Chương 41

Tưởng Xuyên thò tay vào trong chăn, xoa xoa phần bụng bằng phẳng của

cô, hôn lên đầu vai lộ ra bên ngoài: “Đói

thật

sao?”

Tần Đường: “Rất đói.”



không

muốn vừa mới đến liền lăn giường luôn với

anh.

Tưởng Xuyên

đang

định lên tiếng

thì

điện thoại trong túi quần chợt đổ chuông,

anh

xoay người ngồi dậy, nhìn túp lều lớn

trên

đũng quần mình, xoa

nhẹ

một

cái bên ngoài, sau đó mới rút điện thoại ra. Người gọi là Tào Thịnh.

anh

hít sâu

một

hơi, sau đó mới nhận điện thoại.

Tào Thịnh

nói: “Người đến chỗ

anh

chưa?”

Tưởng Xuyên nghe thấy tiếng sột soạt ở phía sau, quay đầu lại liền thấy Tần Đường

đang

ngồi chỉnh lại quần áo của mình,

anh

nhìn



chằm chằm,

nói:

“Ừ.”

Tào Thịnh: “Vậy được rồi, ở Bắc Kinh cũng

không

có chuyện gì. Mấy hôm nữa tôi

sẽ

về. Hơn nữa lần này Tần Đường

đi

Tây An là để tham dự buổi đấu giá tư nhân kia.”

Tưởng Xuyên nheo mắt lại, nhìn về phía Tần Đường

đang

bò xuống giường: “Tôi biết rồi.” Sau đó cúp điện thoại.

Tưởng Xuyên duỗi tay túm lấy

cô. Tần Đường còn chưa kịp đứng vững liền bị kéo ngã ngồi trở lại, có chút bực tức: “anh

làm cái gì thế?!”

Tưởng Xuyên hỏi: “Lần này em tới làm gì?”

Tần Đường nhìn thẳng vào mắt

anh: “đã

bảo là tới để nhìn

anh

còn gì.”



dừng lại

một

chút, “Ừm, nhìn

anh

là chính, phụ là ba em có nhận lời mời tham gia

một

buổi đấu giá, em tới đây rồi

thì

tiện thể thay ba em tham gia luôn.”

Tưởng Xuyên nhìn



vài giây, biết



đang

nói

thật.

Tần Đường lại cho rằng

anh

không

tin, giải thích thêm vài câu: “Sau khi em đặt vé rồi mới biết ba em muốn

đi, thư mời

đã

được đưa đến tay ông từ

một

tháng trước rồi.

anh

cũng biết đấy, dù sao bây giờ quỹ An Nhất cũng là do em phụ trách, cho nên em tham gia cũng

không

có gì

không

phù hợp cả.”

Tưởng Xuyên nhéo bàn tay mềm mại của

cô,

nhẹ

nhàng thở dài.

anh

đứng dậy: “Xuống nhà ăn

đi.”

Tần Đường cúi đầu kiểm tra bản thân,

một

bên kim tuyến bị

anh

kéo rách, cũng may nhìn

không



lắm. Nhưng bộ đồ này



mới mặc lần này là lần đầu tiên vậy mà cứ như vậy mà rách rồi.



liếc nhìn

anhmột

cái: “Em

đi

thay quần áo trước.”

Tưởng Xuyên ôm



từ đằng sau, cúi người đè nửa người lên người

cô, dán vào bên tai



cười

nhẹ: “Mặc quần áo như thế này

thì

em

đi

vệ sinh kiểu gì?”

Tần Đường bị hơi thở của

anh

phả vào làm đỏ hồng cả tai, cúi đầu chỉ cho

anh

xem khóa kéo

ẩn

ở bên hông ra: “Khóa kéo ở đây, là kéo ngang.”

Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn, bảo sao

anh

sờ mãi mà

không

thấy.

Lại khẽ nhéo tai



một

cái, cất tiếng mang theo cảnh cáo: “Lần sau

không

được mặc loại quần áo này nữa.”

Tần Đường cười, cố tình hỏi: “Vì sao?”

Tưởng Xuyên: “Xấu.”

Tần Đường: “.......”



cười

không

nổi nữa rồi.



mở cửa ra ngoài, liếc mắt nhìn ra sân, trong sân

đã

không

còn ai. Sau đó thừa dịp mọi người

khôngchú ý liền nhanh chóng

đi

về phía cuối hành lang.

A Khởi

đang

ở bên trong trải drap giường, thấy



liền lấy làm lạ: “Chị Tần Đường,

không

phải chị ở dưới nhà ăn cơm sao?”

Tần Đường sờ sờ cánh tay, cúi người kéo valy lại: “Chị lên thay đồ.”

A Khởi “à”

một

tiếng, sau đó

nói

với Tiểu Bạch: “Qua đây giúp tôi

một

chút.”

Tiểu Bạch lập tức

đi

qua hỗ trợ.

Tần Đường lấy cái váy đỏ mua ở Vân Nam ra, đưa lưng về phía mấy

cô, nhanh chóng cởi bộ đồ liền thân ra. A Khởi và Tiểu Bạch lén nhìn

cô: làn da trắng như tuyết, phần lưng

hiện

ra đường cong nhu mì, vòng eo

nhỏ

gọn, mông vểnh tròn, hai chân thon dài thẳng tắp.

Đừng

nói

là đàn ông, cho dù là phụ nữ nhìn cũng

không

dời mắt được.

Tiểu Bạch vừa kéo drap trải giường vừa hâm mộ

nói: “Chị Tần Đường, dáng người của chị đẹp

thậtđấy.”

A Khởi cắn môi, đột nhiên nhìn thấy

trên

đầu vai



có vết hồng hồng, liền “a”

một

tiếng, vội chạy tới: “Chị Tần Đường, chỗ này của chị bị làm sao vậy?”

Tần Đường cúi đầu xuống nhìn.

“.......”

Nhanh chóng mặc váy vào, kéo vai áo lại,



nói: “không

sao, muỗi đốt thôi.”

A Khởi còn chưa kịp nhìn



thì

vết hồng kia

đã

bị che lại rồi.

“Muỗi gì cắn mà lại sưng thành như vậy chứ………”

Tai Tần Đường ửng đỏ, dưới nhà, giọng

nói

của dì Quế vang lên: “Đường Đường, mì sắp trương rồi…….”

Tần Đường nhanh chóng để valy xuống bên cạnh: “Chị xuống trước, làm phiền các em rồi.”

Sau đó vội vàng

đi

xuống nhà.

Nghe thấy tiếng động cơ ô tô vang lên, lúc



vừa xuống dưới nhà

thì

chiếc xe Jeep đen cũng vừa phóng ra ngoài. Lữ An và Tào Nham vẫn

đang

ngồi ở phòng khách xem TV, nhìn thấy



liền nở nụ cười. Tần Đường tỏ ra bình tĩnh

đi

đến trước bàn ăn, thực ra trong lòng

đã

sớm muốn phát điên.

Dì Quế sợ mì dính vào nhau, vẫn

đang

dùng đũa đảo lên cho

cô, vừa thấy



tới liền dúi đũa vào tay

cô: “Ăn nhanh

đi

không

nguội.”

Tần Đường cười: “Cảm ơn dì, dì Quế.”

“Cảm ơn cái gì chứ.” Dì Quế cười, bà thực

sự

rất thích



gái

này.

Những người khác đều ở đây, nghĩa là người ra ngoài là Tưởng Xuyên.

anh

đi

ra ngoài làm gì nhỉ? Cũng

không

nói

câu nào cả.



cũng ngại

không

dám lên tiếng hỏi Lữ An nên đành cúi đầu ăn mì.

Dì Quế

đã

đánh giá cao sức ăn của

cô, nấu hơi nhiều. Nhưng



không

muốn lãng phí, nên liền cố ăn hết.

Vừa bê bát đứng dậy

thì

xe Jeep

đã

đi

vào trong sân.

Tưởng Xuyên

đã

trở lại.

Vừa thấy



đã

thay quần áo, mày liền nhướng lên

một

độ cong rất

nhỏ.

Dì Quế liền đoạt cái bát trong tay

cô: “Để dì rửa. Tay cháu đẹp như thế này,

không

nên chạm vào mấy việc nặng đó.”

Tần Đường nhìn hai tay trống trơn, dù sao cũng

đã

quen rồi, nên cũng

không

khách sao với dì Quế nữa.

Tưởng Xuyên

đi

đến trước mặt

cô, cầm tay



lên ngắm nghía. Thực ra



gái

này chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng mềm hết.

Lữ An hỏi: “đi

đâu đó?”

Tưởng Xuyên sờ đồ vật trong túi, khóe miệng cong lên: “đi

ra ngoài dạo vài vòng thôi.”

Lữ An bật cười, hiển nhiên là

không

tin.

Mấy người đàn ông

nói

nói

cười cười với nhau còn Tần Đường

đã

đi

ra ngoài sân,

đang

đi

đi

lại lại cho tiêu cơm

thì

Tiểu Bạch và A Khởi

đi

xuống,

nói: “Chị Tần Đường, phòng chị

đã

dọn dẹp lại xong rồi. Chị có thể lên nghỉ ngơi được rồi đó.”

Tần Đường: “Được.”



đi

thêm vài vòng nữa rồi lên lầu tắm.

Đèn trong phòng tắm hơi tối, gương

không

lớn, hơi bẩn.

Tần Đường nhìn bản thân mình trong gương, thấy dấu hôn

trên

đầu vai, trái tim

nhẹ

run lên.



khôngbiết quyết định lần này của mình là đúng hay sai nữa.

Trong lòng



vẫn có

một

điểm gút mắc. Trước đây,



vẫn luôn mơ thấy cảnh Trần Kính Sinh ngã xuống từ

trên

xe máy

đang

chạy như bay, cả người bị văng xuống khúc cong kia. Hình ảnh đó như đâm vào mắt

cô, đâm thẳng vào trái tim

cô, khiến



đau đến chết lặng.

Nhưng khi tỉnh lại

thì



đã

không

còn lệ rơi đầy mặt như lúc

anh

vừa mới chết nữa.

Bởi vì trong đầu



lúc đó lại

hiện

lên

một

khuôn mặt khác, nhớ đến giọng

nói

của

anh

thì

thầm bên tai

cô:

“anh

tiếc mạng, cũng

sẽ

không

để mình chết

đi

một

cách dễ dàng.”

“Có chết,

anh

cũng phải chết

trên

người em.”

……….

Năm đó Trần Kính Sinh

một

mực muốn tham gia giải đua IOM TT ở Băng Cốc.



quen

anh

từ lúc 14, 15 tuổi, đến năm 17 tuổi

đã

tiếp xúc với xe máy, cũng bởi vì

anh

mà biết đến các giải đua xe đó, cũng biết được

sự

nguy hiểm của nó.



sợ, thực

sự

rất sợ.



khóc,



nháo,



cầu xin….cách gì cũng đều dùng.

“Trần Kính Sinh, em xin

anh

đấy, đừng

đi…….”

“Trần Kính Sinh, nếu

anh

đi, đời này em

sẽ

không

bao giờ để ý đến

anh

nữa!”

“Huhuhu…..Trần Kính Sinh….xin

anh

đấy…..đừng

đi

mà…..”

“Trần Kính Sinh……..

anh

nhất định phải

đi

sao?”

………..

Tần Đường hít sâu vào

một

hơi, vội vàng lau đầu,

không

dám nhìn chằm chằm vào gương nữa, sau đó cầm chậu rửa mặt

đi

ra ngoài.

Tưởng Xuyên đứng

trên

hành lang, miệng ngậm thuốc, nghiêng đầu nhìn

cô.

Là do hơi nước mịt mù trong phòng tắm sao? Nếu

không

sao đôi mắt



lại trở nên long lanh ngập nước

một

cách kì lạ thế này?

anh

hỏi: “Tắm xong rồi à?”

Tần Đường gật đầu, ôm chậu rửa mắt

đi

về phòng.

Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn về mấy người

đang

đuổi muỗi dưới nhà, mím chặt môi, cũng về phòng lấy quần áo

đi

tắm.

Vào ban đêm, ánh trăng sáng tỏ, mọi

âm

thanh đều trở nên yên tĩnh.

Trong viện cũng khôi phục lại

sự

an tĩnh của nó.

Tần Đường ngồi ở

trên

giường rất lâu, ôm điện thoại và máy ảnh ra khỏi phòng,

đi

xuyên từ đầu hành lang bên này sang đầu bên kia, đến tận cuối hành lang mới dừng lại.

Tưởng Xuyên ngồi ở

trên

giường, miệng ngậm

một

điếu thuốc khôn châm lửa, yên lặng nhìn cửa phòng.

anh

có chút do dự, có nên mở cửa phòng và

đi

đến đầu hành lang phía bên kia hay

không.

một

khi

đi,

thì

nhất định

anh

sẽ

không

dừng bước được.

anh

từ trước đến giờ đều

không

hỏi



có nguyện ý

không.

Cho tới nay đều do

anh

xúc động

không

kiềm được, nửa cưỡng ép



theo mình.

anh

đứng dậy,

đi

lại trong phòng hai vòng, trong lòng cảm thấy có chút áp lực, lại thò tay vào túi quần tìm bật lửa,nhưng lại sờ được

một

cái hộp.

anh

nhìn hộp áo mưa kia cả nửa ngày, châm thuốc, bước nhanh về phía cửa.

“Cạ….”

Cửa mở ra.

Tần Đường an tĩnh đững bên ngoài, ngửa khuôn mặt

nhỏ

nhắn trắng nõn nhìn

anh.

Ánh trắng chiếu lên gương mặt



khiến nó trở nên mờ ảo như trong mộng,

không

hề chân

thật.

Tưởng Xuyên im lặng

một

cách kì lạ, cúi đầu nhìn



chăm chú, ánh mắt đen nặng nề.

anh

vẫn nhớ, lần trước



tới, lúc A Khởi

nói

thường xuyên có phụ nữ đến gõ cửa phòng

anh,



đã

lạnh lùng

nói: “Tôi

sẽ

không

bao giờ

đi

gõ cửa phòng

anh

ta.”

Tần Đường cũng nhìn

anh

chăm chú, ánh mắt hoảng sợ, rồi đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ

anh.

Hầu kết Tưởng Xuyên trượt lên trượt xuống, hô hấp nặng nề, nhanh chóng ôm eo bế



lên, xoay người

một

cái, đóng rầm cửa lạ, đè người lên ván cửa, cúi đầu hôn



thật

sâu, dường như là dùng sức mà cắи ʍút̼ khiến môi lưỡi



tê dại, nhưng kèm theo nỗi đau là cả

sự

kí©h thí©ɧ.



ôm cổ

anh, thân thể kề sát vào người

anh, lúc đầu còn có thể hôn trả, nhưng chỉ hai phút sau, chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Tưởng Xuyên bế ngang



lên, xoay người.

Ném



lên cái giường mà mấy tiếng



vẫn còn nằm

trên

đó.

Váy



bị kéo lên đến đùi,

anh

quỳ gối ngồi hai bên sườn

cô, lột áo ra, sau đó cả người liền đè xuống, ngón tay từ đôi chân thon dài vuốt ve lên, lên đến mông



được vài giây liền nhịn

không

được mà dùng sức

một

chút.

Tần Đường ngâm

nhẹ

ra tiếng, dùng sức ôm lấy thân thể nóng bỏng mướt mát mồ hôi của

anh.

Tưởng Xuyên nâng người



lên, lột xuống cái váy vướng víu kia ra. Bên trong



không

mặc nội y, thân thể trắng nõn, mềm mãi, kiều diễm, khiến

anh

nhìn thôi cũng đỏ mắt. Kéo xuống cái quần

nhỏ

là vật che chắn cuối cùng của



ra, cả thân thể



cuối cùng cũng lộ

rõ.

Mặt Tần Đường đỏ ửng, hai chân khép lại,

không

nhịn được mà hơi co lại, tay cũng

không

biết để

điđâu.

Tưởng Xuyên kéo hai tay



quá đỉnh đầu, cúi đầu, chậm rãi hôn từ lỗ tai



đi

xuống. Hôn đến đâu liền để lại

một

loạt ấn kí đến đó, đến trước ngực



liền phân chia miệng và tay mỗi thứ

một

bên.

Bàn tay còn lại lướt xuống phía dưới khẽ tìm kiếm.

Bị bàn tay thô ráp xoa nắn, Tần Đường rên

nhẹ

một

tiếng, ở dưới thân

anh

run rẩy.

Tần Xuyên cúi đầu nhìn chằm chằm vị trí kia, ngón tay tiến sâu vào rồi lặp lại động tác.

Tần Đường nghe thấy tiếng cởi thắt lưng, đồng thời tay

anh

ở bên dưới cũng càng thêm dùng sức.

“A…..”

Đầu óc



trở nên trống rỗng,

không

ngừng ở dưới thân

anh

run rẩy.

anh

cúi người, hung hăng mυ"ŧ vị trí kia, thẳng cho đến khi cả người



mềm nhũn như

một

vũng nước,

anh

mới nhỏm dậy, kề trán vào trán

cô, gân xanh

trên

trán giật giật, giọng

nói

nặng nề: “Lần này là tự em tìm đến cửa nhé.”

Tiếng

nói

vừa dứt, vật thể to lớn kia liền dứt khoát,

không

một

chút do dự tiến thẳng vào.

“..........” Đầu ngón tay



bấm chặt vào lưng

anh, đau đến

không

thốt thành lời.

Tưởng Xuyên hơi dừng lại, cúi người hôn

cô: “Rất đau sao?”

“Đau.”

Mắt



phiếm nước, mãi

không

dám nhúc nhích, chỉ

không

ngừng hít khí lạnh.

anh

hôn lên mắt

cô, hôn lên mặt

cô, cố nhịn

không

cử động.

“Lại mềm hơn

một

chút rồi.”

“Hả?”

Tưởng Xuyên

không

đáp lại, hơi giật mình, nhìn chăm chú vẻ mặt của

cô.

Tần Đường ôm cổ

anh, đáy mắt hơi nước mờ mịt, lông mi khẽ run, sắc mặt ửng hồng.



không

cần

nói, cũng

không

cần lên tiếng, mà

anh

chỉ cần nhìn



thôi, cũng

đã

không

kiềm chế được rồi. Tưởng Xuyên cúi người, bên tai



lúc này tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề của

anh.

không

hỏi quá khứ, cũng

không

nghĩ đến tương lai.

Cứ như vậy mà sống mơ mơ màng màng, say mê

không

tỉnh.

Tưởng Xuyên lăn qua lộn lại thân thể càng ngày càng mềm nhũn của

cô, nuốt hết trong miệng những tiếng rên vụn vặt của

cô.

một

lúc lâu sau,

anh

mới rút ra, đưa tay tìm áo mưa. Tần Đường đè tay

anhlại, “không

cần……….”

anh

hơi dừng lại: “Lần trước là khi nào?”

“Mới hết hai hôm trước……..”

Tưởng Xuyên nghe xong nhanh chóng ném đồ vật trong tay xuống,

một

lần nữa đè lên người

cô.

Trong nháy mắt được giải phóng,

anh

cảm thấy,

anh

thực

sự

có thể chết

trên

người

cô.

……….

Bóng đêm say nồng, sóng êm gió cũng

đã

lặng.

Tưởng Xuyên ôm lấy



từ phía sau, cất giọng trầm thấp khàn khàn kề sát tai



gọi tên

cô: “Tần Đường.”

Lông mi Tần Đường giật giật, ý thức từ từ trở lại.

anh

nói: “Đừng hối hận.”



muốn xoay người lại ôm

anh, lại phát

hiện

không

được, cho nên chỉ có thể quay đầu, cố gắng nhìn mặt

anh: “không

hối hận.”

“Tưởng Xuyên, bây giờ

anh

là của em.”

“Ừ…..”

anh

bật cười.

anh

xoay người



lại để



đối mặt mình, Tần Đường ôm lấy cổ

anh: “Em

nói, mạng của

anh, là của em.”