Chương 20

Diệp Lan cố gắng giữ biểu hiện bình thản một chút, cho bớt giống cục nợ đời mới báo hại xong còn chạy khắp nơi khoe khoang, không chín chắn chút nào.

Đến tìm Giang Trì bất quá vì chuyện này có liên quan đến cậu nên mới báo cho một tiếng, chỉ vậy thôi.

Người mở cửa là Lý Vĩ Lực.

Lý Vĩ Lực thấy Diệp Lan, giật mình suýt sập cửa lại.

Diệp Lan khẽ nhíu mày, “Giang Trì đâu?”

“Bên…bên trong…” Lý Vĩ Lực cũng xem weibo của Diệp Lan rồi, giờ cậu đứng còn không vững, lắp bắp: “Anh Giang… anh Giang mới nói muốn ăn bánh, em em em đi mua cho anh ấy.”

Nói rồi chạy mất dạng.

Diệp Lan nhìn theo bóng lưng Lý Vĩ Lực, mỉm cười, đẩy cửa bước vào nói: “Giang Trì, chuyện…”

Giang Trì bật tưng dậy, cậu siết chặt điện thoại, môi tái đi.

Diệp Lan vào phòng thấy cậu như thế thì biết chắc cậu thấy rồi, nói thẳng: “Không úp mở với cậu nữa, có phải cậu thấy bài tôi đăng rồi không?”

Giang Trì ngơ ngẩn gật đầu.

“Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, tôi chỉ đính chính lại, có sao nói vậy, không báo trước với cậu nên…” Diệp Lan nhíu mày nheo mắt nhìn Giang Trì, giọng còn lúc càng thấp, rồi bật cười: “Sao vậy cục cưng? Tay run quá kìa.”

Giang Trì đâu chỉ run mỗi tay.

Cả người cậu, từ trên xuống dưới, đều đang run rẩy.

“Em…”

Giang Trì cất tiếng liền cảm thấy giọng mình không được ổn, không nói tiếp nữa, cậu vô thức nhìn quanh, ngồi xuống chống hai tay bên trán, cố gắng hít thở sâu.

Diệp Lan xấu hổ, “Cậu…”

“Em…”

Giang Trì siết chặt tay, tự trấn an tinh thần rồi nói thật nhỏ: “Năm em mới vào nghề, có lần, em thấy anh chuyển tiếp hình đàn chị của em, quảng bá hộ phim mới của chị ấy…”

Giang Trì rũ mắt, “Lúc đó… Em ước ao vô cùng, cứ nghĩ, phải cố gắng thật nhiều, mới có ngày anh chuyển tiếp weibo của em.”

Đáy lòng Diệp Lan gợn sóng.

Giang Trì cũng từng nói, cậu ấy là fan của mình.

Giang Trì ngẩng đầu nhìn Diệp Lan, nói nhỏ: “Tuy không phải quảng bá, nhưng vừa rồi… Câu anh nhận xét về em, cũng là thật lòng đúng không?”

Diệp Lan bật cười, “Thật hơn cả vàng.”

Giang Trì suy nghĩ một lúc, vẫn không yên lòng, len lén lấy điện thoại ra, chụp lại ảnh bài viết của Diệp Lan.

“…” Diệp Lan im lặng giây lát, “Tôi không định xóa đâu, cậu đừng có sốt ruột chụp ảnh giữ làm bằng chứng như antifan thế được không?”

Ba hồn chín vía Giang Trì từ từ nhập xác, nghe Diệp Lan nói vậy thì luống cuống xóa ảnh đi, cậu ngẩng lên thấy Diệp Lan còn đứng lập tức búng tách lên như tép, xấu hổ, “Anh ngồi đi…”

Diệp Lan liếc cậu, đặt mông vào chỗ cậu mới ngồi.

Cơn kinh hãi ban đầu qua đi, Giang Trì bối rối không biết làm sao, cậu e dè ngồi đối diện Diệp Lan, nói sượng ngắt: “Em… em chia sẻ weibo của anh được không?”

Diệp Lan nhướng mày, “Cậu chia sẻ làm gì?”

“Để… cảm ơn gì đó.” Não Giang Trì hỏng hẳn rồi, “Hay không chia sẻ thì hơn? Thật ra em đã tưởng tượng rất nhiều lần, ngày nào đó anh chia sẻ thứ có liên quan tới em thì em phải đáp lại làm sao, hay là em viết ra trước, anh xem cái nào được…”

Diệp Lan phì cười, “Cậu định làm gì vậy, xem như không thấy là được rồi.”

Không chờ Giang Trì lên tiếng, Diệp Lan nói: “Cũng không phải vì cậu, tôi đã bực mình từ lúc nãy, không phát tiết ra thì nổ phổi mất.”

Nghe Diệp Lan nói vậy Giang Trì cũng bớt xấu hổ, nhưng vẫn chân thành nói: “Nhưng thật sự anh đã giúp em, em đặc biệt, đặc biệt… cảm kích.”

Diệp Lan nhướng mày, bắt đầu tái phát bệnh ngứa mồm: “Cảm kích đến độ nào?”

Giang Trì ngẩn ra, gồng hết sức bình sinh nuốt câu “Cảm kích đến độ muốn lấy thân báo đáp” vào, sửa thành: “Anh… anh bảo em làm gì cũng được.”

Diệp Lan nghe vậy không nhịn được cười, đang định chọc ghẹo mấy câu thì có người gõ cửa phòng Giang Trì.

“Lý Vĩ Lực hả?” Giang Trì ngại ngùng đứng lên, “Anh mở…”

Không phải Lý Vĩ Lực, mà là Sầm Văn đang rất khó xử.

Giang Trì vội mời cô vào phòng, Sầm Văn cười gượng xem như chào hỏi Giang Trì, cô bước nhanh tới chỗ Diệp Lan, tay cầm điện thoại nói: “Điện thoại của chị An Á…”

“Em…” Diệp Lan trừng Sầm Văn, hạ giọng bực bội bảo: “Đã bảo em nói với chị ấy là anh đang quay rồi mà.”

Sầm Văn che che điện thoại, tiến thoái lưỡng nan, hạ giọng nói gấp: “Chị An Á nói, anh không nghe… Chị ấy không ngắt máy, cũng không cho em ngắt.”

“… Lại chiêu ấy.”

Diệp Lan biết không trốn nổi, còn lơ nữa An Á sẽ nổi giận thật.

Diệp Lan nhìn sang Giang Trì, không muốn cho cậu nghe An Á mắng mình, nên không cho Sầm Văn nhấn nút loa, tự cầm điện thoại bước ra cửa sổ.

Diệp Lan hắng giọng, đặt điện thoại lên tai, nói: “Em mới quay xong, có chuyện…”

“Nhân lúc chị chưa giận, đừng có vòng vo.” An Á nén lửa giận, nghiến từng chữ: “Có phải cậu thấy gần đây rảnh rỗi quá không?!”

Diệp Lan cười, “Đâu có, em thà cứ ở không mãi, vui lắm…”

“Dẹp mấy câu này đi!” An Á nổi cáu, “Lúc nãy cậu hứa sao với chị hả? Diệp Lan cậu giỏi thật… Đầu tiên giả vờ như không để bụng, vỗ về chị, rồi ngay giây sau gây chuyện lớn như thế!! Có lúc chị thật sự nghĩ cậu là gián điệp đối thủ phái tới, chuyên phá chị! Cậu…”

Diệp Lan lơ đễnh nghe An Á tính nợ cũ, nghe được một hồi, bị An Á làm choáng cả đầu, nhíu mày nói: “Không thì em phải làm sao?! Hỏi chị chị bảo đừng làm gì hết, hỏi Nhâm Hải Xuyên ông ấy còn chả quan tâm, định tìm tổ quảng bá, cái đoàn phim nghèo kiết xác này không có! Ai cũng mặc kệ em, em biết làm sao?!”

An Á nghẹn lời, “Ai cũng kệ thì cậu lật trời à? Cậu còn dám nói? Cậu…”

“Em không phá chị.” Diệp Lan dịuu giọng lại, thở dài, “Nếu em nói mình thật sự không cố ý, chị có tin không?”

“Tin.” An Á kiềm chế, lạnh giọng: “Cậu bịa tiếp đi.”

Diệp Lan cười phụt, “Thật mà, nếu không phải Siêu Giải Trí ngu xuẩn kia lại nhảy ra kiếm chuyện, em cũng lười để ý, hơn nữa em cũng không bốc đồng nhất thời đâu.”

“Lần này Siêu Giải Trí vượt ranh giới rồi.” Diệp Lan cười lạnh, “Bọn họ phỉ báng em, nói em để ý Đồng Nhất Triết.”

An Á khựng lại.

Diệp Lan cười biếng nhác, “An Á, mấy tháng nay chị luôn muốn tìm cơ hội đính chính cho em, nói với mọi người trước mắt em vẫn còn độc thân mà?”

“Phải…” An Á chột dạ, “Bị cậu làm giận mất trí quên luôn, vừa lúc danh chính ngôn thuận lên tiếng đính chính.”

Trước đây nể mặt Khương Dĩnh, nghĩ tới doanh thu phòng vé, An Á phải nhắm một mắt mở một mắt với tin đồn về Diệp Lan, cắn răng để bọn họ khuấy một trận mà không nói gì, bây giờ Siêu Giải Trí tự lao vào chịu chết, vừa hay mượn gió bẻ măng.

Diệp Lan cười, “Được rồi, đi đổ vỏ đi, đừng lãng phí thời gian với em nữa.”

An Á chưa hết hận, mắng Diệp Lan thêm mấy câu nữa mới chịu ngắt máy.

Không lâu sau, Lý Vĩ Lực mua trà bánh về, bốn người ngồi lại vừa ăn vừa xem tin tức.

Trong dự đoán, trong chốc lát vừa qua, tin tức Siêu Giải Trí đưa vài hôm trước đã bị fan cấu xé tan nát.

Thời gian gần đây fan của Diệp Lan dồn chú ý vào vấn đề tình cảm không rõ ràng của Diệp Lan, hôm nay lộ ra là tin giả, mọi người lập tức tìm được chiến trường chính, đồng loại tiến công, đồng tâm hiệp lực tấn công weibo và trang web của Siêu Giải Trí.

Bất ngờ là trong weibo của Diệp Lan không có mấy ai chất vấn chuyện anh nói tục, các fan lâu năm của Diệp Lan thậm chí còn thấy mừng vì công lực của ba Diệp không hề giảm sút, uống trà hồi tưởng phong thái Diệp Lan công khai đả kích giới truyền thông năm đó.

Lý Vĩ Lực trân trối nhìn, nói nhỏ: “Nếu là Giang Trì nhà mình thì chắc bị mắng chết rồi…”

“Độ bao dung với thần tượng khác nhau.” Sầm Văn thở dài, “Chỉ nghe ngóng sơ qua thì ít nhiều đều biết chuyện trước đây của Diệp Lan, thấy anh ấy gây chuyện với truyền thông mãi rồi.”

Khoảng nửa tiếng sau, văn phòng của Diệp Lan xác nhận, trước mắt Diệp Lan độc thân, đồng thời đề nghị bảo lưu quyền lợi truy tố các công ty truyền thông đặt điều ác ý về Diệp Lan.

Công ty Giải Trí Thế Kỷ chủ quản của Giang Trì cuối cùng cũng thể hiện sự tồn tại, đính chính Giang Trì quả thật đã vào đoàn tiến hành quay phim, nhưng vì yêu cầu của đoàn nên không quảng bá nhiều.

Có xác nhận chính thức, thêm hai bài Diệp Lan đăng weibo trước đó, fan và người qua đường hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện, mang theo sự phẫn nộ vì bị lừa dối mắng cho Siêu Giải Trí xói trán.

Siêu Giải Trí bị áp lực, sau đó phải công bố xin lỗi.

Phía Đồng Nhất Triết, sau khi văn phòng của Diệp Lan đính chính cũng nhanh nhảu lên tiếng, nói Đồng Nhất Triết chỉ may mắn được đóng chung phim với Diệp Lan, không phải vai chính, hy vọng truyền thông đừng gây ảnh hưởng, kéo mình vào cuộc.

Diệp Lan cười xì, “Biết thế nào cậu ta cũng hoảng lên.”

Sầm Văn kinh hãi, “Chúng ta không có chứng cứ gì về Đồng Nhất Triết, anh đừng gây hấn nữa!”

“Làm gì có.” Diệp Lan bỏ điện thoại xuống, “Anh chỉ liên lạc với chế tác, báo cho ông ấy biết tình hình bên này, sẵn tiện báo anh sẽ không lên chung sân khấu với Đồng Nhất Triết nữa, bọn họ tự biết phải làm sao.”

Giang Trì ngẩng lên, nói nhỏ: “Ý anh là…”

Diệp Lan nhìn Giang Trì cười đắc ý, “Làm sao bây giờ? Chắc Nhâm Hải Xuyên sắp mắng chết tôi rồi… Mấy cảnh của bartender phải quay lại hết rồi.”

Giang Trì há hốc mồm.

Trước đây Giang Trì chỉ nghe nói chuyện quay xong mới đổi diễn viên, tự trải nghiệm thì mới là lần đầu.

Sầm Văn lắc đầu, “Lần này Đồng Nhất Triết đúng là mất cả chì lẫn chài, to chuyện rồi…”

Một tiếng nữa trôi qua, văn phòng của Diệp Lan khống chế cục diện thành công, nhẹ nhàng chuyển hướng cả dư luận về phe Diệp Lan, kết hợp với những tin bịa đặt trước đó, hung hăng tát một cú trời giáng vào mặt giới truyền thông bất lương.

Fan và người qua đường cùng hội cùng thuyền, đồng lòng đoàn kết cắn xé tới tối, đến khuya trong giờ giải lao, mọi người ngoái đầu lại mới chợt nhớ tới nhân vật chính còn lại của sự kiện này: Giang Trì.

Fan của Giang Trì biết cậu bị người khác cướp công thì cũng có giận, nhưng ngặt nỗi Diệp Lan bạt tai quá tốc độ quá dứt khoát, mọi người còn đang chìm đắm trong cõi bồng lai “thần tượng được Diệp ảnh đế” khen, tâm trạng quá tốt, không biết tiến thủ, đánh mất sức chiến đấu ban đầu, mãi đến tối mới hợp sức thắng lợi với fan của Diệp Lan, mọi người chung sức hợp lòng cấu xé thêm một trận xong bỗng dưng lại bén lửa một cách diệu kỳ, biến chất thành hội fan cp, sau đó chung tay biên soạn ra vô số fanfic đầy xúc động, đương nhiên, cái này để sau hẵng bàn.

“Diệp Lan…”

Tối, mọi người đến trường quay chờ diễn như thường lệ, đa số mọi người đang hi hi ha ha lên weibo châm biếm Siêu Giải Trí, đang vui thì Sầm Văn bất khuất tới chỗ Diệp Lan, nói: “Chị An Á nói… Thời gian anh, tài khoản weibo của anh phải giao cho chị ấy quản lý.”

Diệp Lan bật cười, “Gì cơ?”

Sầm Văn cứng người, “Không chỉ vậy, chị ấy còn bảo em… Xóa ứng dụng weibo trong điện thoại anh, anh… anh đừng làm em khó xử.”

Diệp Lan: “…”

Sầm Văn tội nghiệp thấy rõ, “Chị An Á mắng em cả buổi, trách em không trông chừng anh, nhưng em làm sao quản nổi, em…”

“Được rồi được rồi.” Diệp Lan cũng biết Sầm Văn khó xử, đưa điện thoại cho cô, trấn an: “Tháng này thưởng em gấp đôi lương, em… thôi, xóa đi.”

Sầm Văn mừng rỡ, nhận lấy điện thoại của Diệp Lan, gỡ cài đặt vài ứng dụng rồi trả cho anh.

Giang Trì đang ngồi cạnh Diệp Lan đọc kịch bản thấy vậy ngạc nhiên nói nhỏ: “Anh Diệp Lan… Nếu có chuyện gì, em kể anh nghe.”

Diệp Lan liếc mắt nhìn Giang Trì, lạnh lùng: “Tự lo thân cậu trước đi, cảnh hôn lát nữa phối hợp cho tốt, hôm nay tâm trạng không tốt, quay không thuận lợi sẽ mắng cậu.”

Giang Trì tin thật, nơm nớp gật đầu, “Em… em nhất định sẽ cố gắng.”

Diệp Lan hừ, nhìn quanh, vô thức cầm điện thoại định đọc bình luận, nhìn cái màn hình trống hoác, Diệp Lan cáu lên vứt nó đi, quay sang cầm kịch bản, vừa lật vừa lầm bầm: “Khỉ, điện thoại cũng không cho xài… Đi phắc chó cho rồi.”

Giang Trì nghe vậy liền đỏ mặt, nói thật nhỏ trong lòng: “Gâu.”