Chương 49

Editor: Michellevn

" Em...." Tiểu Thành vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng xuống, rồi mới

nói

được



ràng," Em nướng

không

được tốt lắm, mới vừa rồi

đã

bị các



ấy chê rồi."

Tiểu Bạch háy cậu:" Đúng vậy, đúng vậy, nướng xong đều vừa cháy vừa mặn, còn

không

bằng tụi em tự mình nướng nữa."

Tưởng Xuyên để cái bắp cách xa ngọn lửa nhất, hiếm thấy

anh

có kiên nhẫn mà làm loại chuyện như vầy.

Tần Đường dựa sát lại,"

anh

có ăn thịt bò

không?"

Tưởng Xuyên

nói

có, Tần Đường liền chọn mấy xiên thịt bò, ngay từ hồi còn

nhỏ, bố mẹ



vẫn hay đưa



đi

liên hoan dã ngoại cùng nhóm bạn thân, tổ chức nấu nướng ở ngay tại sân nhà cũng là chuyện thường xuyên, nấu cơm



không

quá rành, nhưng nướng như vậy

không

làm khó được

cô.

Tưởng Xuyên thấy



quết gia vị đâu ra đó, khóe miệng khẽ cong lên.

A Khởi dòm dòm

anh, lại ngó sang vẻ mặt

không

biểu cảm gì của Tần Đường,

sự

ăn ý giữa hai người này tự nhiên như vậy, họ bắt đầu lúc quái nào vậy nhỉ?

Tưởng Xuyên nhìn Hắc Hổ

đang

chạy vòng vòng, kêu

một

tiếng:" Hắc Hổ, lại đây."

Hắc Hổ lập tức chạy đến trước mặt

anh, Tưởng Xuyên quăng cho nó mấy miếng thịt bò tươi, Hắc Hổ ngửa đầu há mồm đón lấy.

Tiểu Bạch hỏi:"

anh

Tiểu Thành còn nướng bắp

không

vậy?"

Tiểu Thành nhẫn nhịn mệt nhọc đáp:" Nướng mà, sao lại

không

nướng chứ, tôi vẫn

đang

hầu hạ các

côđây."

nói

xong liền quết dầu lên cái bắp, quết nhiều đến nỗi

nhỏ

giọt xuống lửa than làm bén lên vài tia lửa, phun thành ngọn lửa reo lên tíc tíc.

A Khởi ngồi gần, bị dọa nhảy dựng ra xa, "

anh

cho ít dầu chút thôi, lãng phí quá

đi

! Chút nữa lại cháy xém nữa giờ."

Tiểu Thành

không

thèm để ý, cười hi hi

nói

:" Cháy rồi

không

phải các



ăn vẫn rất thơm sao."

Tưởng Xuyên liếc qua,

không

nói

gì cả.

Tần Đường nướng xong thịt bò

đã

được rắc đầy đủ gia vị, đưa qua cho Tưởng Xuyên:"Xong rồi này."

Tưởng Xuyên nhận lấy, cứ thế mà cắn xuống xiên thịt,

anh

ăn rất nhanh, Tần Đường đoán

anh

khôngăn cơm chiều, lại lấy mấy món đặt lên

trên

giá nướng, Lữ An nhìn thấy, cười

nói

:" Tần Đường, để mọi người cùng nướng

đi, dường như



nướng tốt hơn nhiều so với Tiểu Thành đấy."

Tần Đường liếc nhìn

anh, gật đầu:" Ừm"

Gió đêm thổi tới.

Mùa hè vây quanh lò nướng cũng có

một

loại cảm thụ khác biệt,

trên

trán Tần Đường toát mồ hôi, cũng

không

cảm thấy nóng mấy, giơ tay lau lau

một

chút, Tưởng Xuyên nhìn

cô,

nói

:" Ngồi dựa ra sau

mộtchút."

Tay

anh

nắm lấy ghế tựa của

cô, Tần Đường bị

anh

di chuyển cả người và ghế dịch lại mấy tấc.

Tần Đường hếch đầu nhìn

anh,: Em còn chưa nướng xong mà, như này

thì

quá xa rồi."

Tưởng Xuyên:" Để

anh

làm là được."

anh

không

đành lòng nhìn



làm việc, nướng có xiên thịt thôi mà bị hun đến mặt đỏ hồng.

Tiểu Thành nhìn nhìn,

không

nhịn được

nói

ra:"

anh,

anh

từ khi nào mà đối xử tốt với chị Tần Đường như vậy chứ?"

Tưởng Xuyên liếc

một

con mắt:" Khi nào

thì

tôi đối xử

không

tốt với



ấy hả? "

"thì

............." Tiểu Thành tự dưng

không

nói

lên nời, nghĩ nghĩ, dường như cũng

không



không

tốt nha.

Tần Đường nở nự cười, hỏi:" Bắp được rồi chứ?"

Ngồi cả nửa ngày,



mới ăn được hai xiên thịt.

Tưởng Xuyên nhìn cái bắp

đã

được nướng vàng ươm óng ánh, đưa tới trước mặt

cô:" Ăn thử xem?."

Tiểu Bạch và A Khởi cùng nhìn về xiên cây bắp đó, lại nhìn tới hai cái bắp đen thui

trên

tay Tiểu Thành bên kia, cùng nhíu nhíu mày. Tần Đường nhận lấy, thổi thổi, cắn miếng

nhỏ

nếm thử, sau đó

nói:" Chín rồi, ngọt lắm ạ."

Tiểu Thành đưa hai cái bắp

đã

nướng xong cho Tiểu Bạch, A Khởi, hai người liên tục lắc đầu:"

khôngmuốn đâu,

anh

tự

đi

mà ăn."

Tiểu Thành:".................."

Cậu nổi cáu:"

không

phải các



kêu tôi nướng riêng cho các



sao?"

Nhìn cái bắp trong tay Tần Đường, ai còn muốn ăn cái thứ đen thui này nữa chứ.

Tần Đường mím môi, nhìn Tưởng Xuyên.

Hai người hiểu ý cười thầm trong lòng.

Bên kia tranh cãi ầm ĩ,

không

ai chú ý tới hai người họ.

Thoáng cái

đã

qua 12 giờ đêm.

Lữ An

nói

:" Mọi người mau mau ăn cho hết đồ ăn

đi, ăn

không

hết

thì

đóng gói lại bỏ vào trong tủ lạnh, để ngày mai Dì Quế xào rau."

Buổi sáng dì Quế bán đồ ăn sáng rất sớm,

không

thức khuya nổi,

đã

đi

ngủ từ lâu.

Tiểu Thành nhìn nhìn:" Cũng chẳng còn bao nhiêu đâu." Cậu ta nhìn Tưởng Xuyên, "

anh,

anh

và chị Tần Đường ăn thêm chút nữa

đi, trước đó tụi em ăn nhiều lắm rồi,

không

thì

em nướng cho

anh

nhé?"

Tưởng Xuyên

nói

:"

không

cần."

Tần Đường

nói

:" Để tôi làm."

Tiểu Thành

không

kiên nhẫn, đồ nướng hơn nửa là bị cháy xém, vị thịt gì cũng

không

biến hết trơn.

Tần Đường đem toàn bộ các món còn lại đặt lên giá nướng, từ từ nướng lật qua lật lại, những người khác bắt đầu thu dọn đồ, cọ rửa chén đĩa, quét tước trong sân, ai cũng bận rộn, lúc Tần Đường nướng xong thịt để trong khay, Tiểu Thành và Từ Bằng dập tắt than lửa, để các cây củi lớn xuống bên dưới.

một

hồi qua lại như vậy,

đã

sắp sáng đến nơi.

Tưởng Xuyên ăn xong hết, mọi người cũng

đã

thu dọn sạch

sẽ, đều ngáp ngủ.

"

anh, ngủ sớm chút nha."

Tưởng Xuyên gật đầu:" Ờ, đều

đi

ngủ thôi."

Lấy bao thuốc trong túi ra, rút

một

điếu châm hút mấy hơi, nhìn Tần Đường:" Buồn ngủ sao?"

Giọng

nói

anh

trầm thấp, cực kỳ nồng đậm giữa trời đêm.

Tần Đường gật đầu, " Buồn ngủ rồi." Bên cạnh

không

còn ai,



nhìn

anh, " Chúng ta lên lầu

đi."

Tưởng Xuyên nhìn



đăm đắm, mỉm cười.

Hai người sánh vai

đi

đến trước cầu thang, đèn trong sân

đã

tắt, mọi người lần lượt đóng cửa phòng mình.

Đêm

đã

khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn có.

Ngay chỗ rẽ cầu thang, Tưởng Xuyên xoay người, nhìn điếu thuốc trong tay

anh:" Cho em hút

một

hơi."

Tưởng Xuyên để điếu thuốc kề bên miệng

cô, Tần Đường ngậm lấy hút

một

hơi, loại thuốc này mạnh đến khiến người ta nhăn mày, Tưởng Xuyên bật cười, lấy thuốc đưa lại trong miệng mình, nhìn

cô, chầm chậm phả ra từng vòng tròn khói, đèn thanh khống đột nhiên tắt ngúm.

(*)声控灯Đèn thanh khống: là đèn được điều khiển cảm ứng bằng tần số giọng

nói.

Tần Đường ngẩng đầu nhìn

anh,

anh

cũng

đang

nhìn

cô.

Đốm lửa

nhỏ

kia từ

trên

tay

anh

rơi xuống,



thể đàn ông cường tráng áp sát lại.

Tim Tần Đường đập rộn ràng, vòng tay ôm cổ

anh, bờ môi hai người vừa chạm nhau, lập tức trở thành nụ hôn kịch liệt.

Tưởng Xuyên có thể cảm giác được

sự

biến đổi của Tần Đường, từ thăm dò lúc bắt đầu giờ

đã

thành chủ động.



chính là càng

yêu

càng mạnh dạn.

Tưởng Xuyên đặt người ở góc tường, khẽ mυ"ŧ đôi môi mềm mại của

cô, hôm nay bị khıêυ khí©h cả

mộtngày, càng hôn càng

không

thể khống chế, gặm cắn môi

cô, bàn tay cách lớp áo dùng sức xoa nắn bầu ngực

cô, hơi thở Tần Đường dần trở nên hỗ loạn, biến thành tiếng rêи ɾỉ nho

nhỏ.

Tưởng Xuyên hôn khóe môi

cô, hai má, lỗ tai, cổ của



....

Tần Đường thở hổn hển, cả người như nhũn ra, đứng cũng

đã

dần

không

trụ nổi nữa rồi, " Em muốn

đitắm trước....."

Tưởng Xuyên:" Hửm?"

" Em phải tắm rửa trước

đã, tháo trang sức...."



thì

thầm:" Như vầy khó chịu lắm."

Tưởng Xuyên cắn

một

cái bên tai

cô, ôm ngang người lên, vững vàng bước về phía nhà tắm.

Tần Đường

nói

:" Em muốn

đi

lấy đồ."

Tưởng Xuyên lại xoay người, đem người quay lại giữa phòng, " Bật đèn."

Tần Đường chạm đến công tắc

trên

tường, ấn mở.

Căn phòng sáng lên,



ngẩng đầu nhìn

anh, sờ sờ đám râu mới nhú dưới cằm

anh, "

anh

phải cạo râu rồi nè."

Tưởng Xuyên thả người xuống, nhìn



cười:" Đâm vào em hả?"

Tần Đường cúi đầu:" Vâng,

không

thoải mái."

Cũng

không

phải

không

thoải mái, chỉ là chọc đến có chút nhột nhột.

Tưởng Xuyên cúi đầu vùi vào hõm vai

cô, cố ý cọ mấy cái, lập tức nghe thấy



khẽ thở hổn hển,

anhcười ngả ngớn:"

không

thoải mái em hổn hển gì chứ?"

" Nhột........"

" Nhột chỗ nào hả?"

"............."



né tránh, hai ba bước lách khỏi

anh, lấy nước tẩy trang,sữa rửa mặt và sữa tắm

trên

mặt đặt vào trong chậu, " Em

đi

tắm trước nhé."

Tưởng Xuyên nhìn



giống con thỏ ôm chậu rửa mặt chạy biến

đi, đầu lưỡi

nhẹ

nhàng đẩy ra hàm răng

đang

nghiến chặt, đứng dựa vào tường được

một

lúc, mới quay về phòng mình lấy quần áo.

đi

đến phòng tắm, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước chảy.

Tưởng Xuyên ở bên ngoài cạo râu, đánh răng, cởϊ áσ sơ mi

trên

người ra,

đi

về phía cửa.

" Két"

một

tiếng, cánh cửa

đã

bị

anh

mở ra.

Bàn tay Tần Đường

đang

xoa vuốt cơ thể mình, giật mình khẽ co người lại, đối diện

anh

là cơ thể xinh đẹp trắng như tuyết, ướŧ áŧ

ẩn

hiện

trong làn sương mờ.

Tưởng Xuyên nhìn chăm chú,

đi

tới, thân

trên

trần trụi dán lấy

cô,

không

gian trong nháy mắt trở thành chật chội.

Tần Đường cúi xuống, nhìn

sự

biến đổi của cánh tay

đang

khoát

trên

hông mình, cơ bắp căng lên, mỗi

một

đường cong đều

ẩn

chứa sức lực vô tận,



trắng còn

anh

thì

màu đồng cổ, màu da chênh lệch

rõrệt, lần đầu tiên



cảm thấy mình có phần trắng quá, càng làm nổi lên vẻ yếu đuối hơn so với

anh, giống như chỉ nắm

một

cái liền vỡ tan.



xoay người trong l*иg ngực

anh, sờ sờ cằm

anh,

anh

đã

cạo râu rồi.

Tưởng Xuyên cúi xuống hôn

cô, Tần Đường xoay đầu trốn tránh, cầm lấy xà bông thơm trong chậu xoa lên người

anh, vừa xoa vừa

nói," Quay người qua nào."

Tưởng Xuyên cười ra tiếng, giọng điệu rất khàn, vẫn tùy theo ý

cô.

Tần Đường vuốn bả vai

anh, khẽ hỏi:" Đây là trúng đạn hả?"

anh

đáp ừ.

" Bị khi nào ạ?"

" Tám, chín măm rồi, lần đầu tiên làm nhiêm vụ."

" Nhiệm vụ gì vậy

anh?"

" Truy đuổi tù trốn trại, người ta chạy đến vùng biên giới, xuất

hiện

đồng bọn, mang theo súng, giao chiến cùng tụi

anh

một

trận."

anh

không

nói

quá tỉ mỉ, nhưng Tần Đường nghe cũng hiểu, trận đó nhất định rất nguy hiểm.

Tần Đường sờ sờ, đầu ngón tay quét qua xương bả vai, " Chỗ này

thì

sao?"

" Hả?"

thật

ra

anh

không

biết

trên

lưng mình có bao nhiêu vết thương, đau lúc bị thương, hết đau rồi

thìcũng chẳng chú ý, càng

không

thèm chăm sóc cẩn thận.

" Vết thương dao chém."

"

không

nhớ

rõ."

Mỗi nơi



chạm đến,



đều phải hỏi

một

câu.

Đầu ngón tay quét qua quét lại

trên

lưng

anh, hơi thở Tưởng Xuyên ngày càng nặng nề, tâm trí

đã

sớm

không

còn dành cho những vết thương cũ lâu năm, túm lấy bàn tay



trên

lưng, quay nhanh lại áp người lên bờ tường gạch men lạnh giá, " Còn sờ sao?"

Tần Đường cúi xuống, giữa quần tây màu đen nổi lên

một

khối lớn.



chạm đến vết sẹo

trên

phần bụng

anh, "

anh

từng làm phẫu thuật sao?"

Tưởng Xuyên dừng lại, cách vài giây,

nói:" Ừ, tai nạn xe cộ."



cắn môi, hơi đau lòng, " Về sau

anh

cẩn thận chút

đi, em nhìn thấy rất khó chịu."

Tưởng Xuyên nhắm nghiền mắt, cúi xuống hôn

cô, dẫn dắt tay



kéo xuống bên dưới, xuyên qua bộ lông thô ráp, chạm tới chỗ kia, giọng

nói

khàn khàn:" Những cái này

đã

không

quan trọng nữa rồi, bây giờ

anh

khó chịu chính là chỗ này nè, em muốn

nói

chuyện phiếm cũng được, đợi sau khi

anh

xử lý em xong

đã

nhé,

anh

nói

chuyện đến sáng với em cũng được."

Lòng bàn tay Tần Đường nóng hầm hập, cả người kéo căng, khẽ vuốt ve từ gốc hướng lên

trên,ngay lập tức bên tai truyền đến hơi thở dốc nặng nề của

anh

.

Mỗi lần làm xong



đều mệt đến nỗi muốn ngủ luôn, còn đâu ra sức lực mà cùng

anh

nói

chuyện phiếm, ban ngày hai người bình thường

không

gặp mặt, lúc ăn cơm lại nhiều người như vậy, cũng chẳng

nói

được mấy câu, chỉ vào buổi tối thời điểm đó, người đàn ông này bao giờ cũng làm nhiều hơn

nói, và

trên

giường cũng giống như vậy.

Tưởng Xuyên cởϊ qυầи, thân thể dính sát

cô, bàn tay vuốt ve phía dưới

cô, tiếng rêи ɾỉ nho

nhỏ

của

côphát ra.

anh

xoay người



lại, để



chống tay lên tường, bờ mông tròn lẳn kề sát

anh, tay nắm lấy hông

cônâng lên, mượn

sự

ẩm ướt dồn sức đỉnh vào bên trong.

" A!"



bật thốt ra tiếng, bị kéo căng chịu

không

nổi.

.................

Tiếng nước

nhỏ

giọt tích tích, Tưởng Xuyên đưa tay, tắt

đi.