- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Đến Cùng Rạng Đông
- Chương 42
Anh Đến Cùng Rạng Đông
Chương 42
anh
xoay người
cô
lại để
cô
đối mặt với mình, Tần Đường ôm lấy cổ
anh: “Em
nói, mạng của
anh, là của em.”
Tưởng Xuyên rũ mắt nhìn
cô, ánh mắt thâm trầm.
Ánh mắt Tần Đường mềm mại nhìn thẳng vào mắt
anh, mang theo
sự
kiên định
không
nói
rõ
thành lời khiến
anh
trong nháy mắt lại cảm thấy vô cùng chua xót, hầu kết trượt lên trượt xuống vài cái, cuối cùng chỉ hôn lên trán
cô, cười
nhẹ: “không
phải
đã
nói
rồi sao? Có chết cũng phải chết
trên
người em mà.”
Sắc hồng
trên
mặt Tần Đường vẫn chưa rút hết, đầu khẽ cọ lên bả vai
anh, vô cùng nghe lời: “Được.”
Như thế nào cũng được, chỉ cần
anh
để
cô
ở trong lòng, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng nghĩ đến
côđầu tiên, thế là được rồi.
“Được?”
anh
cười, giọng
nói
trầm thấp: “Đây là em
nói
nhé.”
Giây tiếp theo
anh
liền lật người đè lên người
cô, cúi đầu hôn xuống.
Tần Đường lập tức vặn vẹo cơ thể: “không
thoải mái….”
Tưởng Xuyên nhìn
cô, tay khẽ nhéo lỗ tai
cô: “Chỗ nào
không
thoải mái? Lúc nãy
không
phải còn kêu đền mềm cả người sao?”
Tần Đường đỏ mặt: “Cả người đều
không
thoải mái.”
Trải qua
một
hồi cao trào sung sướиɠ, cả người đều cảm thấy đau nhức vô lực, lại còn ướt đẫm mồ hôi, thế nào cũng
không
thấy thoải mái hết.
Tưởng Xuyên ôm
cô.
Tần Đường có thể cảm nhận được phần lông bụng thô ráp của
anh
đang
cọ vào bụng mình, thân thể khẽ cứng lại nhìn
anh.
một
lát sau Tưởng Xuyên xuống giường mặc quần vào, sau đó lấy khăn tắm bao
cô
lại, bế ngang
cô
lên: “Được rồi,
đi
tắm nào.”
Cửa vừa mở ra ánh trăng liền ồ ạt tràn vào.
Tần Đường nằm trong ngực
anh, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh trăng.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp.
anh
bế
cô
ra ngoài, Tần Đường nhìn bản thân đắm chìm trong ánh trăng chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ, cẳng chân trơn bóng khẽ đung đưa, đầu ngón chân cuộn lại,
nhẹ
giọng thúc giục: “anh
đi
nhanh lên….”
Nếu có người thấy
thì
xấu hổ chết mất.
Tưởng Xuyên cười
nhẹ: “Sợ cái gì chứ?
không
có ai mà.”
cô
giục
anh: “Nhỡ may có
thì
sao….”
anh
vẫn bất động. Tần Đường lại giục: “Nhanh lên
đi…”
Giọng
nói
rất
nhỏ, chỉ sợ người khác nghe được.
Tưởng Xuyên theo ý
cô, sải những bước chân rất lớn, nhanh chóng bế
cô
đi
vào phòng tắm.
Bình thường Tần Đường cũng
không
thấy phòng tắm
nhỏ, nhưng lần này là Tưởng Xuyên bế
cô
vào, thân hình to lớn của
anh
dán sát vào
cô
khiến
không
gian trong nháy mắt trở nên vô cùng chật chội.
anh
mở vòi sen lên giúp
cô
tắm rửa. Thân thể
anh
rất nóng mà sau lưng
cô
lại dán vào vách tường gạch men sứ lạnh ngắt,
một
nóng
một
lạnh khiến
cô
cảm thấy rất khó chịu.
Mất cả nửa ngày Tưởng Xuyên mới tắm xong cho
cô, cất lại vòi sen vào chỗ cũ, “Tắm sạch chưa?”
Tần Đường gật đầu: “Ừ…”
anh
lặp lại
một
lần nữa: “Tắm sạch chưa?”
Thân thể đột nhiên bị
một
vật chạm
một
chút, Tần Đương giật mình theo bản năng cúi đầu nhìn xuống.
Trong màn hơi nước mờ mịt, đồ vật kia vẫn
đang
rũ xuống, lúc đó
cô
cũng
không
nhìn kĩ, cho nên sau khi do dự vài giây,
cô
liền chậm rãi đưa tay xuống, cầm lấy nó. Sau đó nó đột nhiên nảy lên
một
cái,
côbị giật mình lập tức buông tay ra. Tưởng Xuyên thở nặng nề cúi đầu cắn lỗ tai
cô, bế xốc
cô
lên đè
côlên tường, nhấc hai chân
cô
lên đặt ở eo mình.
Tần Đường cong chân kẹp chặt lấy eo
anh, ánh mắt như nước, mềm mại như
một
con thú
nhỏ.
Tưởng Xuyên cắn chặt răng, như thế này
thì
sao mà nhịn được chứ?
Tiếng nước chảy ào ào
đã
che khuất mọi
âm
thanh khác.
………
Tưởng Xuyên bế người trở về.
cô
rúc trong ngực
anh, ôm chặt lấy
anh, nhắm mắt lại, sau đó liền ngủ thϊếp
đi.
Tưởng Xuyên vén mấy lọn tóc mai lộn xộn của
cô
ra sau tai, lúc chạm đến tai
cô
liền khẽ nhéo, sau đó nhìn
cô
chăm chú.
Thân thể được thoả mãn, nhưng lý trí lại là
một
mảnh trống rỗng hư vô.
Suốt ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên
anh
có cảm giác này.
một
lúc lâu sau,
anh
xuống giường, lấy bao thuốc trong ngăn tủ rồi
đi
ra khỏi phòng, dựa vào lan can hút hai điếu thuốc.
đang
muốn hút điếu thứ ba, dường như lại nghĩ đến điều gì đó liền cất thuốc
đi, tự giễu cắn môi dưới.
anh
lại còn
đi
ghen tỵ với
một
người
đã
chết làm gì cơ chứ?
anh
rất
rõ
điều Tần Đường muốn là cái gì,
anh
cũng biết điều mà bản thân muốn là gì.
anh
cho
cô
là được. Người phụ nữ của
anh, trước sau gì
thì
tất cả thân thể và trái tim của
cô
rồi cũng thuộc về
anh
mà thôi.
Lúc trở lại giường, Tần Đường như cảm nhận độ
sự
ấm áp từ
anh, chủ động dựa vào.
Tưởng Xuyên lại khẽ nhéo tai
cô, ôm
cô
vào lòng, sau đó tắt đèn.
……
Sáng hôm sau, khi Tần Đường tỉnh lại
thì
Tưởng Xuyên
đã
không
còn ở bên cạnh nữa.
Điện thoại và máy ảnh của
cô
vẫn đặt ở
trên
bàn,
cô
thò tay lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ,
đã
hơn 10h rồi.
Vội vàng xốc chăn lên, nhưng cơ thể vừa động
một
cái liền cảm thấy đau mỏi toàn thân.
cô
ngồi ở
trên
giường ngây người
một
lúc lâu.
cô
đã
thực
sự
“làm”, thực
sự
“làm” với Tưởng Xuyên rồi.
cô
bay từ Bắc Kinh đến Tây An,
cô
thực
sự
đã
“làm” chuyện này rồi.
Tần Đường cúi đầu, nhìn hình xăm
trên
tay phải.
“Trần Kính Sinh, xăm hình có phải đau lắm
không? Em hơi sợ…..”
“Vậy
anh
dẫn em đến bệnh viện thẩm mỹ thử xem nhé?”
“Bệnh viện thẩm mỹ cũng
không
thể chữa khỏi hoàn toàn cho em được. Em….em nghĩ…..”
“Mà thôi
đi
thôi, em
không
sợ đau nữa đâu.”
…..
Bốn năm trước,
cô
muốn dùng bản thân mình để đổi lấy
một
Trần Kính Sinh.
Nhưng Trần Kính Sinh
không
cần.
Bốn năm sau,
cô
lại dùng chính bản thân mình để đổi
một
Tưởng Xuyên.
cô
cúi đầu, ngón tay vuốt ve ga trải giường của
anh, gối của
anh, chăn của
anh. Mọi chuyện tối hôm qua,
cô
vẫn nhớ vô cùng
rõ
ràng.
cô
không
phải nhất thời xúc động.
Căn môi mặc lại quần áo, sửa sang lại đầu tóc, lại cúi đầu nhìn về phía ga trải giường lộn xộn và vết đỏ sậm
rõ
ràng kia, bên tai ửng đỏ.
cô
nghĩ nghĩ
một
lúc, cuối cùng vẫn quyết định để cho Tưởng Xuyên xử lý chúng.
Ôm điện thoại và máy ảnh
đi
tới cửa, lặng lẽ mở cửa ra. A Khởi và Tiểu Bạch
đang
ở trong sân sửa lại hàng rào, trong sân còn có
một
chiếc xe tải
đang
đỗ.
cô
về phòng kiểu gì đây?
Nghĩ nghĩ
một
lát,
cô
kéo váy lên rồi khom lưng lén lút
đi
về phía đầu hành lang bên kia.
Nhưng mới
đi
được
một
nửa, trước mặt liền nhiều hơn
một
đôi giày nam.
cô
ngây người
một
chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn.
Tưởng Xuyên buồn cười nhìn
cô: “Em
đang
chơi trò gì thế?”
Tần Đường: “........”
cô
nhìn thoáng qua cầu thang bên kia, lại nhìn về phía trong sân thấy
không
có ai để ý bên này liền chậm rãi đứng thẳng dậy, cũng
không
nhìn Tưởng Xuyên lấy
một
cái, thản nhiên lướt qua
anh
đi
về phòng mình.
Tưởng Xuyên liếʍ môi, quay đầu lại nhìn, khẽ cười.
Tần Đường ở trong phòng mình lăn qua lăn lại
một
lúc, bụng liền kêu “ục ục” kháng nghị.
Dì Quế
đã
đẩy xe bán đồ ăn sáng về,
cô
liền
đi
tới hỏi: “Dì Quế, còn bánh bao
không
ạ?”
Tiểu Thành
nói: “Còn ạ. Lúc sáng
anh
Tưởng
đã
để lại
một
phần, vẫn
đang
để ở trong l*иg hấp cho ấm đó. Để em
đi
lấy cho chị.”
Sau đó cậu ta liền lăng xăng chạy tới phòng bếp.
Tần Đường cười
một
cái, gặm hai cái bánh bao, lại uống thêm
một
ly sữa bò, xong liền
đi
ra sân giúp đỡ mọi người.
A Khởi mỉm cười nhìn
cô: “Chị Tần Đường, từ khi chị lên đây rất ít khi thấy chị dậy muộn, em còn tưởng chị ốm cơ.”
Tần Đường có chút ngượng ngùng, chỉ cười khan hai tiếng.
Tiểu Bạch xoa bụng: “Hôm nay em dậy sớm, sáng mới ăn có hai cái bánh bao nên bây giờ
đã
lại đói rồi.
không
biết trưa nay ăn gì đây?”
“Dì Quế
đi
chợ về rồi, tôi thấy có cá đó.”
“Vậy để tôi
đi
vào giúp dì ấy
một
chút, như thế
thì
có thể ăn cơm sớm hơn rồi.”
Hai
cô
gái
vừa nhắc đến ăn liền lập tức hăng hái,
không
chút chậm trễ rời
đi. Tần Đường ở bên cạnh nghe, vừa nâng mắt lên liền thấy ở đằng cửa xuất
hiện
một
bóng người, dáng người cao gầy, thành thục, gợi cảm.
Tần Đường sửng sốt, sao Lộ Toa lại tới đây?
Lộ Toa thấy
cô
cũng hơi ngây người
một
lúc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười với
cô: “Tần tiểu thư,
không
ngờ
cô
cũng đến.
cô
đến tối qua à?”
Tần Đường vừa nghe liền biết Lộ Toa
đã
đến nghĩa trạm trước
cô, còn trước bao lâu
thì
cô
không
biết.
Tần Đường cười: “Ừ.”
Lộ Toa cũng cười: “Tối hôm qua có chút xã giao hơi muộn nên
không
về.
thật
không
ngờ hôm nay về lại có thể gặp được người quen.”
A Khởi xoa tay, cười nhìn hai người: “Chị Tần Đường,
thì
ra chị cũng quen chị Lộ Toa sao?”
“Ừ.” Tần Đường
nói: “đã
từng làm việc chung.”
“À.” A Khởi cười: “Vậy để em
đi
nói
với dì Quế, nấu thêm cơm cho chị ấy.”
Tiểu Bạch: “Tôi
đi
giúp hai người.”
Trong sân liền chỉ còn lại Tần Đường và Lộ Toa. Lộ Toa cười: “Tôi lên phòng thay quần áo.”
Tần Đường gật đầu,
không
nói
gì.
một
lát sau,
cô
cảm giác có ánh mắt
đang
nhìn mình từ phía sau, liền xoay người lại. Là Tưởng Xuyên đứng ở cửa phòng khách,
đang
nhìn
cô.
Tần Đường trừng mắt liếc nhìn
anh
một
cái, sau đó lạnh nhạt quay đầu lại, ngồi
trên
ghế, tay dùng sức xé vỏ túi. Tiểu Thành lẻn tới trước mặt
cô: “Chị Tần Đường, mấy chuyện này
không
cần chị làm đâu. Chị
đi
nghỉ ngơi
đi.”
Tần Đường ngẩng đầu nhìn cậu ta, hỏi thẳng: “Lộ Toa đến đây bao lâu rồi?”
Việc này cũng
đã
lâu rồi nên Tiểu Thành cũng
không
nhớ
rõ, nhíu mày nghĩ ngợi, rồi đột nhiên vỗ đùi
nói: “Ngay sau hôm
anh
Tưởng về đó.”
Ngay sau hôm trở về ư……….
Tần Đường: “Chắc
không?”
Tiểu Thành: “Chắc mà, em
không
có nhớ nhầm đâu.”
Tần Đường: “Được, chị biết rồi.”
Dặn
cô
không
cần tới, vậy mà quay đầu
một
cái bạn
gái
cũ
đã
tới rồi.
Tối hôm qua lúc
cô
tới,
anh
thậm chí còn giận.
Tần Đường cắn môi, im lặng
không
nói
gì.
Cơm trưa nhanh chóng làm xong, dì Quế ra gọi mọi người vào ăn cơm. Tưởng Xuyên để trống vị trí bên cạnh mình, Lữ An cũng rất thức thời
không
ngồi xuống, Tần Đường liếc nhìn
một
cái, liền ngồi xuống cạnh A Khởi, Lộ Toa cười
một
tiếng, liền
đi
qua vị trí kia ngồi.
Lộ Toa nhìn Tần Đường: “Tần Đường, lần này
cô
tới đây là vì buổi đấu giá kia đúng
không?”
Tần Đường: “Ừ.”
Tưởng Xuyên uống nước, khẽ nhìn về phía
cô.
Lộ Toa cười: “Còn mấy ngày nữa mới tới buổi đấu giá. Tôi
không
nghĩ là
cô
sẽ
tới sớm vậy đâu.”
Vẻ mặt Tần Đường lạnh nhạt: “Trước kia từng ở lại tại nghĩa trạm
một
khoảng thời gian, còn có
một
số việc, cũng muốn thăm mấy người dì Quế và A Khởi luôn.”
Dì Quế và A Khởi đều
không
nhịn được mà nở nụ cười vui vẻ.
Lộ Toa dư quang liếc về phía Tưởng Xuyên, thấy
anh
vẫn
đang
thản nhiên ăn cơm.
Bầu
không
khí
trên
bàn ăn chợt trở nên quái dị. Lữ An cảm thấy cả bữa cơm đều bị phá hỏng rồi, nhanh chóng mở miệng: “A Khởi, đợi lát nữa
đi
mua chút trái cây về nhé.”
A Khởi gật đầu “Vâng ạ.”
Tần Đường
nói: “Đợi lát nữa chị
đi
với em.”
A Khởi cười: “Được ạ.”
Tiểu Bạch: “Tôi cũng
đi.”
A Khởi: “Được, vậy chúng ta cùng
đi.”
Sau khi ăn xong, Tưởng Xuyên muốn tìm cơ hội
nói
chuyện với Tần Đường, nhưng
cô
nương kia đến
một
ánh mắt cũng
không
thèm cho
anh, lên lầu lấy túi rồi
đi
mua hoa quả với A Khởi.
Lộ Toa thấy Tần Đường ở phòng phía Tây của tầng hai, nhìn về phía Tưởng Xuyên, cười: “Sao? Còn
không
đuổi theo à?”
Tưởng Xuyên liếc nhìn
cô
ta
một
cái: “Có ý gì?”
Sắc mắt Lộ Toa
không
đổi, bật lửa, chậm rãi châm thuốc: “Chính là
không
phục thôi.”
Vẻ mặt Tưởng Xuyên nhàn nhạt: “cô
phục hay
không
cũng chẳng sao.
cô
ấy
không
giống
cô.”
Sắc mặt Lộ Toa khẽ biến.
Tưởng Xuyên
đã
đi
xa, lên xe cùng Lữ An, đến công ty vận chuyển.
trên
đường
đi
anh
có gọi cho Tần Đường
một
lần, nhưng
cô
tắt máy.
Tưởng Xuyên dựa người vào ghế, chậm rãi nở nụ cười.
thật
không
ngờ tiểu
cô
nương này máu ghen cũng ghê
thật
nha.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Đến Cùng Rạng Đông
- Chương 42