Tần Đường ngẩng đầu liền thấy Tưởng Xuyên
đang
đứng trước mặt mình.
cô
nhìn
anh,
nói: “anh
chờ tôi
một
lát.”
Tưởng Xuyên hơi cười, vô cùng tự nhiên
đi
vào phòng tiếp khách.
Tưởng Xuyên uống xong hai ly cafe mới thấy Tần Đường ôm ipad
đi
vào, ngồi xuống trước mặt
anh,
nói: “Danh ngạch tôi
đã
giành ra
một
vị trí cho
anh, nhưng tôi
không
biết
anh
có thể lấy ra bao nhiêu tiền nên tôi muốn
nói
trước với
anh
một
chút, đây là những vật phẩm có khả năng
sẽ
được đấu giá với giá cao,
anh
xem qua rồi đến lúc đó tự mình ứng phó.”
cô
mở album ảnh ra.
Lực chú ý của Tưởng Xuyên
không
nằm
trên
màn hình, mà đặt lên sườn mặt nhàn nhạt của
cô, nâng tay lên, vén
một
lọn tóc bị rơi ra ra sau tai
cô
lộ ra lỗ tai trắng nõn cùng chiếc khuyên tai
nhỏ
nhắn tinh xảo, khẽ nhéo
một
chút.
Cả người Tần Đường liền run lên, lập tức trừng
anh: “anh
làm gì thế?!”
Khóe miệng Tưởng Xuyên cong lên nụ cười: “Em cho rằng
anh
đang
làm gì?”
anh
phát
hiện, lỗ tai
cô
rất nhạy cảm, chỉ cần hơi nhéo
một
chút lập tức liền đỏ.
Tần Đường cắn môi dưới,
nhỏ
giọng
nói: “anh
không
được chạm vào lỗ tai của tôi.”
Tưởng Xuyên nhướng mày, nhìn về phía màn hình Ipad, hình ảnh bên
trên
chính là khối ngọc thạch kia, Tần Đường
nói: “Cái này
anh
đừng động tới, có rất nhiều người tranh giành, giá nhất định
sẽ
bị đội lên cao, nhỡ may
không
ai theo được,
anh
leo lên lưng cọp rồi
sẽ
rất khó để leo xuống đấy.”
anh
chính là
đang
muốn leo lên lưng cọp đây.
Tần Đường lại giới thiệu thêm mấy vật phẩm có giá cao, đem giá cả mình ước tính
nói
cho
anh, dặn
anh
phải
thật
cẩn thận.
“Được rồi.” Tần Đường thoát khỏi album ảnh, nhìn về phía
anh: “anh
nên về sớm
một
chút.”
Tưởng Xuyên hơi nhướng mày lên: “Đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi.”
Tần Đường vừa định cự tuyệt, liền thấy đôi mắt thâm đen của
anh, bỗng nhiên
không
nói
nên lời nữa, ôm Ipad trầm mặc
một
lát, rồi
nói: “Được, vậy
anh
chờ tôi
một
chút.”
Tưởng Xuyên đứng dậy: “anh
chờ em ở bên ngoài.”
cô
gật đầu, lại dặn dò
anh: “không
cần lái xe đâu.”
Bọn họ
không
đi
xa, chọn
một
quán ăn ở gần đó. Tần Đường gọi món xong
thì
đưa thực đơn cho người phục vụ.
cô
hỏi
anh: “Khi nào
anh
quay lại nghĩa trạm?”
Tưởng Xuyên: “Đuổi
anh
sao?”
“.......
không
phải.” Tần Đường
nhẹ
giọng
nói: “Tôi chỉ hỏi
một
chút thôi.”
“Chờ mọi chuyện bên này giải quyết xong
sẽ
trở về.” Tưởng Xuyên nhìn về phía
cô, “Em
thì
sao? Có định về cùng
anh
không?”
Trước đó
cô
vẫn còn mấy nơi chưa kịp
đi.
Tần Đường cúi đầu: “không
đi
nữa.”
Tưởng Xuyên dần nhăn mày lại, trong mắt vừa có
sự
ẩn
nhẫn lại đan xen cả chút buồn bực
không
vui.
anh
không
biết
cô
đang
sợ điều gì.
Ăn cơm xong, Tưởng Xuyên đưa
cô
về.
Tần Đường
đang
định xuống xe, Tưởng Xuyên liền kéo tay
cô
lại, ngón tay vô cùng tự nhiên khẽ nhéo tai
cô, vừa lòng nhìn tai
cô
dần chuyển sang màu hồng phấn, “Tần Đường, sau khi buổi đấu giá kết thúc, hãy cho
anh
đáp án.”
“Bây giờ tôi lập tức có thể cho
anh.”
“Bây giờ
không
được.”
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Đường rốt cuộc da mặt mỏng,
không
đấu lại được ánh mắt của
anh, chớp chớp đôi mắt, mang theo vài phần thỏa hiệp.
…….
Tin tức quỹ An Nhất kỷ niệm 20 năm thành lập, cùng với
sự
kiện đấu giá từ thiện được tổ chức vào ngày mồng 8 tháng 6 đều được đăng
trên
trang nhất các tờ báo giải trí lớn và các bản tin tin tức xã hội.
Từ đầu tháng 6, Hạ Tòng An
đã
tuyên truyền việc này
trên
trang web của mình.
Bất luận là về quỹ An Nhất hay là buổi đấu giá, đây đều là
một
tin tức lớn.
Sáng sớm hôm đó, các phóng viên đều
đã
canh giữ từ sớm ở bên ngoài hội trường, Tần Đường mặc
một
bộ lễ phục hở vai màu vàng dài thướt tha, màu da trắng như tuyết, dáng người yểu điệu, tóc búi
nhẹ
nhàng, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp.
Người lớn lên
đã
đẹp sẵn, trang điểm thêm vào càng thêm xinh đẹp.
cô
vừa xuất
hiện
đều khiến cho mọi người xôn xao
một
phen.
Bởi vì
cô
xuất
hiện
ở cùng
một
chỗ với Cảnh Tâm và Tần Sâm.
cô
đứng bên cạnh Cảnh Tâm, mọi người vừa nhìn liền biết đây là
cô
con
gái
đã
nhiều năm chưa được lộ mặt ra bên ngoài của ảnh hậu, An An. Cảnh Tâm tuy
đã
hơn 40 tuổi nhưng vẫn
không
hề già, vẫn xinh đẹp kinh diễm động lòng người như cũ.
Tần Đường
không
có đẹp đến kinh diễm như vậy, vẻ đẹp của
cô
vừa điềm đạm lại mang theo chút
cô
độc, mang đến cảm giác mỹ nữ lạnh lùng.
Các phóng viên
không
ngừng giơ cao máy ảnh tác nghiệp, ánh đèn flash lóe lên liên tục, tiếng nghị luận vang lên tứ phía.
thật
vất vả mới vào được bên trong hội trường, những người
không
được mời đến toàn bộ đều bị bảo vệ chặn lại ở bên ngoài, chỉ còn biết cách
mộtcánh cửa
không
ngừng kêu khổ.
Nhóm khách quý cũng dần
đi
vào ngồi vào vị trí
đã
được đánh dấu.
Tần Đường đứng ở bên cạnh, nhìn thoáng qua bên ngoài. Tưởng Xuyên người cao, vừa
đi
vào
cô
liền nhìn thấy. Sau khi nhìn thấy
rõ
dáng vẻ của
anhliền
không
nhịn được ngốc lăng.
Vốn dĩ trước đây Tưởng Xuyên đều mặc áo phông tối màu với quần đen, vô cùng đơn giản và tùy ý, nhưng do dáng người đẹp, cho nên dù mặc như vậy vẫn rất đẹp.
Bây giờ
anh
lại
đang
mặc
một
chiếc áo sơ mi trắng lịch
sự, cổ áo cởi
một
cúc, lộ ra hầu kết gợi cảm, áo sơ mi được sơ vin
một
cách quy chuẩn, quần tây đen ôm lấy đôi chân thon dài hữu lực… bất luận là dáng người, khuôn mặt, màu da hay khí chất đều vô cùng nổi bật trong đám người.
Tần Đường thừa nhận,
anh
có
một
bề ngoài rất xuất chúng.
Nếu người này
không
thần bí như vậy, chỉ đơn giản là người phụ trách của
một
tổ chức nghĩa công,
cô
cũng
không
có vài lần cùng
anh
trải qua nguy hiểm đến sinh tử,
thì
cô
sẽ
đồng ý với
anh.
Như cảm giác được ánh mắt của
cô, Tưởng Xuyên quay đầu lại nhìn
cô, ánh mắt hơi tối đen.
đang
muốn
đi
về phía
cô, sau lưng đột nhiên có người gọi
anh
lại.
“Tưởng Xuyên.”
Tưởng Xuyên hạ mi mắt, quay đầu lại, cười nhạt: “Khương tổng,
đã
lâu
không
gặp.”
Khương Khôn cười lớn: “Đúng vậy, muốn gặp cậu đúng là
không
dễ gì.
thật
không
ngờ cậu cũng đến Bắc Kinh.”
“Chịu người ủy thác đến tham gia đấu giá mà thôi.”
Khương Khôn năm nay 40 tuổi, vóc dáng
không
tính là cao, hai mắt sắc bén hữu thần, khi nghiêm túc nhìn người liền trở nên thập phần sắc bén: “Thế sao?
thật
là trùng hợp.”
“Đúng là trùng hợp.” Tưởng Xuyên cười cười, bất động thanh sắc
nói: “Hôm nay ở đây có nhiều phóng viên như vậy, Khương tổng cũng chịu lộ mặt. Đây là lần đầu tiên đó.”
Ánh mắt sắc bén của Khương Khôn nhìn
anh
chằm chằm, ngay sau đó liền lớn tiếng cười: “Tôi đây còn
không
phải
đang
tìm
một
thời cơ tốt để lộ mặt sao?”
Tưởng Xuyên tay đút túi quần, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Quả thực là như vậy.”
Sau ngày hôm nay, ấn tượng của mọi người đối với Khương Khôn
sẽ
chỉ còn là…….
một
doanh nghiệp từ thiện.
…….
Người mua ngồi trật tự ở bên trong hội trường, nhân viên công tác bắt đầu phát thẻ bài đấu giá, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị xong xuôi.
Tưởng Xuyên liếc nhìn thẻ bài đấu giá trong tay, rồi lại đem ánh mắt nhìn về phía
trên
đài.
Sau khi Tần Đường tự giới thiệu bản thân xong, bên dưới mọi người đều bàn tán vô cùng sôi nổi.
“thì
ra nhϊếp ảnh gia Tần Đường chính là
cô
ấy.
thật
không
ngờ
cô
ấy lại là con
gái
của Cảnh Tâm.”
“Lớn lên đẹp như vậy,
không
tham gia vào giới giải trí
thật
đúng là đáng tiếc.”
“Có cái gì đáng tiếc chứ?
không
phải ai cũng muốn tiến vào giới giải trí, nhϊếp ảnh gia cũng có vị thế rất cao mà.
anh
không
biết có bao nhiêu ngươi muốn hẹn được
cô
ấy chụp ảnh cho đâu. Nhưng đáng tiếc
cô
ấy lại vô cùng kén chọn người chụp, hơn nữa cứ cách
một
khoảng thời gian là lại
đi
ra ngoài
một
chuyến.
trên
Weibo của
cô
ấy up rất nhiều ảnh chụp phong cảnh vùng núi đó.”
“Phòng làm việc của
cô
ấy
đã
xác nhận
trên
trang blog chính thức rằng năm nay
cô
ấy
sẽ
tổ chức
một
buổi triển lãm ảnh từ thiện….”
…….
Tưởng Xuyên mím môi, nhìn
cô
ở
trên
đài
đang
nói
về những đứa trẻ ở vùng núi,
nói
về những trẻ em buộc phải bỏ học.
Bỗng nhiên có cảm giác, thực ra khoảng cách giữa bọn họ cũng
không
xa lắm.
…….
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Đấu giá viên Lộ Toa bước lên đài, giới thiệu các vật phẩm.
Mỗi
một
vật phẩm đều có
một
lời giới thiệu mở đầu, trừ các vật phẩm có giá trị lớn, các vật phẩm khác đều
không
có giá sàn, người mua tự do đấu giá.
Tưởng Xuyên ngồi vắt chéo chân, dựa lưng và
trên
ghế, thỉnh thoảng có giơ thẻ, đến điểm
thì
dừng lại.
Mỗi lần giơ thẻ lên, Lộ Toa đều liếc nhìn về phía
anh
nhiều hơn vài lần, ánh mắt dính
trên
người Tưởng Xuyên.
Cuối cùng là ba vật phẩm quý giá nhất.
Ngọc thạch của Khương Khôn, bức tranh sơn dầu của
một
họa sĩ nổi tiếng,
một
món đồ sứ thời Thanh.
Từ đầu đến giơ, Khương Khôn
không
hề giơ thẻ bài
một
lần nào, nếu Tưởng Xuyên đoán
không
lầm, mục tiêu của ông ta là món đồ sứ kia, mục đích rất đơn giản, chính là muốn trở thành tiêu điểm toàn trường.
Tưởng Xuyên nhắn tin cho Tào Thịnh.
sẽ
ra giá cao nhất toàn trường, theo
không?>
được, bên
trên
không
cho phép.>
Tưởng Xuyên cất điện thoại
đi,
không
hề giơ thẻ bài lên nữa.
Quả nhiên, Khương Khôn chơi lớn, bỏ ra 1000 vạn để mua món đồ sứ kia, ngoại trừ phần giá niêm yết, phần còn lại đều đều quyên hết cho quỹ An Nhất, làm học bổng cho trẻ em nghèo vùng núi.
Lộ Toa khéo léo khen ngợi: “Khương tổng ra tay
thật
là hào phòng. 700 vạn kia cũng đủ để xây dựng cả
một
khu trường học hy vọng rồi. Tôi thay mặt những đứa trẻ kia gửi lời cảm ơn chân thành đến Khương tổng.”
Khương Khôn đứng lên, cười
nói: “không
cần, hồi
nhỏ
tôi cũng từng là đứa trẻ nhà nghèo, biết
sự
khổ sở này, cho nên bây giờ có năng lực rồi, đương nhiên là muốn hy vọng có thể trợ giúp những đứa trẻ đó nhiều hơn
một
chút. Đây cũng chính là tâm nguyện cả đời của tôi.”
Mọi người đều vỗ tay vang dội.
Khương Khôn trở thàng người quyên tặng khoản tiền lớn nhất trong hội trường.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, lập tức bị phóng viên vây quanh.
Gia đình Tần Đường, cùng với Khương Khôn đứng
một
chỗ để phóng viên chụp ảnh chung.
không
chỉ có thể, rất nhiều những người mua khác, những người nổi tiếng ở
hiện
trường đều tranh nhau muốn đặt quan hệ với ông ta, đặc biệt là phái nữ độc thận lại càng hào phóng phô ra mị lực của mình.
Nghe
nói
Khương Khôn vẫn chưa kết hôn.
Mà cho dù có kết hôn rồi
thì
cũng làm sao chứ? Người đàn ông ra tay hào phóng như vậy, có rất nhiều phụ nữ tình nguyện tre già măng mọc.
……
Tưởng Xuyên đứng ở cuối hành lang hút thuốc.
Tiếng giày cao gót phụ nữ giẫm lên sàn đá hoa cương vô cùng vang dội, ngày càng tiến gần.
anh
nhẹ
nhàng nhả ra
một
vòng khói thuốc, hạ mắt xuống, nhìn về phía người phụ nữ gợi cảm thành thục ở bên cạnh. Lộ Toa nở nụ cười: “Thế nào?
không
quen sao?”
“Quen.” Tưởng Xuyên tay búng tàn thuốc, vẻ mặt vô cảm
nói: “Có việc gì?”
“không
có việc
thì
không
thể tìm
anh
sao?” Lộ Toa nhìn
anh, đôi môi đỏ mỉm cười, sóng mắt đảo qua đảo lại
không
ngừng
trên
người
anh, “anh
mặc thế này trông thực
không
tồi. Dáng vẻ này thực
sự
rất giống
một
vị tinh
anh
đó.
thật
ra,
anh
có thể suy nghĩ đến việc ở lại Bắc Kinh.”
Tưởng Xuyên quay đầu lại, bình tĩnh nhìn
cô
ta: “Chuyện này
không
liên quan đến
cô.”
“Sao lại
không
liên quan chứ……”
cô
ta vừa
nói
vừa tiến lên phía trước, thân thể dán lên cánh tay
anh, cảm nhận từng thớ cơ mãnh mẽ hữu lực của
anh, nhịn
không
được thò tay ra, ngón tay sơn đỏ chót ở
nhẹ
vẽ vòng ở
trên
eo
anh.
Vô cùng mị hoặc.
Tưởng Xuyên
không
hề có phản ứng, cũng
không
đẩy
cô
ta ra.
Hút thuốc xong, trong l*иg ngực chứa đầy ngụm khói cuối cùng, cúi đầu,
nhẹ
nhàng nhả khói vào mặt
cô
ta.
anh
hút thuốc lá rất nặng, mùi khói nồng đậm sặc người.
Lộ Toa nhíu mày nhưng
không
hề né tránh, chờ khói tản ra,
nhẹ
nhàng cười, tay càng làm càn ôm lấy eo Tưởng Xuyên, tiến lên hai bước, vòng ra sau lưng
anh.
Tưởng Xuyên đè lại tay
cô
ta, sắc mặt vẫn nhàn nhạt như cũ: “cô
có ý gì?”
Lộ Toa cười khẽ, tay khẽ động
trên
eo
anh, oán trách
nói: “Người ta có thể có ý gì được chứ? Chẳng lẽ
anh
không
hiểu sao?”
Tưởng Xuyên đè tay
cô
ta lại.
…….
Ở
một
đầu khác của hành lang, Tần Đường dùng ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía
anh.
Dư quang Tưởng Xuyên thoáng nhìn, hơi nghiêng đầu qua.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đáy mắt Tưởng Xuyên đều là
ẩn
nhẫn, bước chân
không
tự giác
đi
lên
một
bước, Lộ Toa cũng lập tức
đi
theo
một
bước.
Ánh mắt Tần Đường càng ngày càng lạnh, vài giây sau liền chậm rãi rời ánh mắt, xoay người bỏ
đi.
không
biết là ảo giác của
anh
hay là gì, nhưng
anh
thấy ánh mắt của
cô
hình như có chút đỏ.
Lộ Toa theo đà nghiêng người dựa về phía trước, hai luồng no đủ trước ngực như có như
không
có cọ cọ lên lưng
anh, “anh
Tưởng, chúng ta bắt đầu
một
lại lần nữa
đi.”
Nháy mắt tiếp theo, cổ tay bị người ta giữ lại, lực đạo vô cùng tàn nhẫn khiến Lộ Toa lập tức ăn đau.
Tưởng Xuyên nhìn
cô
ta, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “không
cần.”
“Vì sao?”
“Tôi thấy
cô
không
“lên” được.”