Chương 36

Lúc chiều, Tào Thịnh nhắn tin tới

nói

rằng đêm nay Khương Khôn

sẽ

rời khỏi Bắc Kinh, Tưởng Xuyên lo những người khác ở nghĩa trạm

sẽ

bị liên lụy nên phải về sớm hơn so với dự tính.

Tần Đường biết lần này Tưởng Xuyên

đã

ngây người ở Bắc Kinh lâu quá rồi.

anh

không

thể bỏ mặc nghĩa trạm, cũng

không

thể bỏ mặc công ty vận chuyển kia được. Sớm hay muộn

anh

cũng

sẽ

phải trở về, mà bây giờ



cũng

không

thể

đi

cùng

anh

được.

Trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng



nhìn đồng hồ,

nói: “Chúng ta đến bệnh viện thăm Từ Từ

đi.”

Thuận tiện

đi

thăm luôn Chu Kỳ.

Mấy ngày nay bận việc đấu giá nên



cũng

không

tới thăm em ấy được vài hôm rồi.

Tưởng Xuyên nắm tay

cô, “đi.”

anh

quay lại nhìn

cô, cười, “Đêm nay em muốn ở đâu, làm cái gì, đều chiều theo ý em hết.”

Tần Đường nhếch môi cười, lộ ra mấy chiếc răng trắng xinh đẹp. Mấy năm gần đây



rất khi cười như vậy, càng chưa bao giờ cười với Tưởng Xuyên như vậy, khiến

anh

nhìn mà sửng sốt. Tưởng Xuyên cười

nhẹ

ra tiếng,

đi

đến trước mặt

cô, đặt tay lên vai



rồi ôm trọn



vào lòng.

Lúc tới bệnh viện Từ Từ vẫn chưa ngủ, Tào Thịnh và vợ cũ

đang

chơi trò chơi với



bé. Tiểu nha đầu hưng phấn đến đỏ cả mặt bởi đối với



bé mà

nói, lúc có ba mẹ ở bên cạnh chính là lúc hạnh phúc nhất.

Thấy Tưởng Xuyên và Tần Đường đứng ở cửa, đôi mắt đen bóng lập tức sáng rực lên: “Chú Tưởng, chị Tần Đường!”

Tưởng Xuyên nhướng mày: “một

người kêu chú,

một

người gọi là chị, xem ra bối phận chênh lệch quá nhỉ.”

Lời này là

nói

cho Tần Đường nghe.

Tần Đường khẽ đẩy

anh

một

cái, nhưng



cũng hoàn toàn

không

muốn bị Từ Từ gọi là dì Tần.

Tưởng Xuyên nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Tào Thịnh, gọi

một

tiếng: “Chị dâu.”

Người phụ nữ kia hừ

một

tiếng: “Tôi

đã

không

còn là chị dâu của cậu nữa rồi.”

trên

mặt Tào Thịnh xẹt qua

một

tia xấu hổ, người phụ nữ nhìn về phía Tần Đường, mỉm cười

nói, “Gọi chị là chị Dĩnh là được rồi.”

Tần Đường gọi

một

tiếng chị Dĩnh, sau đó đem hoa quả đặt lên bàn, sờ khuôn mặt

nhỏ

bé của Từ Từ: “Hình như mập lên rồi nha.”

Từ Từ chu môi

nói: “Mẹ

nói

em quá gầy nên muốn em ăn nhiều

một

chút đó.”

Tần Đường cười, “Ừ, như vậy mới đáng

yêu.”

Từ Từ lập tức nở nụ cười, ôm lấy cánh tay



ríu rít

nói

chuyện.

Tào Thịnh nhìn bọn họ, “Sao hai người lại đến đây thế?”

Tưởng Xuyên cười

một

cái, “Hẹn hò.”

Tào Thịnh nhìn chằm chằm hai người kia trong chốc lát, cuối cùng nhìn về phía Tưởng Xuyên, gần như

không

thể phát

hiện

nhíu mày lại, đáy mắt

ẩn

ẩn

lo lắng.

Hai người

đi

về phía cuối hành lang yên tĩnh, Tưởng Xuyên

nói: “Tối mai tôi trở về,

anh

hãy phái người

âm

thầm che chở Tần Đường.”

Vốn dĩ với gia thế của Tần Đường, mời thêm mấy bảo vệ là điều quá đơn giản, nhưng vụ án này phải bí mật điều tra,

không

thể để lộ bất cứ điều gì, cho nên để tránh rút dây động rừng, Tào Thịnh gật đầu đồng ý, “Tôi biết, chuyện này

anh

cứ yên tâm.”

Tưởng Xuyên nhìn về phía

anh

ta: “Có phải

anh

đã

sớm biết Tần Đường chính là

một

trong số những người bị nạn trong

sự

kiện năm đó rồi

không?”

Tào Thịnh cũng nhìn

anh,

không

phủ nhận: “Ừ, dáng vẻ



ấy

không

hề thay đổi chút nào. Lúc đó tôi và Hàn đội trưởng cũng từng đến bệnh viện thăm



ấy vài lần.”

Tưởng Xuyên kẹp chặt điếu thuốc trong tay, điếu thuốc bị kẹp đến mức biến dạng, “Lúc đó



ấy bị thương nặng

không?”

“không

nặng lắm. Hai



gái

bị thương

không

nghiêm trọng lắm, hai người con trai

thì

bị nặng hơn

mộtchút,

một

người biến thành người thực vật,

một

người

thì

đùi phải xảy ra vấn đề.”

Lúc trước Tưởng Xuyên bị thương cũng

không

nhẹ, phải nằm viện hơn hai táng, đây là bị thương trong lúc làm nhiệm vụ. Còn bốn người bị thương khác đều là cậu ấm



chiêu của mấy gia đình giàu có ở Bắc Kinh, trong đó có

một

người còn học cao trung, hai người là sinh viên.

Hàn đội trưởng và Tào Thịnh đều muốn bao che cho cấp dưới của mình nên

không

để Tưởng Xuyên đáng nằm viện nhúng tay vào chuyện này.

Tào Thịnh vỗ vai

anh, “Được rồi, chuyện cũng mấy năm rồi, học sinh cao trung kia gần đây cũng vừa tỉnh lại rồi.”

Tưởng Xuyên trầm mặc nửa khắc,

nói: “Tôi biết rồi.”

“Vậy

anh

và Tần Đường….” Tào Thịnh cuối cùng vẫn nhịn xuống,

không

chờ Tưởng Xuyên trả lời

đã

vẫy tay: “Thôi thôi, tự

anh

biết chừng mực là được rồi.”

Trở lại cửa phòng bệnh, Tần Đường ló đầu ra, nhìn

anh

cười: “Em muốn đến thăm

một

người bạn

mộtchút. Cậu ấy cũng nằm ở bệnh viện này.

anh

chờ em

một

lát rồi em quay lại nhé.”

Tưởng Xuyên nhìn

cô: “anh

đi

với em.”

Tần Đường vốn định từ chối, nhưng thấy đôi mắt đen nhánh của

anh

liền thay đổi chủ ý, “Được.”

………

trên

đường

đi, Tần Đường

nói

với Tưởng Xuyên: “Chu Kỳ giống như em trai em vậy. Trước kia…..em ấy

đi

theo em nên gặp tai nạn, ngủ liền

một

mạch 5 năm, khoảng thời gian trước vừa mới tỉnh lại.”

Khoảng thời gian trước…..

Tưởng Xuyên nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Chính là ngày em

không

từ mà biệt đó?”

Tần Đường cũng nhớ tới chuyện hôm đó, cười: “anh

vẫn còn nhớ việc đó à?”

Vẻ mặt Tưởng Xuyên nhàn nhạt: “Nhớ chứ.”



khẽ hừ

nhẹ

một

tiếng.

Tới bên ngoài phòng bệnh, Tần Đường đẩy

anh

ra sau

một

chút,

nhỏ

giọng

nói: “anh

hãy né mặt

mộtchút, để em xem em ấy còn thức hay là ngủ rồi.” Chủ yếu là muốn xem trong phòng bệnh có những người khác

không.

Tần Đường đứng ở ngoài cửa nghe ngóng cẩn thận liền biết mẹ của Chu Kỳ cũng

đang

ở đó.

Tần Đường quay đầu lại

nói: “anh

xuống dưới nhà chờ em được

không?”

Tưởng Xuyên cũng nghe thấy bên trong phòng bệnh có người. Đại khái là



không

muốn để người khác nhìn thấy.

anh



một

tiếng, sau đó xoay người rời

đi.

Tần Đường đẩy cửa phòng bệnh ra, lên tiếng chào hỏi mẹ Chu.

Chu Kỳ thấy



thì

rất vui vẻ. Cậu nhóc khôi phục

không

tồi, trong khoảng thời gian này tinh thần rất tốt, cũng có thể nhớ lại càng ngày càng nhiều, sắc mặt so với lúc mới tỉnh cũng có thêm vài phần khỏe mạnh, thậm chí có thể xuống giường

đi

lại được rồi.

“Chị An An, chị bận xong rồi ư?” Chu Kỳ cười

nói.

“Ừ. Tinh thân em

không

tồi nha.” Tần Đường

đi

tới, ngồi xuống bên mép giường.

Chu Kỳ cười. “Cũng

không

hẳn. Em còn nghĩ muốn ra viện cơ, nhưng mẹ em

không

cho,

nói

muốn để em ở đây để quan sát

một

thời gian nữa. Đoạn phim buổi đấu giá em cũng xem rồi. Chị An An, nếu sau này chị còn

đi

đâu xa nữa

thì

nhớ mang em theo với nhé. Em rất muốn

đi

với chị đó.”

Sắc mặt mẹ Chu khẽ biến,

nhẹ

nhàng nắm lấy mu bàn tay Chu Kỳ: “Con

nói

linh tinh cái gì thế, nằm 5 năm

trên

giường còn chưa đủ dạy cho con

một

bài học à?”

Sắc mặt Tần Đường trắng bệch, Chu Kỳ

không

vui

nói: “Mẹ, mẹ có thể đừng nhắc

đi

nhắc lại chuyện đó nữa được

không? Đó là chuyện ngoài ý muốn mà. Chị An An cũng đâu có ngờ được điều đó chứ. Hơn nữa mặc dù là chị ấy dẫn con

đi

nhưng cũng là con tự nguyện. Cứ cho là lúc đó con

sẽ

chết

thật

thì

đó cũng là số của con rồi.”

không

đợi mẹ Chu lên tiếng, Tần Đường vội chụp lấy vai Chu Kỳ: “Được rồi được rồi, đừng có

nói

nữa. Dì ấy cũng

không

có trách chị mà.”

Chu Kỳ nhìn



một

cái, trong lòng có chút hụt hẫng.

Tỉnh lại mấy hôm nay, cậu

đã

từ từ biết được mọi chuyện phát sinh sau

sự

cố đó cũng với tình huống mấy năm nay của Tần Đường. Mấy năm nay chị ấy thực

sự

phải chịu áp lực

không

nhỏ, hơn nữa….cậu cũng

không

thể ngờ được, Trần Kính Sinh

đã

chết.

Cậu

không

biết sao Tần Đường có thể chịu đựng được.

Chu Kỳ gật đầu, nhìn thoáng qua mẹ Chu: “Mẹ, mẹ về trước

đi.”

Mẹ Chu nhìn Chu Kỳ, có chút bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, ngày mai mẹ

sẽ

đến thăm con.”

Tần Đường tiễn bà ấy ra cửa, sau đó quay lại giáo huấn Chu Kỳ: “Lúc nãy em làm cái gì thế?”

Chu Kỳ cười hắc hắc: “không

có gì, em chỉ

không

muốn mẹ em trách chị thôi.”

“Lần sau

không

cho phép

nói

như vậy nữa.”

“Vâng, em biết rồi.”

………

Tưởng Xuyên ở dưới nhà hút thuốc, đợi nửa tiếng mới thấy Tần Đường

đi

xuống.



đi

đến trước mặt

anh,

nói: “Được rồi, trở về thôi.”

Ánh mắt

anh

sâu thẳm, cúi xuống nhìn

cô.

Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Tưởng Xuyên cong lên thành

một

nụ cười: “Được, trở về thôi.”

Buổi chiều Tần Đường

không

lái xe, vẫn ngồi xe của Tưởng Xuyên.

Sau khi lên xe,

anh

bật chỉ đường lên.

Lái xe thẳng

một

đường đến dưới nhà Tần Đường, sau đó lưu loát tìm chỗ đỗ xe.

Tưởng Xuyên xách từ trong cốp xe ra

một

túi hành lý màu đen.

Tần Đường có chút trợn mắt há hốc mồm,

nói: “Sao

anh

lại mang cả hành lý theo thế?”

Tưởng Xuyên

đi

tới nắm tay

cô, “Đêm nay cho

anh

ở lại

một

đêm nhé.”

Tần Đường: “.........”

Biết đêm nay Tưởng Xuyên

không

có ý định

đi,



trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng

không

từ chối, nhưng trước khi lên nhà vẫn quyết định lên tiếng.



giữ chặt

anh

lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt

anh: “Tự lo đấy.”

Tưởng Xuyên nhướng mày: “Cái gì?”

Giả vờ!

Tần Đường

không

đáp lại, hất tay Tưởng Xuyên ra

đi

đằng trước.

Về đến nhà, Tần Đường vào phòng ngủ tẩy trang sạch

sẽ

lộ ra

một

khuôn mặt thuần tịnh trắng nõn, thoạt nhìn còn trẻ hơn vài tuổi.

Lúc ra khỏi phòng phát

hiện

Tưởng Xuyên

không

ở bên ngoài, phòng cho khách cửa

đang

mở.



đến gần liền nghe thấy từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Hôm nay nhiệt độ

không

khí cao, người rất dễ ra mồ hôi, nếu

không

phải vì lời

nói

lúc nãy của Tưởng Xuyên

thì



cũng

đã

đi

tắm rồi.

Ban đêm phá lệ yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức



có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Tần Đường nắm lấy cổ áo của mình, xoay người quay vào phòng tắm.

Đợi



tắm xong, thay

một

chiếc váy dài màu đỏ

đi

ra liền thấy Tưởng Xuyên

đang

ngồi

trên

sofa xem TV, thấy



liền quay đầu lại, đôi mắt sâu hút: “Lại đây.”

Tần Đường cắn môi dưới, chậm rãi

đi

tới.

Im hơi lặng tiếng.

Tưởng Xuyên tóm lấy tay

cô, khẽ dùng sức

một

cái,



liền dễ dàng bị kéo ngã ngồi lên đùi

anh, tay chống lên ngực

anh, tim đập như chơi tàu lượn.

anh

cúi đầu, nhìn da thịt trắng như tuyết của

cô, xương quai xanh tinh xảo, hai đường cong tròn trịa như

ẩn

như

hiện, mím chặt môi lại.

Ánh mắt

anh

cố gắng dời

đi, nhìn vào mắt

cô: “Muốn

nói

với em chút chuyện.”

Tần Đường nhìn chăm chú vào đôi mắt đen nhánh của Tưởng Xuyên: “Chuyện gì?”

Tưởng Xuyên cúi đầu, đôi môi cọ xát lên cần cổ trắng nõn, nghe thấy tiếng



nhẹ

nhàng hít sâu

mộthơi, ngậm lấy vành tai đỏ ửng của

cô, mυ"ŧ mạnh

một

cái. Tần Đường cả người lập tức run lên như bị điện giật, nổi cả da gà.

“Ngứa……..”



rất sợ ngứa.

“Ừ.”

anh

cười

nhẹ, ngẩng đầu lên.

“Chỗ lần trước

nói

đến, còn muốn

đi

không?”

“Muốn.”



gật đầu, “Chờ em hết bận em

sẽ

đến tìm

anh.”

Tưởng Xuyên

nói: “Tạm thời đừng tới.”

Tần Đường nhíu mày, “Vì sao?”

Tưởng Xuyên: “Chờ

anh

giải quyết tốt mọi chuyện,

anh

sẽ

tới tìm em.”

Tần Đường nhớ tới Triệu Kiến Hào, còn có

sự

việc phát sinh đêm hôm ấy ở con ngõ

nhỏ, bàn tay níu chặt lấy ngực áo phông đen của Tưởng Xuyên, muốn hỏi cho



ràng, nhưng lại mím môi, cuối cùng vẫn

không

hỏi.



biết, cho dù là



hỏi

thì

anh

cũng

không

nhất định

nói.

“Nghe lời.” Tưởng Xuyên hôn khóe miệng

cô, lại ngẩng đầu nhìn.

Tần Đường nhìn đôi mắt đen láy kia của

anh, vòng tay qua cổ

anh, ôm lấy

anh.

Đôi mắt ướŧ áŧ trong trẻo vừa an tĩnh lại vừa chấp nhất nhìn

anh

chăm chú.

Tưởng Xuyên im lặng trong chốc lát, hầu kết trượt lên trượt xuống

không

ngừng, dần nghiến chặt răng lại. Ngón tay Tần Đường ở sau lưng

anh

nhẹ

nhàng lướt qua, Tưởng Xuyên lập tức cúi đầu hôn lên đôi môi kia.

Hai người

nhẹ

nhàng ma xát môi của đối phương. Môi

anh

rất nóng, mà môi



vẫn mềm mại như vậy. Rất nhanh chóng, Tưởng Xuyên giữ lấy ít

cô, cắn môi

cô, sau đó thuận theo khe hở kia mà tiến vào.

Thân thể dán sát, Tần Đường đáp lại nụ hôn của

anh, đầu lưỡi khẽ chạm vào

một

cái, trái tim theo đó cũng run lên.

Cả người

anh

đều là lửa nóng, bao gồm cả môi lưỡi, nóng đến mức khiến trái tim



phải lui bước.