Chương 39

Sắc trời tối đen, trong nghĩa trạm chỉ còn

một

ngọn đèn ngoài sân là còn sáng.

trên

tầng hai là

một

mảng đen như mực, hai bóng đen cẩn thận lại gần cửa phòng Tưởng Xuyên, ngồi xổm ở ngoài cửa hí hoáy.

“Thế nao?”

“CMN, khóa rồi.”

“Có thể mở

không?”

“Đợi chút, để tôi thử xem….”

“Cạch….”

Cửa mở.

Hai bóng đen

đi

vào, đóng cửa lại, ngậm đèn pin trong miệng bắt đầu tìm tòi, “Bên này tôi

không

thấy, bên đó của

anh



không?”

“không

có, sao lại thế nhỉ?”

“Chúng ta thử tìm lại xem sao.”

………

Lộ Toa dẫn A Khởi tới

một

nhà hàng Trung Quốc xa hoa, A Khởi nhìn ngó khắp nơi, khi ngồi xuống còn đưa tay sờ xuống ghé sofa dưới mông, nhìn



ta cười: “Chị Lộ Toa, nơi này có phải quá đắt rồi hay

không……..Hay là chúng ta đổi sang nhà hàng khác

đi.”

Lộ Toa cười, gọi người phục vụ tới gọi món, hỏi A Khởi muốn ăn gì, A Khởi vừa nhìn đến giá cả bên trong liền

không

có mặt mũi nào gọi món nữa.

Lộ Toa gọi xong đồ ăn,

nói: “Chị

đi

gọi điện thoại

một

chút.”

A Khởi gật đầu.

Lộ Toa

đi

thẳng đến phòng bao ở cuối cùng, đẩy cánh cửa gỗ đỏ khắc hoa ra, ôn nhu

nói: “anh

Khôn.”

Khương Khôn dang tay khoác lên hai bên thành ghế, hất cằm chỉ sang bên cạnh: “Lại đây ngồi với

anhmột

lát.”

Lộ Toa nghe lời

đi

qua, ngồi xuống bên phải

hắn. Khương Khôn đưa tay quấn

một

lọn tóc xoăn của

côta: “Thế nào rồi?”

Lộ Toa

nói: “không

phát

hiện

điều gì cả.

anh

ta mỗi ngày

không

ở nghĩa trạm

thì

sẽ

là đến cái công ty vận chuyển

nhỏ

kia, thỉnh thoảng lại

đi

đưa đồ cho bọn trẻ trong núi.”

“Thế sao?” Khương Khôn cười lạnh.

Lộ Toa do dự

một

chút,

nói: “anh

Khôn, em cảm thất

anh

ta hẳn

không

phải giống như

anh

nghĩ đâu.”

Khương Khô híp mắt, tỏ ra nguy hiểm: “Sao? Em vẫn chưa dứt tình với

anh

ta à?”

“không



không

có.” Lộ Toa vội vàng lắc đầu, “Em cùng

anh

ta làm gì còn tình gì nữa chứ, mở cái công ty vận chuyển bé tí kia, hơn

một

nửa tiền kiếm được đều đổ cả vào cái nghĩa trạm, em ở cùng

anh

ta

không

phải là tự tìm khổ sao?”

Khương Khôn cúi đầu, lạnh lùng

nói

bên tai



ta: “Lộ Toa, đừng phản bội tôi, cũng đừng lừa gạt tôi.”

Lộ Toa bình tĩnh lại, thân hình mềm nhũn dựa vào người

hắn

ta: “anh

Khôn,

anh

nói

gì vậy chứ…..”

Khương Khôn xoa đầu



ta, cười lớn: “Ngoan!”

một

lúc sau, Lộ Toa ngồi dậy, “Em phải

đi

đây.”

nói

xong liền đứng dậy bước ra khỏi phòng bao.

một

giờ sau, điện thoại của Triệu Phong vang lên.

anh

ta nghe xong liền quay sang nhìn Khương Khôn: “anh

Khôn,

không

tìm thấy.”

Khương Khôn hạ mắt xuống, đáy mắt lạnh lẽo như băng.

……….

Dì Quế ở phòng bếp bận rộn, nhào bột, xắt thịt, thái rau chuẩn bánh bao để ngày mai bán.

Trong nghĩa trạm chỉ còn

một

mình bà, A Khởi

đã

ra ngoài rồi, cho nên bà gọi điện thoại cho Tưởng Xuyên. Tưởng Xuyên nghe xong dặn bà đừng

đi

lung tung mà hãy ở yên trong phòng, cũng

không

trở về.

………….

Quán nướng ăn khuya, Tưởng Xuyên buông chai rượu xuống, nhìn đồng hồ: “Thời gian cũng

không

sai biệt lắm rồi.”

Tào Nham hỏi: “Sao

anh

biết bọn họ muốn tìm giấy chứng nhận của

anh?”

Lúc trước Triệu Kiến Hòa bị bỏ tù, Khương Khôn cũng

đã

hoài nghi Tưởng Xuyên là nằm vùng, nhưng Hàn đội và Tào Nhàm

đã

sớm có chuẩn bị, hồ sơ cá nhân của Tưởng Xuyên

đã

sớm bị điều chuyển, Khương Khôn tra

không

ra,

sự

chú ý càng dồn

trên

người Tưởng Xuyên, hoàn toàn xem

nhẹ

một

người khác bên cạnh mình là Lâm Hạo, thiếu chút nữa

thì

bị đánh gục.

Sau đó, là

một

hồi chiến đấu kịch liệt, Lâm Hạo bị trọng thương, xảy ra va chạm với

một

chiếc xe việt dã, lăn xuống núi, mà ông trời đúng là

đã

giúp Khương Khôn

một

tay, bởi Lâm Hạo

đã

chết.

Chết

thì

cũng hết đối chứng.

Tưởng Xuyên cũng bởi vậy mà bị liên lụy vào

một

mớ rắc rồi lớn, bị tước bỏ cảnh tịch, hoàn toàn rời khỏi cảnh đội.

Vì để bảo vệ

sự

an toàn của

anh

mà toàn bộ tư liệu liên quan đến

anh, bao gồm cả Lâm Hạo đều bị tiêu hủy hoàn toàn, cho nên mấy năm nay Khương Khôn mới

không

tìm

anh

gây phiền toái.

Bây giờ, Tưởng Xuyên lại tự mình dây vào, lần này Khương Khôn nhất định

sẽ

không

dễ dàng buông tha

anh

như thế nữa.

Tưởng Xuyên ăn xong

một

xiên thịt dê, nhả ra

một

từ: “Đoán.”

Lộ Toa là

một

người phụ nữ thông minh, khoảng thời gian 2,3 năm ở bên cạnh

anh

kia, cũng đủ để

côta ít nhiều hiểu biết

anh. Theo suy nghĩ của Lộ Toa, nếu

anh

thực

sự

là cảnh sát, kể cả có bị tước bỏ cảnh tịch, bị tiêu hủy toàn bộ tư liệu, nhưng nhất định

sẽ

giữ lại gì đó bên mình.

Tỉ như

anh

chụp cùng đồng nghiệp. Tỉ như giấy chứng nhận.



một

cảnh sát nằm vụ điều kiêng kị nhất chính là ảnh chụp cùng đồng nghiệp, cho nên thứ còn lại chỉ có thể là giấy chứng nhận.

Tào Nham nhíu mày: “Vậy

thì

anh

vội vàng gửi đến Bắc Kinh cho nha đầu kia làm cái gì?”

“cô

ấy thích, nên tôi đưa cho



ấy thôi.”

Tào Nham: “.........”

thật

là khó hiểu,

anh

ta chính là

một

chút cũng

không

thể hiểu nổi mà.

Hai người uống xong chai bia cuối cùng, Tào Nham cho người đưa Tưởng Xuyên về, để nếu

trên

đường chẳng may gặp chuyện cũng có người giúp

một

chút.

Xe Jeep màu đen tiến vào trong sân.

Tưởng Xuyên xuống xe, A Khởi và Lộ Toa

đã

về rồi. A Khởi môi hồng kiều diễm, có chút xấu hổ nhìn

anh.

Tưởng Xuyên liếc nhìn A Khởi

một

cái: “Mới mua son à?”

Màu sắc đó

không

thích hợp với A Khởi chút nào cả.

Lộ Toa cười: “Là tôi tặng



ấy đó.”

Tưởng Xuyên nhíu mày.

A Khởi cho rằng

anh

giận, cúi đầu. Nghĩa trạm người đến người

đi, Tưởng Xuyên trước kia

đã

từng dặn dò qua, đồ người khác đưa

thì

hãy tận lực từ chối. Son môi là Lộ Toa nhất định muốn



nhận,



từ chối

không

được, hơn nữa cũng thực

sự

thích, cho nên mới nhận.

Lộ Toa: “Sao? Chỉ cho phép Tần Đường tặng nước hoa nhưng

không

cho phép tôi đưa son môi sao?”

“Nhàm chán.” Tưởng Xuyên phun ra

một

câu sau đó xoay người lên tầng.

Lộ Toa vỗ vai A Khởi: “Đừng để ý đến

anh

ta, lần sau lại

đi

dạo cùng chị tiếp nhé.”

A Khởi thấp giọng ừ

một

tiếng, mím mím đôi môi tô son hồng hồng. Thực ra chính bản thân



cũng thấy mình tô son lên cũng

không

đẹp lắm…

Lộ Toa quay đầu lại nhìn,

trên

cầu thang

đã

không

còn bóng người nào nữa.

Sau khi lên tầng,



ta liền nghe thấy từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.



ta đứng ở ngoài cửa trong chốc lát, giơ tay,

nhẹ

nhàng gõ cửa: “anh

Tưởng.”

Tiếng bên trong vẫn

không

ngừng.

Vài phút sau, Tưởng Xuyên quần áo đầy đủ

đi

từ phòng tắm ra: “Cứ tự nhiên.”

nói

xong cũng

không

quay đầu mà

đi

thẳng về phía cuối hành lang.

Căn phòng thoạt nhìn

không

có gì khác biệt, nhưng kể từ khi Lộ Toa tới,

anh

vẫn luôn đề phòng, cho nên vẫn phát

hiện

dấu vết bị lục lọi.

Lộ Toa đứng tại chỗ, cắn môi.

Tưởng Xuyên người này, đối với

anh

tốt

thì

sẽ

rất tốt, nhưng

một

khi tàn nhẫn lên,

thì

đúng là đủ tàn nhẫn.

……….

Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Tần Đường đến thẳng bệnh viện. Bác sĩ

nói

Chu Kỳ khôi phục rất tốt, mấy năm nay cũng bởi luôn có người cẩn thận chăm sóc,

không

ngừng mát xa cho nên cơ bắp

trênngười cũng

không

bởi vì giấc ngủ kéo dài mà bị teo lại, cộng thời

một

khoảng thời gian luyện tập, công năng của cơ thể về cơ bản

đã

khôi phục bình thường.

Ngày mai là có thể xuất viện để về nhà tĩnh dưỡng rồi.

Chỉ là, Chu Kỳ ngủ say 5 năm, đối mắt với 5 năm trắng xóa, có chút

không

biết phải làm sao.

Ý của cha Chu mẹ Chu là muốn cậu ở nhà ôn tập, sau đó sang năm tham gia thi đại học. Chu Kỳ

thì

cảm thấy

một

người 22 tuổi như mình, cùng

một

đám nhóc

đi

học

thì

quá buồn cười, cho nên rất mâu thuẫn.

Lúc Tần Đường đến bệnh viện, Chu Kỳ

đang

ngồi

trên

giường hờn dỗi.

Thấy



tới liền gọi: “Chị An An.”

Tần Đường đặt túi đồ ăn lên bàn, “Ăn cơm trước

đã.”

Hai người cùng nhau ăn cơm, Tần Đường nhìn cậu: “Vì sao

không

muốn thi đại học?

không

thi đại học

thì

sao mà vào đại học được chứ?”

“Sao lại nhất định phải vào đại học chứ?” Chu Kỳ

không

cho là đúng.

“Vậy em muốn làm gì? Ăn bám?”

“.......”

Chu Kỳ lập tức trở mặt, “Sao có thể?! Em có thể đến công ty giúp ba em mà, bắt đầu học từ đầu cũng được,

không

nhất thiết phải vào đại học. Nếu

không

chờ em học xong đại học, chẳng may ba mẹ lại bắt em học thêm cái bằng thạc sỹ tiến sỹ gì đó, học xong cũng

đã

30 tuổi rồi, đến lúc đó

thì

còn làm cái gì được chứ.”

Tần Đường cắn đũa trầm mặc trong chốc lát.

“Tại chị, là chị làm em chậm trễ 5 năm.”

Chu Kỳ so với lúc nãy còn cuống hơn, mặt đỏ tai hồng: “không

cho phép chị

nói

như vật, đây là chuyện của em, sao có thể trách chị chứ! Em nghe mọi người là được chứ gì!

không

phải chỉ là thi đại học thôi sao? Lớn tuổi

thì

sao chứ? Lớn tuổi còn có thể làm đại ca, mắng chết tên nhóc nào

không

nghe lời!”

“..........” Tần Đường

không

còn lời nào để

nói

nữa, “Em chịu khó học tập, nhưng đừng ép buộc bản thân phải căng thẳng quá.”

Chu Kỳ trừng mắt, “Sao có thể!”

Tần Đường

không

tranh cãi với cậu nữa, chỉ cần cậu chịu thi đại học,



liền có thể ăn

nói

với cha mẹ của cậu rồi.

“Ăn cơm

đi.”

“Vâng.”

Chu Kỳ ngước mắt đánh giá

cô, cả nửa ngày sau mới mở miệng, “Chị An An, chị có bạn trai rồi sao?”

Tần Đường ngốc lăng,

một

lát sau mới

nói: “Ừ.”

Chu Kỳ nhìn



chằm chằm, có chút

không

tin

nói, “thật

sao?”

Tần Đường liếc nhìn cậu

một

cái, “thật.”

“Vậy

anh

ấy trông như thế nào? Làm cái gì? Có ở Bắc Kinh

không?”

Làm gì ư? Đến chính



cũng

không

biết nữa.



đối với Tưởng Xuyên gần như là

không

biết gì cả, nghĩ đến điều này,



đột nhiên cảm thấy vô lực.



thực

sự

không

muốn tiếp nhận đoạn tình cảm này

một

cách bị động như vậy, nếu Tưởng Xuyên

không

cho



một

câu

nói………

Tần Đường trầm mặc trong chốc lát, “Ăn cơm.”

………

“Chị Tần Đường, chị phòng, liếc mắt

một

cái liền nhìn thấy túi văn kiện

trên

bàn.



xé băng dán, bàn tay sờ sờ

một

chút, nhưng

không

sờ thấy gì cả. Lại kéo hẳn ra mới thấy bên trong có

một

vật

nhỏ

tầm bàn tay, nằm an tĩnh ở

một

góc túi.



dốc ngược túi văn kiện lại,

một

tấm giấy chứng nhận

nhỏ

rơi xuống mặt bàn.

trên

đó có

một

tấm hình

nhỏ,

một

chàng trai tóc ngắn, ngũ quan



ràng, mặt mày đen nhánh, nhưng rất tuấn tú, so với dáng vẻ bây giờ

thì

trẻ hơn

không

ít.

Tần Đường chậm rãi nhặt tấm giấy chứng nhận cảnh tịch kia lên, nhìn chằm chằm chàng trai

trên

ảnh sững sờ.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hàng số bên cạnh.

Số hiệu: 00613.

Tần Đường vuốt ve tấm ảnh

nhỏ, mím môi lại, cuối cùng vẫn

không

nhịn được mà cong cong khóe miệng.

Loại cảm giác vô lực dưới đáy lòng chậm rãi biến mất, cục đá lớn cuối cùng cũng rơi xuống.

anh

đã

dùng phương thức này để

nói

với

cô,

anh

không

phải là người cấu, cũng

không

coi rẻ mạng sống.

Tần Đường ngồi xuống ghế dựa, đông tây gì cũng

không

có.

anh

chỉ gửi cho

một

tấm giấy chứng nhận,

một

câu cũng

không

có.

Chu Đồng ở bên ngoài gõ cửa: “Chị Tần Đường, còn 10’ nữa chúng ta phải đến studio rồi.”

Tần Đường đáp lại, “Chị biết rồi.”



cất tấm giấy chứng nhận kia vào trong túi, bưng tách cafe

trên

bàn lên nhấp

một

ngụm, nhìn chằm chằm vào di động.

một

lát sau,



mở

một

trang web lên, đặt

một

vé máy bay.

Mười phút sau,



đeo túi lên, cầm lấy máy ảnh ra khỏi văn phòng.

Người đại diện của



đi

tới, trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Đường Đường, vừa rồi tôi mới nhận điện thoại……”

Tần Đường cắt ngang lời của



ấy,

nói: “Sau khi chụp xong buổi chụp gần nhất, tạm thời

không

nhận thêm lịch chụp cho em nữa.”

Người đại diện: “.........Vì sao?”

Tần Đường: “Vì em có chuyện muốn ra ngoài

một

chuyến.”

Người đại diện khó có thể tiếp nhận được chuyện này, hoảng hốt

nói: “Em vừa mới về hồi tháng 6, bây giờ lại muốn

đi

sao?”

“Ừ, chuyện rất quan trọng.”