vậy,
đã
phần nào vực dậy được bộ não tinh thần, Tưởng Xuyên nhìn
cô:" Học hút thuốc hồi nào vậy?"
Tần Đường:" Bốn năm trước rồi."
Sau khi Trần Kính Sinh chết.
Đoạn thời gian đó, đau khổ tột cùng.
Năm
anh
ấy vừa ra
đi
đó, toàn bộ con người
cô
rối loạn đến
không
chịu nổi, gần như nguyên cả năm
không
đυ.ng đến máy chụp hình, cộng với
mộttuần ngủ
không
được, tuyệt vọng, khổ sở, chán nản, áp lực đến nỗi
cô
không
thể thở nổi, mỗi khi nhớ lại đều đau muốn co mình lại.
Thời gian đó quá mức u ám, cho tới bây giờ
cô
vẫn chưa từng nghĩ, loại chuyện bi thảm này
sẽ
xảy ra với mình.
Giờ đây nhớ lại, cũng
không
biết làm thế nào vượt qua được.
Tưởng Xuyên cắn đầu lọc thuốc, màu mắt sẫm hơn cả cảnh đêm, " Vì sao?"
Tần Đường trầm mặc, hồi lâu, giọng
nói
cô
nhẹ
nhàng, giống như từ bên ngoài xa truyền đến:" Bạn trai cũ, chết rồi."
Bàn tay ôm bờ vai
cô
siết chặt lại.
Tưởng Xuyên cúi xuống nhìn
cô, Tần Đường ngẩng mặt, cổ họng tắc nghẹn, ánh mắt vẫn mang sắc hồng, là do
anh
đã
làm trước đó,
anh
vỗ về vùng mắt
cô, Tần Đường
nói:" Em
không
khóc,
anh
cũng
không
cần buồn,
anh
ấy
đã
không
còn rồi."
" Ừ,
anh
không
buồn."
anh
nói,
âm
thanh khàn khàn.
" Chúng ta đều có người cũ, Lộ Toa vẫn còn sống sờ sờ ra đó, thường xuyên ở trước mặt em khıêυ khí©h, em đây người lớn hiểu chuyện
không
thèm chấp đấy." Đầu Tần Đường cọ cọ
anh, "
anh
cũng đừng nghĩ nhiều."
Tưởng Xuyên hút liền mấy hơi thuốc,
cô
không
biết
anh
đang
nghĩ cái gì,
anh
cũng
không
biết phải
nói
làm sao để
cô
hiểu
rõ.
anh
vuốt vuốt tóc
cô:" Sau này ít hút thuốc thôi."
Tần Đường:" Vâng, em vốn cũng
không
nghiện thuốc lá mà. "
Chỉ có năm đầu tiên hút rất nhiều, ba năm sau này, mỗi
một
năm lại hút ít
đi.
cô
vòng tay ôm
anh, chăn trước ngực bị tuột xuống, Tưởng Xuyên đưa tay ra, nắm lấy
một
khối mềm mại trắng mịn.
Tần Đường hơi trốn tránh, " Muộn lắm rồi á."
Về phần mấy giờ,
cô
không
nhìn thời gian.
Chỉ biết là bọn họ
đã
làm trong phòng tắm hai lần, lần nào cũng rất lâu.
Tưởng Xuyên dập tắt thuốc, xoay người đè lên
cô, " Xem ra tinh thần em cũng
không
tệ lắm, tiếp tục."
Tần Đường:"............"
cô
nhéo cánh tay
anh, " Được món hời rồi còn ra vẻ!"
Tưởng Xuyên mỉm cười, " Em
không
thích sao?"
Trong chuyện tìиɧ ɖu͙©, Tần Đường vẫn còn rất mới mẻ,
cô
sẽ
híp mắt lại khi đón nhận, tiếng rêи ɾỉ mềm mại như mèo, toàn thân
yêu
kiều
không
chịu nổi, phụ nữ như nước,
cô
chính là như vậy.
Xong chuyện xuống giường, lại khoác lên mình bộ dạng lạnh lùng, yên tĩnh.
Cũng chỉ có
anh
thấy được mặt này của
cô
.
Tần Đường
không
phủ nhận,
cô
thích cảm giác cùng
anh
yêu
đương.
cô
ôm lấy
anh, ánh mắt lấp lánh:" Tưởng Xuyên."
Tưởng Xuyên:" Hửm."
anh
chống cơ thể, cúi xuống nhìn
cô.
"Trần Kính Sinh, em
không
yêu
anh
ấy, nhưng
anh
ấy tồn tại trong lòng em."
Giữa hai người họ, đây là lần đầu tiên nhắc đến cái tên này.
Ánh mắt Tưởng Xuyên sâu thẳm tựa như đại dương trong đêm, tĩnh lặng mà thâm sâu,
anh
nói:"
anh
biết."
Tần Đường nhìn
anh,
nói:" Nếu
anh
cảm thấy................"
Tưởng Xuyên hỏi:"
anh
cảm thấy cái gì?"
" Cảm thấy
không
thể chấp nhận được, em có thể....."
Có thể gì chứ?
cô
bỗng dưng
không
nói
nên lời.
Tưởng Xuyên nắm cằm
cô, nâng mặt
cô
lên.
Cúi đầu hôn môi
cô, ánh mắt càng lộ ra vẻ thâm sâu, gặm cắn môi
cô, tay dùng sức nhào nặn ngực
cô, dùng đầu gối tách hai chân
cô
ra.
So với hai lần trước
anh
càng mạnh bạo hơn,
không
để cho
cô
giữ lại chút sức lực nào, Tần Đường bị
anh
hôn đến cả người nhũn ra, "
anh
đang
tức giận sao?"
Tưởng Xuyên im lặng, hôn đến vùng bụng phẳng lì của
cô,
đi
xuống ngậm lấy chỗ kia,
cô
mãnh liệt cong người lên, thở dốc dữ dội, hai chân khua loạn lên, níu chặt lấy mái tóc ngắn của
anh, bàn chân cọ
trên
tấm ga giường trong vô vọng.
Trong tiềm thức, cảm thấy Tưởng Xuyên dùng cách này để trừng phạt
cô, hoặc là, trút ra bất mãn trong lòng.
Mang theo giọng nghẹn ngào,
cô
cầu xin:" Xin
anh
....."
anh
nâng người lên, mạnh mẽ tiến vào trong
cô, " Xin
anh
cái gì?"
Tần Đường bị
anh
thúc cho vỡ tan thành từng mảnh
nhỏ,
anh
làm
cô
sắp chết luôn rồi, xin cái gì?
cô
không
biết nữa, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại xúc cảm cực hạn của cơ thể.
Tưởng Xuyên nắm lấy hông
cô, mỗi lần xâm nhập đều thúc
thật
sâu vào, con mắt đỏ lên, " Đường Đường, kêu lên nữa
đi
em."
Tần Đường há miệng thở dốc, run rẩy trong lòng
anh, nức nở cầu xin:" Chịu
không
nổi....
nhẹ
một
chút......"
cô
càng cầu xin,
anh
lại càng mãnh liệt hơn.
" A.........."
Giày vò cực hạn, khiến
cô
suýt nữa
thì
ngất
đi
.
Ánh sáng lan tỏa phía chân trời.
Vầng mặt trời đỏ rực từ từ ló dạng phía trời đông.
trên
trán Tần Đường mồ hôi ẩm ướt dính vài sợi tóc đen nhánh, trong mắt đều là hơi nước, ý thức mù mịt mờ hồ, linh hồn như
đã
bị rút cạn.
Tưởng Xuyên vén tóc
cô
ra hai bên, lộ ra cái trán trơn bóng của
cô, thở hào hển hôn hai má và đôi mắt
cô, nhè
nhẹ
vân vê vành tai xinh xắn mềm mại của
cô.
anh
nói
trong hơi thở:" Mạng cũng
đã
giao cho em nắm giữ, còn có gì
không
thể chấp nhận hả?"
Hai má Tần Đường ửng hồng, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn
anh, đầu lưỡi khẽ liếʍ đôi môi khô khốc.
Tưởng Xuyên cúi xuống hôn môi
cô, kéo lấy đầu lưỡi của
cô.
"Trời sáng rồi." Giọng
nói
cô
khản đặc.
"Ừ." Tưởng Xuyên mỉm cười, " Ngủ
đi."
Tần Đường nhắm mắt lại, "
anh
đáng sợ quá
đi."
Tưởng Xuyên lại cúi xuống hôn
cô, cười ra tiếng, "
thật
không
làm em nữa mà, xem em bị dọa kìa."
Tần Đường lại mở mắt ra, con mắt hồng hồng, "
anh
đi
đâu à?"
Trời sáng rồi,
anh
đi
đâu nữa?
Tưởng Xuyên xoay người nằm xuống, ôm
cô
từ phía sau, "Ngủ
đi, đừng
nói
nữa."
Tần Đường há miệng khàn giọng, " Em muốn uống nước."
Tưởng Xuyên đứng lên lấy nước cho
cô.
Tần Đường uống nước xong, Tưởng Xuyên lại ôm người vào trong lòng,
không
đến
một
phút,
cô
đã
ngủ rồi.
Trời
đã
sáng, Tưởng Xuyên
không
buồn ngủ chút nào.
Ôm
một
lúc,
anh
đứng lên từ
trên
giường, ném bαo ©αo sυ lộn xộn vào trong thùng rác, xỏ vào cái quần, lấy ra bao thuốc.
Nghĩ nghĩ, lại đút trở vào.
Mặc xong quần áo, cúi xuống bên
cô, sờ sờ qua lại gương mặt
cô, ngắm nhìn trông chốc lát.
Cứ như vậy trong chốc lát,
đã
qua nửa tiếng đồng hồ.
Tưởng Xuyên xuống cửa dưới lầu, dì Quế
đã
đi
bán đồ ăn sáng từ lâu.
Đêm qua mọi người ngủ rất muộn, ngoại trừ Lữ An, còn lại đều chưa dậy.
Lữ An ngồi trong phòng khách gặm bánh bao, liếc nhìn
anh, cười ra tiếng: "Tinh thần
không
tệ nha."
Tưởng Xuyên
đi
tới ngồi xuống:" Vẫn ổn. "
Lữ An nhìn
anh
chăm chú vài giây,
nói
trêu chọc:" Động tĩnh đêm qua
thật
lớn đó, mà
không
đúng, là hôm nay chứ, mặt trời còn
không
sớm bằng
anh."
Tưởng Xuyên cầm lấy
một
cái bánh màn thầu, dừng lại
một
chút, " Đều nghe thấy rồi sao?"
Lữ An hai ba miếng ăn xong
một
cái bánh bao, " Buổi sáng dậy
đi
xả nước,
cô
nàng kia kêu đến rất......."
Tưởng Xuyên cắn
một
miếng bánh màn thầu,
không
nói
gì, Lữ An
nói
:" Em biết
anh
nghẹn
đã
lâu, có điều vẫn nên chú ý
một
chút, em nhìn Tần Đường vài ngày lại ngơ ngẩn, đều do
anh
ép khô người ta rồi."
Tưởng Xuyên quắc mắt, mắng luôn:" CMN cậu nhiều chuyện quá vậy."
Lữ An cười phá ra, lấy đồ ăn ra ngoài đút cho Hắc Hổ.
Tưởng Xuyên tối qua tiêu hao sức lực nhiều, so với ngày thường ăn nhiều hơn hai cái bánh bao, uống hết nửa chai nước, cầm lấy chìa khóa
trên
bàn
đira ngoài, Lữ An liếc nhìn
anh:"
anh
không
cần nghỉ ngơi hả?"
Tưởng Xuyên
không
biểu
hiện
gì: "
không
cần, tôi ra ngoài
một
lúc."
Lữ An nhướn mày,
không
nói
gì nữa, tiếp tục đút cho Hắc Hổ ăn.
Mọi người lục tục thức dậy, ăn sáng như mỗi ngày, tháo dỡ bao hàng.
Làm việc ra làm việc, chơi đùa là chơi đùa.
Mười giờ hơn, Tiểu Bạch:" Sao chị Tần Đường vẫn chưa dậy nhỉ?"
A Khởi:" Tiệc nướng tối hôm qua trễ quá, khả năng quá mệt rồi."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Đến Cùng Rạng Đông
- Chương 50