Chương 20

Tần Đường tới như thế nào

thì

đi

vẫn y như thế, hai mắt đều bị bịt kín lại. Dọc đường

đi



đều cố gắng ghi nhớ và cảm nhận mọi thứ: lúc bước lên bục, lúc mở cửa, lúc đứng ở cửa ra, có mùi sơn khá gay mũi, lúc mở cổng ra

thì



một

làn gió thổi tới.

Tần Đường bị nhét lên xe, xe nhanh chóng lăn bánh.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại, bịt mắt được gỡ xuống, “Tần tiểu thư,



có thể

đi

rồi.”

Tần Đường hơi nheo mắt lại để dần thích ứng với ánh sáng bên ngoài.

Nơi này là đầu đường cái vô cùng tiêu điều và an tĩnh, quay đầu nhìn lại có thấy thấp thoáng mấy căn nhà mới, có vẻ như là khu mới được khai phá.

Bởi vì đêm

đã

khuya nên

không



một

bóng người.

một

chiếc xe Jeep đen đỗ trước mặt Tần Đường, Tần Đường mang theo túi xách xuống xe, hai người đàn ông cao lớn

đi

theo phía sau

cô. Tần Đường liếc nhìn hai người họ

một

cái. Lúc

đi

đến bên cạnh cái xe

thì

phát

hiện

cửa kính ở chỗ ghế lái

đã

bị vỡ, người đàn ông liền hỏi: “Sao lại thế này?”

Tần Đường cố kìm nén

sự

nghi hoặc lại, lạnh giọng

nói: “Có thể là trộm, hoặc bị ăn mày phá hỏng

đi.”

Người đàn ông cao lớn kia

đi

qua

đi

lại hai vòng, phát

hiện

đến cửa kính của ba cánh cửa còn lại cũng đều bị vỡ, lúc này mới

không

nghi ngờ nữa.

Tần Đường thầm thở phào

nhẹ

nhõm, mở cửa lên xe. Hai người đàn ông

đi

theo ngồi vào phía sau.

Vừa lên xe



liền thấy

trên

ghế phụ có

một

ly trà chanh,



duỗi tay sờ lấy, vẫn còn hơi lạnh.

Tần Đường rũ mắt xuống. Cái này chắc là Tưởng Xuyên mua cho



lúc

đi

mua thuốc là rồi.

“Biết dùng chỉ đường

không?”

“Biết……….”

Tần Đường liếc mắt nhìn về phía chỉ đường, khởi động xe, từ kính chiếu hậy lặng lẽ nhìn về hai ghế sau, hai người đàn ông kia có vẻ

không

chú ý đến

cô. Tay Tần Đường hơi run lên, chậm rãi vươn qua, ấn

một

hàng chữ, hai người đàn ông lập tức nghiêng người về phía trước: “cô

định làm gì?”

Tần Đường

nói: “Tôi

không

biết đường,

đang

nhập chỉ đường.”

Người đàn ông liếc nhìn Tần Đường

một

cái, rồi ngồi trở lại, hùng hùng hổ hổ

nói: “Mợ nhà nó,

đã

hai buổi tối tao

không

được ngủ rồi, tất cả đều vì Tưởng Xuyên.

hiện

tại còn phải

đi

theo mày

một

chuyến nữa. Mày khôn hồn

thì

ngoan ngoãn

một

chút, đừng có giở trò, bằng

không

hai người bọn tao xxx chết mày!”

Nghe xong người đàn ông còn lại cũng cất tiếng cười to.

Tần Đường cắn môi dưới, im lặng

không

nói.



lái rất chậm, vừa lái vừa nhìn chằm chằm hướng dẫn. Tưởng Xuyên

đã

từng nhập lộ trình này, cho nên,

hiện

giờ



chính là

đang

đi

theo con đường trước đây

anh

đi. Lúc trước Triệu Kiến Hòa

nói

là chờ ở chỗ cũ, Tưởng Xuyên nhất định biết chỗ cũ đó là ở đâu nên

đã

nhập trước chỉ đường.

Xe lái ra khỏi con đường tối tăm, hòa vào với dòng xe cộ.

không

biết Tưởng Xuyên

hiện

giờ như thế nào, bọn họ nhiều người như vậy,

anh

ấy dù có lợi hại đến đâu cũng

không

bằng. Hơn nữa nếu Triệu Kiến Hòa giở thủ đoạn,

không

biết

sẽ

ra sao nữa……….

Tần Đường nóng lòng như lửa đốt, vừa lái xe vừa thất thần… nhưng…. Chỉ đường, chỉ đường ư? Rốt cuộc chỉ đường là có ý gì đây?

đang

xuất thân, phía sau xe đột nhiên bị

một

lực lớn va chạm vào.

“Phanh……….”

Xe

đi

đảo đảo hướng về phía trước.

Tần Đường kinh hãi, vội vàng dẫm chân phanh.

Nhưng quá muộn rồi, đầu xe đυ.ng phải thanh bảo vệ của

một

chiếc BMW X3.

Ba xe đυ.ng nhau tạo thành

một

tai nạn liên hoàn.

Hai người đàn ông vốn

đang

dựa lưng vào ghế để chợp mắt, sau khi bị đυ.ng phải, đầu liền theo quán tính đập mạnh vào ghế trước, đần mặt tại chỗ.

Giây tiếp theo là tiếng chửi rủa vang lên: “Mày làm cái quái gì vậy?”

Tần Đường luống cuống vài giây, sau đó lấy lại bình tĩnh, đáy lỏng

ẩn

ẩn

chút hưng phấn.



quay đầu lại, vô tội

nói: “Có người đυ.ng phải tôi từ phía sau mà……….”

Chủ xe BMW bước xuống, là

một

người phụ nữ

trên

dưới 40 tuổi, nổi giận đùng đùng bước xuống, vừa mở miệng liền gào thét: “cô

có biết lái xe

không

thế?!”

Tần Đường muốn mở cửa xe bước xuống, người đàn ông phía sau

đã

đè lại vai

cô: “Ngồi im.”

Tần Đường cúi đầu,

một

người đàn ông khác bước xuống xe, ỷ vào

một

thân cơ bắp cuồn cuộn

đi

dọa người: “Cáu cái gì mà cáu! Em

gái

tôi

không

cẩn thận đâm phải xe

cô, bồi thường chút tiền là được chứ gì!”

Người phụ nữ kia nhìn thoáng qua cái xe Jeep

không

đáng tiền, vênh mặt,

không

chút sợ hãi

nói: “Vậy

anh

bồi thường

đi!

nói

cho

anh

biết, xe của tôi là xe mới đó!”

trên

đường xe cộ qua lại

không

ít, lần va chạm này

đã

gây nên

một

trận ùn tắc.

Lúc này,

một

người đàn ông mặc áo phông xanh khom lưng, mặt đối mặt với khung cửa kính bị vỡ chỗ Tần Đường, liên tục

nói: “Mọi người

không

sao chứ?

thật

xin lỗi, em trai tôi mới tập lái xe, đυ.ng phải sau xe

cô!

thật

xin lỗi………”

Tần Đường chớp chớp mắt

nói: “Hình như chân tôi bị thương.”

Người đàn ông kia nghe vậy lập tức mở cửa xe ra, Tần Đường tránh được bàn tay của người đàn ông ngồi ghế sau, linh hoạt

đi

ra ngoài. Người đàn ông kia giữ

không

kịp nên cũng lập tức mở cửa

đi

ra ngoài.

Tần Đường nhanh chóng quan sát tình huống xung quanh, xe cộ bị ùn tắc lại

không

ít, trong thời gian ngắn khó mà có thể lưu thông lại được.



lại nhìn về phía chiếc xe đằng sau,

trên

xe còn khoảng 3-4 người đàn ông nữa,

đang

nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông đứng trước mặt

cô.

Giây tiếp theo,



lập tức tìm

một

hướng, cất bước chạy

đi.

Người đàn ông lập tức cất tiếng mắng chửi: “Mẹ nhà nó! Quay trở lại cho tao!!!”

Sau đó liền đuổi theo.

Nhưng ngay sau đó, người đàn ông áo xanh lập tức túm lại cánh tay

hắn

ta rồi nhấc chân đá vào cằng chân

hắn. Người đàn ông

không

kịp phòng bị, đầu gối lập tức khuỵu xuống, khuỷu tay vị áo xanh liền đè xuống sau gáy

hắn

ta,

hắn

ta bị đau la kêu oai oái.

Bên kia, người đàn ông

đang

dây dưa với chủ xe BMW cũng bị chế phục.

Tần Đường chạy được

một

đoạn, phát

hiện

có hai người đàn ông khác đuổi theo.



dừng lại, thở phì phò hỏi: “Các

anh

là cảnh sát sao?”

“Việc này

không

cần



quan tâm, chỉ cần biết chúng tôi

không

phải người xấu thôi.



muốn tự lái xe về hay để chúng tôi đưa về?”

Tần Đường vội hỏi: “Vậy còn Tưởng Xuyên

thì

sao? Mấy người

đã

cứu được

anh

ấy chưa?”

“Lão đại vẫn

đang

đi

tìm. Định vị của cậu ấy

không

xác định được nữa, chúng tôi vẫn chưa tìm được chỗ.”

“Cậu đưa Tần tiểu thư về trước, tôi quay lại tập hợp với lão đại.”

Tần Đường cắn môi nhìn bọn họ: “Tôi cùng

đi

với mấy

anh. Tôi mới từ chỗ đó ra, có thể tôi

sẽ

tìm được chỗ đó.”

Người đàn ông nghi hoặc: “cô

ư?

không

được!”

Tần Đường nóng nảy, vành mắt ửng đỏ: “Bọn họ có rất nhiều người. Triệu Kiến Hòa là

một

tên cặn bạ, nhất định

hắn

ta

sẽ

không

bỏ qua cho Tưởng Xuyên.

đã

hơn 40’ rồi, nếu

không

nhanh Tưởng Xuyên

sẽ

mất mạng mất!”

Hai người đàn ông liếc nhìn nhau.

“Được.”

Sau khi lên xe, Tần Đường đem toàn bộ mọi thứ mình biết

nói

cho bọn họ: “Chỗ đó

không

có cửa sổ, có mùi bùn đất, cửa có mùi sơn rất nồng, tôi cảm thấy là

một

căn hầm ngầm mới đào.”

Người đàn ông lập tức gọi điện thoại.

Tần Đường sốt ruột nhìn đồng hồ.

đã

một

tiếng trôi qua rồi.

Đầu óc chợt lóe,



đột nhiên túm lấy tay người đàn ông bên cạnh: “Quay lại! Lập tức quay lại! Ngay bây giờ!”

Người đàn ông sửng sốt: “Chỗ nào?”

“Nơi Tưởng Xuyên dừng xe.

anh

ấy vẫn ở chỗ đó!”

………….

Tưởng Xuyên nâng mu bàn tay, quẹt ngang

một

đường lau máu nơi khóe miệng, thể lực

đã

hao mất hơn nửa, đôi mắt đen nhìn chằm chằm bốn phía,

không

dám nơi lỏng chút nào.

Sáu, bảy tên

đang

nhìn

anh

chằm chằm, tùy thời tấn công.

Ở góc tưởng

đã

có mấy tên ngã xuống.

Triệu Kiến Hòa ngồi vắt chân

trên

ghế, chậm rãi nhả ra mấy vòng khói thuốc, tay gác lên tay vịn vịn gõ gõ vài cái gạt tàn thuốc,

trên

gạt tàn

đã

có 4, 5 đầu lọc, vẻ mặt lãnh khốc nhìn Tưởng Xuyên

đang

bị vây bên trong.

“Mày có biết khoảng thời gian ở trong tù tao

đã

trải qua như thế nào

không? Lúc mới

đi

vào, lúc nào cũng có người muốn mạng của tao.

không

ngày nào là tao

không

phải đánh nhau với người ta. Nếu

không

phải mạng tao cứng

thì

đã

sớm chết trong tù từ lâu rồi.

Tưởng Xuyên làm như

không

nghe thấy, hàm dưới banh ra, quần áo

trên

người ướt đẫm mồ hôi, nửa

trên

ở trần, ánh mắt sắc bén, cả người trong trạng thái phòng bị.

“Sao? Tư vị này như thế nào?”

Tưởng Xuyên

không

nói

chuyện.

Đáy mắt Triệu Kiến Hòa xoẹt qua

một

mảnh điên cuồng, cười lạnh: “Tiếp tục! Thất thần cái gì!”

Mấy tay đấm trong nháy mắt lại đánh về phía Tưởng Xuyên. Trước sau Tưởng Xuyên đều dính đòn, thể lực

đã

sớm đến cực hạn, liên tục ăn vài cú đấm liên tiếp, chống đỡ được đến tận lúc này hoàn toàn là dựa vào ý chí.

……….

Tần Đường hoang mang rối loạn tìm kiếm tứ phía, sốt ruột lầm bầm:

“không

đúng…… Rốt cuộc là ở chỗ nào………”

“Tần tiểu thư,



đừng chạy loạn nữa!”

Tần Đường dường như

không

nghe thấy, vẫn tiếp tục tìm kiếm ở phía trước.

“Tần tiểu thư!”

Tần Đường quay đầu lại, giận dữ kêu: “Mấy người còn

không

mau chia nhau ra

đi

tìm

đi!”

Hai người đàn ông thất thần,

một

người trong số đó

nói: “Chúng ta chia nhau ra tìm, tôi

đi

theo



ấy.” sau đó liền chạy nhanh đến bên cạnh

cô.

Tần Đường

không

nói

lời nào, tiếp tục chạy về phía trước.

Thẳng đến khi chạy đến

một

dãy các căn biệt thự,

một

mùi sơn quen thuộc truyền đến,



ngừng lại bước chân, người đàn ông phía sau bống nhiên kêu lên

một

tiếng. Tần Đường quay đầu lại,

không

biết từ khi nào phía sau bọn họ có nhiều hơn hai tên tráng hán, chính bọn chúng

đã

đánh lén người đàn ông

đi

sau

cô.

Tần Đường nhìn thoáng qua, cảm thấy

một

mình người kia có thể đối phó.

Cắn răng

một

cái,



liền nhấc chân chạy về phía căn biệt thự kia.

Lúc đến gần cửa của tầng hầm ngầm, mùi sơn kia lại truyền tới.

Tần Đường thấy ở gần cửa hầm có mấy thùng sơn.



run tay, chậm rãi theo bậc thang bước xuống, sau đó



nghe được tiếng đàn ông

đang

kêu rên, rồi tiếng nắm tay nện vào thịt…….

“Tưởng Xuyên, hôm nay ông đây

không

đánh chết mày được

thì

cũng phải làm cho mày tàn phế mới thôi!”

Trái tim Tần Đường đột nhiên trở nên cứng rắn,



lập tức bước lên, ở chỗ đầu cầu thang gần cửa tìm được dụng cụ, mở nắp mấy thùng sơn xanh, đỏ, tìm, vàng ….kia ra.

Xách lên

một

cái thùng

không,



ném mạnh nó xuống dưới.

“Ai?”

một

tiếng gầm vang lên.

Trái tim Tần Đường nhảy vọt lên tận cổ.

Hai người đàn ông cao lớn lập tức

đi

ra thăm dò. Tần Đường ngồi xổm ở góc tường, xé hết toàn bộ giấy note trong túi xách ra, châm lửa, sau đó ném vào thùng sơn, ngọn lửa lập tức bùng lên.

Hai người đàn ông cao lớn kia còn chưa kịp xông lên phía trước, Tần Đường

đã

đá cái thùng sơn trước mặt xuống, chất dịch nóng bỏng mang theo lửa cháy hừng hực lập tức đổ xuống hai người, hai người tức

thì

gào lên đau đớn.

Cùng lúc, ngọn lửa cũng lan đến chỗ mà Tần Đường muốn.

“Mẹ nó!!! Cháy!!!!!”

Rất nhanh, cả tầng hầm liền biến thành

một

mớ hỗn loạn.

Mùi gay mũi đến mức tất cả mọi người đều ngửi được.

Tưởng Xuyên liếc nhìn hai tay đấm trước mặt, thấy đối phương có chút phân tâm, lập tức quét chân, hai người nháy mắt gục ngã.

anh

nhanh chóng chớp thời cơ xông ra ngoài.

Triệu Kiến Hòa tức giận gào lên: “CMN, ngăn nó lại cho tao!!!”

Tưởng Xuyên lao ra cửa, đóng sầm cửa lại, trong nháy mắt cửa lại bị mở ra

thì

đột nhiên nâng chân đá mạnh vào ván cửa,

một

đống người đằng sau lập tức lảo đảo ngã xuống.

Tần Đường nhìn ngọn lửa ngày càng lớn

thì

có chút hoảng.

Bắt đầu có khói.



không

nhìn



ở cuối cầu thang là ai, lại nhấc chân đá

một

thùng sơn nữa xuống.

Tưởng Xuyên nhìn quả cầu lửa

đang

lăn lông lốc từ

trên

cầu thang xuống, nhảy lên tay vịn tránh

đi, ngẩng đầu nhìn: “Là tôi đây.”

Tần Đường ngốc lăng.

một

loạt cảm xúc hoảng loạn, sốt ruột, sợ hãi, khẩn trương….đột nhiên gộp hết lại thành

một, kinh hỉ bước lên

một

bước:

“Tưởng Xuyên.”

Tưởng Xuyên liếc nhìn



một

cái, khuôn mặt trắng nõn bị lửa hun đến đỏ bừng, cằm dính

một

vệt xanh, mái tóc dài lộn xộn,

trên

váy loang lổ màu sơn xanh đỏ các loại….. Bộ dáng lấm lem như

một

con mèo hoa

nhỏ.

Phía sau

đã

có người đuổi đến.

Tưởng Xuyên nhanh chóng chạy lên phía

trên.

Tần Đường căn đúng lúc Tưởng Xuyên chạy qua liền nhanh chân đá nốt mấy thùng sơn còn lại xuống, nhưng cả người



đã

mềm nhũn,

một

cước cũng

không

đá nổi nữa.

Tưởng Xuyên ôm eo

cô, duỗi chân đạp hai phát, mấy thùng sơn còn thừa liền lăn lông lốc xuống.

“đi!”

anh

nắm chặt tay



chạy ra bên ngoài, Tần Đường nặng nề thở dốc, đầu nặng chân

nhẹ

khập khiễng chạy theo sau Tưởng Xuyên.