Chương 22

Mấy năm nay, mỗi lần Tần Đường đến các địa phương có tổ chức tình nguyện đều được người phụ trách chỗ đó tiếp đãi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người phụ trách của nghĩa trạm nhận ra được thân phận của

cô.



thực

sự

không

nghĩ ra mình

đã

để lộ sơ hở lúc nào.

Hay là Tưởng Xuyên

đã

cho người điều tra

cô?

Tưởng Xuyên nhìn về phía

cô: “Là em

thật?”

Tuy

đã

chắc đến tám chín phần mười, nhưng vẫn muốn xác nhận lại

một

chút.

Chuyện tới bây giờ

thì

chả còn gì phải giấu diếm nữa cả.

Tần Đường gật đầu: “Ừ, quỹ An Nhất là ba mẹ thành lập lúc tôi 3 tuổi.”

Nụ cười vẫn treo

trên

miệng Tưởng Xuyên nhưng

anh

lại

không

nói

gì nữa.

“anh

còn chưa

nói, tại sao

anh

lại biết?

không

phải

anh

cho người điều tra tôi đấy chứ?”

Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn

cô: “Em tặng cho Nguyệt Nguyệt

một

con thỏ bông,

trên

lỗ tai nó có in logo của An Nhất quỹ. Lúc

anh

đi

thăm Nguyệt Nguyệt

thì

có nhìn thấy.”

Con thỏ kia to bằng bàn tay, màu hồng nhạt, hôm đó lúc

đi

ra ngoài làm việc với Lữ An, lúc trở về có tạt qua bệnh viện vì Lữ An

nói

muốn

đi

thăm tiểu nha đầu Nguyệt Nguyệt. Lúc bọn họ tới

thì

Nguyệt Nguyệt

đã

ngủ, trong lòng vẫn ôm con thỏ kia.

Sau khi Nguyệt Nguyệt tỉnh lại

thì

nói

rằng, con thỏ kia là chị Tần Đường cho



bé.

Logo của An Nhất Quỹ là

một

tiểu thiên sứ có đôi cánh dài.

Tần Đường đần mặt: “Chỉ vì thế thôi sao?”

Tưởng Xuyên “ừ”

một

tiếng,

nói: “Em họ Tần, cha mẹ em

đã

quyên tặng cả

một

khu nhà cho trường tiểu học, hồi

nhỏ

anh

học ở trường tiểu học đó.”

Ảnh hậu Cảnh Tâm và chồng mình vẫn luôn

yêu

thích công việc từ thiện, Tiểu Thành và A Khởi

nói

Tần Đường lớn lên rất Cảnh Tâm. Quả thực là rất giống.

Lớn lên xinh đẹp, gia thế tốt,

yêu

thích từ thiện, họ Tần. Tất cả đều có thể chứng minh suy đoán của

anh,



chính là



bé năm đó bị

anh

hôn

một

cái liền khóc lóc

không

thôi.

Đôi mắt đen của

anh

trở nên nặng nề, nhìn

cô,

nói: “Lúc em còn

nhỏ

anh

đã

gặp em rồi.”

Lần này đến lượt Tần Đường kinh ngạc: “nhỏ

như thế nào?” Nhưng nghĩ lại

thì

thấy cũng

không

có gì kì lạ, lúc

nhỏ



quả thực thường xuyên

đi

theo ba mẹ

đi

khắp nơi. Tưởng Xuyên có vẻ lớn hơn



đến 6, 7 tuổi, kí ức chắc hẳn



ràng hơn, nhỡ



cha mẹ

cô, nhớ



cả

cô, cũng rất bình thường.

Tưởng Xuyên nhấc tay lên, nằm ngửa

trên

giường, khoa tay mua chân biểu diễn

một

cái độ cao: “nhỏ

như thế này này.”

Tần Đường: “.............”

một

chuyến

đi

này, hai người ở núi Dương Quyển hai đêm, lại cùng nhau trải qua

một

đêm hoạn nạn, thái độ của Tần Đường đối với Tưởng Xuyên tốt hơn rất nhiều.

Tưởng Xuyên nhìn về phía

cô, giọng

nói

thản nhiên: “Lúc đó em

nhỏ

như vậy, đối với mấy đứa

nhỏ

trong núi chắc là

không

có ấn tượng gì rồi.”

Lúc

nhỏ

đi

theo cha mẹ làm từ thiện, đứa

nhỏ

trong núi nào dám chơi với



chứ, chỉ dám đứng từ xa nhìn, hoặc là vây quanh mà thôi, lại càng

khôngdám

nói

chuyện với

cô, cứ như sợ làm như vậy

sẽ

làm bẩn



vậy.

Tần Đường nghĩ nghĩ, có chút nghiến răng nghiến lợi

nói: “A, cũng

không

hẳn là

không

có. Có

một

tên tiểu lưu manh

đã

chiếm tiện nghi của tôi.”

Tưởng Xuyên: “............”

“So với tôi thực

sự

lớn hơn vài tuổi, cũng

đã

hiểu chuyện rồi, vậy mà còn dám chiếm tiện nghi của tôi.”

“Chiếm tiện nghi của em như thế nào?”

anh

lười biếng hỏi.

“Tiểu lưu manh kia

đã

hôn tôi

một

cái.” Tần Đường nhíu mày

nói. Từ

nhỏ

ba



đã

giáo dục



rất nghiêm khắc. Ba



dạy rằng

không

được cho con trai ôm loạn hôn loạn. Cho nên khi đó, vì còn

nhỏ

nên



rất sợ hãi, bị dọa, cảm thấy bị con trai hôn là

một

việc rất rất nghiêm trọng, lập tức òa khóc lên.

Kí ức từ năm 3, 4 tuổi đến bây giờ

đã

sớm trở nên mơ hồ, nhưng



đối với mấy

sự

kiện

không

tốt kia

thì

lại nhớ rất



ràng, thậm chí bây giờ

đãtrưởng thành rồi, vẫn

không

chịu được khi người khác chiếm tiện nghi của mình.

“Hôn em như thế nào?”

anh

lại hỏi, giọng

nói

trầm thấp mang theo ý cười.

Tần Đường mặt đỏ bừng,

không

nói

chuyện.

Bác sĩ và y tá đẩy cửa phòng bước vào, kiểm tra lại thân thể cho Tần Đường. Y tá

nói: “Buổi chiều còn phải truyền

một

bình nữa.”

Tần Đường gật đầu. Điện thoại của Tưởng Xuyên vang lên,

anh

đưa mắt nhìn sang, rồi đứng dậy ra

đi

ra bên ngoài nghe máy.

một

lát sau, bác sĩ và y tá

đi

ra.

Tần Đường ngồi yên

trên

giường được

một

lúc, đột nhiên nhớ tới cái máy ảnh bị đập vỡ, trái tim đau nhói,



ôm lấy ngực khó chịu

không

thôi, tâm trạng cũng theo đó mà trùng xuống, cả người

không

có tí tinh thần nào cả.

Tưởng Xuyên sau khi

đi

ra ngoài nghe điện thoại

thì

vẫn chưa trở lại.

Giữa trưa, có người mang cơm hộp đến cho

cô. Cơm nước xong, Tần Đường nằm xuống nghỉ ngơi

một

lát.

Buổi chiều bác sĩ đến truyền dịch cho

cô, y tá thấy giường bên cạnh

không

có người liền nhịn

không

được

nhỏ

giọng

nói

thầm: “đã

bảo

anh

ta nghỉ ngơi cho tốt rồi, sao cứ

đi

lung tung vậy? Tần tiểu thư cũng

thật

là, bạn trai mình bị thương nghiêm trọng như vậy mà



cũng

không

quản giáo

anh

ta lại cho tốt gì cả.”

Tần Đường há hốc mồm, vừa định mở miệng phản bác

thì

bác sĩ

đã

tìm được vị trí, đâm kim vào. Đột nhiên nhói

một

cái làm



không

lên tiếng được.

Y tá kia thấy



không

nói

gì lại tiếp tục: “Nhưng bạn trai



đối xử với



thật

là tốt. Hôm qua

trên

tay



dính đầy sơn,

anh

ta liền hỏi xin tôi dầu quả trám để giúp



lau sạch mà

không

làm tổn hại tay.



nhìn xem, tay



giờ

một

chút cũng

không

bị thương đúng

không?”

Tần Đường ngẩn người: “Tay của tôi là

anh

ấy rửa cho sao?”

Y tá cười: “Đúng vậy, chính là

anh

ta làm đó.”

Tôi hôm qua, Tưởng Xuyên

một

thân trọng thương, Tần Đường lại trúng độc khí CO,

trên

tay dính đầy sơn, lại vào cấp cứu gấp. Thậm chí mấy y tá còn thầm to

nhỏ

với nhau xem hai người rốt cuộc

đã

lăn lộn thế nào mà biến thành cái dạng như vậy. Nhưng dù sao cũng là riêng tư của người bệnh, cho nên các



cũng chỉ là lén

nói

mà thôi.

Sau khi y tá rời

đi, Tần Đường duỗi năm ngón tay, ngẩn người nhìn bàn tay của mình.

nói

như vậy….. Móng tay cũng là

anh

ấy cắt sao?

Tần Đường cắn môi, đầu ngón tay hơi giật giật, sắc mặt ửng đỏ.

Thẳng đến tận chạng vạng, Tưởng Xuyên mới trở lại.

Phòng bệnh vẫn chưa bật đèn, ánh sáng bên trong mờ nhạt. Tần Đường dựa lưng vào giường, cuộn tròn hai chân, cảm xúc có chút hạ xuống.

Tưởng Xuyên đứng ở cửa, bật công tắc.

anh

nhìn

cô.



cũng ngẩng đầu nhìn

anh.

Tưởng Xuyên nhìn



một

lúc, rồi đặt đồ ăn lên bàn,

nói: “Lại đây ăn cơm.”

Tần Đường lóc cóc bò qua, buồn

không

hé răng nhận chiếc đũa, cúi đầu im lặng ăn cơm.



không

nói

câu nào, mà Tưởng Xuyên cũng

không

hỏi.

Đêm xuống, trời mưa.

Tần Đường mượn điện thoại của Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyên đưa điện thoại cho

cô.



quay lưng về phía

anh

gọi điện thoại, giọng

nói

nhỏ

nhẹ.

“Mẹ ạ…… điện thoại con bị trộm….”

“không

sao…… Do con

không

cẩn thận thôi, ngày mai con

sẽ

đi

mua cái điện thoại khác…… Vâng, con biết…….. Con

sẽ

cẩn thận……..”

“Được rồi ạ……….. Hẹn gặp lại, mẹ……”

Tần Đường cúp máy, trả điện thoại lại cho Tưởng Xuyên.

Tưởng Xuyên để điện thoại lên bàn, hỏi: “Ba mẹ em

không

yên tâm sao?”

Tần Đường chần chờ

một

lát, cuối cùng gật đầu: “Có

một

chút.”

“Bọn họ đúng là phải lo lắng.

một



gái

nhỏ

như em

một

mình chạy đến nơi rừng núi này đúng là rất

không

an toàn, đặc biệt nếu em gặp phải

mộtngười phụ trách như

anh.” Tưởng Xuyên nghĩ đến việc tối qua, vốn

không

nghĩ

sẽ

để



bị cuốn vào, may mà cuối cùng

không

xảy ra chuyện gì, nếu

không

anh

thực

sự

không

biết ăn

nói

thế nào với ba mẹ của

cô, cũng

không

cách nào tự đối mặt với bản thân được.

“anh

cũng rất tốt mà, chuyện này

anh

đâu có sai.” Tần Đường nhìn

anh

nói: “Triệu Kiến Hòa cũng là

một

tên hỗn đản, lợi dụng việc từ thiện để thỏa mãn nhu cầu của bản thân, lúc trước

anh

thu thập chứng cứ để cho

hắn

vào tù là đúng.”

Tưởng Xuyên nhìn

cô, cuối cùng bật cười: “Tối hôm qua sao lại quay lại tìm

anh

vậy?”

Tần Đường cúi đầu: “anh

với tôi là cùng nhau

đi, tôi dù sao cũng

không

thể bỏ mặc

anh

ở lại được.”

Vài giây sau,



nói

tiếp: “Tôi sợ

anh

bị đánh chết………”

Tuy rằng

không

phải trách nhiệm của

cô, nhưng



thực

sự

rất sợ những người ở bên cạnh



chết

đi.

Huống chi, tối hôm qua Tưởng Xuyên vốn có thể

không

đi

để đổi

cô, nhưng

anh

vẫn

đi, nên cho dù thế nào, bảo



đi

một

mình,



không

làm được.

Đôi mắt Tưởng Xuyên nhìn thẳng về phía

cô, người sáp lại gần, cười

nói: “Yên tâm,

anh

không

dễ chết như thế đâu. Lần sau đừng làm như vậy nữa.”

Tần Đường hừ

một

tiếng, kéo chăn trùm kín người nằm xuống.

Ban đêm mưa lớn gió to, có chút lạnh.

Tần Đường ban ngày ngủ nhiều nên bây giờ

không

ngủ được nữa, lăn qua lăn lại, lại nghĩ đến cái máy ảnh bị chia năm xẻ bảy..



nằm yên lại, trợn mắt nhìn trần nhà tối đen như mực.

“Tưởng Xuyên, máy ảnh của tôi

không

còn nữa rồi.”

Trong phòng bệnh đột nhiên vang lên giọng

nói

nho

nhỏ, mang đậm

sự

yếu ớt, khổ sở của

cô.

Đầu lưỡi Tưởng Xuyên lại đảo

một

vòng quanh hàm răng, im lặng vài giây, dựa vào gối đầu ngồi dậy, co

một

chân lên.

Tần Đường bất động, chỉ quay đầu lại nhìn

anh. Trong phòng bệnh

không

bật đèn nên



căn bản chẳng nhìn thấy gì cả nên hỏi: “anh

làm gì…….”

Giọng

nói

trầm thấp của Tưởng Xuyên vang lên: “Cho em

một

thứ. Qua đây.”

Tần Đường do dự

một

lúc, cuối cùng vẫn xốc chăn xuống giường,

đi

hai bước, khi còn cách

một

khoảng khoảng nửa thước

thì

dừng lại, chìa tay ra: “Cái gì?”

Tưởng Xuyên nắm tay



kéo

một

cái.

Tần Đường kinh hô: “anh

làm cái gì?!”



ngã ngồi lên mép giường của Tưởng Xuyên, đầy đυ.ng phải chân

anh, rất cứng.

Cơ thể

không

ổn định nên tay còn cách

một

lớp chăn chống lên bụng Tưởng Xuyên nữa.

Cả người Tưởng Xuyên cứng đờ, nhanh chóng nắm tay



giúp



ngồi dậy, khàn giọng

nói: “Tay để

đi

đâu đấy?”

Tần Đường: “...........”



đỏ bừng mặt,



ràng là

anh

ta bảo



qua đây lấy đồ mà.

Thân thể



cứng đờ, ngửa đầu hỏi: “anh

định cho tôi cái gì? Nếu

không

có gì

thì

buông tôi ra.”

Trong bóng đêm, ánh mắt

anh

thâm trầm, tựa như

một

hồ nước tĩnh mịch sâu

không

thấy đáy.

Tần Đường có chút hoảng loạn, giãy dụa: “anh……..”

Giây tiếp theo, Tưởng Xuyên cầm lấy tay

cô, đem

một

thứ tròn tròn màu đen nho

nhỏ

nhét vào tay

cô.

Tần Đường dùng ngón tay cảm nhận

một

chút, kinh hỉ nhìn

anh: “Là cuộn phim!”

Tưởng Xuyên: “Ừ.”

Là cuộn phim của máy ảnh.

“Sao

anh

lấy được?”

“Lúc đánh nhau thuận tay lấy được.”

anh

nói: “Có

một

số chỗ bị hỏng rồi, phim bị dính vào nhau.

anh

thử xem qua rồi, có vẻ như vẫn còn dùng được.”

Tần Đường vuốt ve cuộn phim kia

yêu

thích

không

thôi, tâm trạng rất tốt. Tuy rằng máy ảnh bị hỏng, nhưng ảnh chụp

thì

vẫn còn, đây là

sự

vãn hồi tốt nhất rồi.

Nương vào ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, Tưởng Xuyên nhìn



gương mặt của

cô.

Tần Đường muốn xoay người

đi

bật đèn, Tưởng Xuyên đưa tay đè



lại, dựa lại gần, kề sát tai



nói: “Vui sao?”

Tần Đường mím môi, trái tim đập nhanh hơn, hơi lùi lại

một

chút,

nhỏ

giọng

nói: “Ừ, vui hơn rất nhiều rồi. Cảm ơn

anh.”

Ở dưới tình huống như vậy mà còn có thể lấy được cuộn phim, nhất định

không

hề dễ dàng.

“Vậy em trốn cái gì?”

“............. Vậy

anh

dựa gần vào như vậy làm gì?”

“Lại đây.” Tưởng Xuyên

nói, giọng

nói

khàn khàn, mang theo

một

tia dụ hoặc: “Lại đây

anh

nói

cho em

một

bí mật.”

Tần Đường chớp chớp mắt, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.

Đến cả nửa ngày, cuối cùng vẫn nhích qua.

Tưởng Xuyên lại

nói: “Gần hơn

một

chút nữa.”

Tần Đường: “........”

Giây tiếp theo liền đen mặt đứng bật dậy.



ràng

anh

đang

trêu

cô.

Tưởng Xuyên đương nhiên

không

thể để



đi

dễ dàng như vậy, tay dùng

một

chút sức, dễ dàng kéo



ngã trở về.

Tần Đường thẹn quá hóa giận, đánh mạnh

một

cái lên ngực Tưởng Xuyên: “Tưởng Xuyên,

anh

bắt nạt tôi!”

Tưởng Xuyên cười lớn tiếng, tới gần bên tai

cô: “Cái tên tiểu lưu manh

đã

hôn em

một

cái mà em

nói

í, là

anh.”