Ánh sáng buổi sớm len lỏi qua ban công, xuyên qua rèm cửa vào phòng ngủ và bị chiết xạ trên sàn nhà.
Chiêm Ngọc trở mình, theo thói quen sờ sờ bên cạnh, ổ chăn trống trơn, cậu mở mắt ra phát hiện Thẩm Tùng An không biết khi nào đã rời giường.
"Thẩm ca?"
Chiêm Ngọc mở miệng hô một tiếng, phòng ngủ an an tĩnh tĩnh, Thẩm Tùng An không ở chỗ này.
Cậu xốc chăn xuống giường, tính qua bên thư phòng xem Thẩm Tùng An có bên đó không.
Thư phòng ngay cạnh phòng ngủ, Chiêm Ngọc vừa đến cửa thư phòng thì thấy Thẩm Tùng An đưa lưng về phía cừa đứng trước giá sách, dáng vẻ kia như sửa sang lại thứ gì đó.
Chiêm Ngọc bỏ dép xách trên tay, rón ra rón rén đi vào, muốn dọa anh một chút.
Thẩm Tùng An đang xem gì đó rất nhập tâm, cũng không phát hiện Chiêm Ngọc tồn tại, Chiêm Ngọc chậm rãi đến sau lưng Thẩm Tùng An, lúc Thẩm Tùng An duỗi tay muốn đặt đồ lên giá sách, bất ngờ hỏi: "Anh xem cái gì thế?!"
Thẩm Tùng An không đề phòng nên hoảng sợ, hộp gỗ trong tay còn chưa đặt xuống, run tay làm rơi xuống đất, đồ bên trong rơi đầy đất.
Chiêm Ngọc thấy anh hoảng sợ, cười ha ha một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt vài tờ giấy như vé vào cửa trên mặt đất lên: "Anh làm gì dợ, em......"
Chữ "xem"còn chưa kịp nói vì cậu thấy trên tấm vé viết tên của mình, góc phải dưới ghi ngày 16 tháng 11 năm trước.
Cậu duỗi tay cầm một tờ khác, tấm này cũng giống tấm vừa nãy ghi tên cậu, ngày 7 tháng 9 năm trước nữa.
Thẩm Tùng An ngồi xổm xuống cùng cậu nhặt mấy tấm vé vào cửa rơi trên mặt đất.
Hộp này chứa vé vào cửa ba năm thi đấu cùng công diễn của Chiêm Ngọc, lần nào cũng có.
Vé vào cửa mới nhất là một tấm diễn tấu cá nhân ở rạp hát lớn thành phố S, vừa rồi Thẩm Tùng An cũng định cất tấm vé này vào hộp, muốn giữ lại, chẳng qua còn chưa cất đã bị Chiêm Ngọc làm hoảng sợ.
Thẩm Tùng An thả vé rơi ra vào trong hộp, vừa ngẩng đầu liền thấy vành mắt Chiêm Ngọc trở nên ửng đỏ, bật cười nói: "Khóc cái gì hả? Lại không phải chuyện quan trọng gì."
"Ai nói không quan trọng, rõ ràng rất quan trọng." Chiêm Ngọc không tán đồng anh nói, có chút ủy khuất nói, "Em thấy anh còn nhiều chuyện không nói với em, mặc kệ là vé vào cửa hay nhà kính trồng hoa sau nhà, anh đều không nói cho em."
Thẩm Tùng An cho vé vào hộp rồi đặt qua một bên, duỗi tay sờ sờ mặt cậu nói: "Chúng ta có thời gian cả đời, từ từ rồi anh nói cho em, nhé?"
Chiêm Ngọc gật gật đầu, lúc này mới vừa lòng: "Nói rồi đó, giữa chúng ta không có bí mật nha."
"Không có bí mật......" Thẩm Tùng An kéo dài âm cuối, thong thả nói, "Vậy Tiểu Ngọc lão sư có phải cũng nên nói, lúc trước đυ.ng anh ở rạp hát lớn Arthur là cô bé nhà ai?"
Anh nói làm Chiêm Ngọc sửng sốt, đối diện ánh mắt anh mang cười, đột nhiên phản ứng lại, kỳ thật ngay từ đầu anh liền biết mình mặc quần áo nữ, chỉ là không nói toạc mà thôi!
"Thẩm Tùng An! Anh sao lại hư như vậy nha?!"
Trong thư phòng truyền ra thanh âm Chiêm Ngọc xấu hổ lại mang giận với tiếng cười sang sảng của Thẩm Tùng An.
Lầu một, đám người chú Chung mơ hồ nghe được thanh âm hai người, không hẹn mà cùng dừng việc đang làm, lộ ra nụ cười.
—— chính văn xong ——