Chương 20

Thẩm Tùng An còn nhớ rõ hơn hai năm trước mình ở Y quốc lần đầu tiên thấy Chiêm Ngọc.

Lúc ấy anh muốn ngăn thiếu niên mặt mày mang theo ý cười ấm áp, muốn hỏi phương thức liên lạc, muốn cùng cậu nói thêm một câu.

Anh biết hành động này mạo muội, lại không hợp với tác phong hành sự của anh từ trước cho tới giờ, nhưng rung động cực nóng hơn hai mươi mấy năm chưa từng có làm anh không có thời gian tự hỏi.

Nhưng, lúc anh đuổi theo, lại thấy đối phương cùng người tên Vệ Thu Dung đan mười ngón tay vào nhau, nhìn nhau cười.

Anh dừng chân, nhìn hai người cầm tay.

Ban đêm lúc đầu thu, làm người lạnh lẽo.

Thẩm Tùng An đứng bên cạnh xe, trong đầu đều là câu nói kia của Trương Kỳ "Chiêm Ngọc lão sư chia tay".

Vừa rồi khi nghe thấy tin này, đại não anh trong nháy mắt như hoá đá, chờ phản ứng lại, anh đã đẩy cửa xuống xe.

Thật nóng.

Thẩm Tùng An thấy áp lực tưởng nhớ mấy năm nay, như phá tan gông cùm xiềng xích, như dòng dung nham nóng bỏng hung ác mãnh liệt từ núi lửa phun ra bên ngoài, cơ hồ muốn phá tan l*ng ngực.

Tin thình lình, đập vào làm anh kinh hỉ đan xen, trừ bỏ hóng gió, trong lúc nhất thời không nghĩ ra phương thức bình tĩnh.

Nếu lúc này ở nhà, đại khái còn cần đỡ tường.

Thẩm Tùng An thầm nghĩ.

Ở lúc cảm thấy bản thân không tiền đồ, cũng không chặn được nội tâm mừng như điên giống như van bị mở làm nước lan tràn.

Anh vốn cho rằng, lúc huấn luyện đàn violon, chính là khoảng cách gần nhất của anh và Chiêm Ngọc. Chờ kết thúc, anh liền không quấy rầy đối phương, lui về khoảng cách an toàn nhất.

Lại chưa từng nghĩ, trời cao cho may mắn.

Anh không muốn biết Chiêm Ngọc cùng Vệ Thu Dung chia tay như nào, chỉ biết lúc này, mình tuyệt đối không buông tay.

Gió đêm phất quá, nhiệt trên người như thuỷ triều không thổi tan.

Thẩm Tùng An xuống xe không mang khẩu trang, chỉ đứng một lát liền đưa tới chú ý của người qua đường, ban đầu có người hô tên anh, theo sau người dừng lại càng ngày càng nhiều.

Thậm chí có người bắt đầu chụp ảnh.

Thẩm Tùng An không muốn khiến công cộng hỗn loạn, đối người vây xem phía trước lễ phép gật đầu, xoay người kéo cửa, lên xe.

......

Bên kia, Chiêm Ngọc về tới nhà.

Cha mẹ ở phòng khách chơi cờ vây, cậu vừa vào nghe được thanh âm mẹ chơi xấu, cùng ba bất đắc dĩ phân rõ phải trái.

"Chiêm Hồng Viễn! Ông đã lớn tuổi như vậy rồi, nhường tôi một chút thì làm sao?" Nhan Lạp lộ vẻ thất vọng, tức giận bất bình chỉ trích, "Năm đó lúc ông cưới tôi, cùng mẹ vợ nói cái gì mà chuyện gì cũng nhường tôi, hiện tại thay đổi?"

"Này cùng tuổi của tôi có quan hệ gì?" Chiêm Hồng Viễn vừa tức giận vừa buồn cười, "Nói tốt một bàn cờ chỉ có thể đi lại ba lần, bà một bước đi lại ba lần. Còn như vậy tôi không cần hạ, xem bà đi lại là đủ rồi."

"Ông còn tranh luận!" Nhan Lạp dưới cơn tức, xốc bàn cờ, "Không được không được, cùng lão nam nhân chơi cờ thật không thú vị."

Chiêm Hồng Viễn: "......" Lão nam nhân??

Chiêm Hồng Viễn bị nửa bàn cờ rơi vào người, biểu tình có chút mộng bức, hiển nhiên bị câu "Lão nam nhân" đả kích tới rồi, một lúc lâu không phản ứng lại.

Chiêm Ngọc thấy thế, nhịn không được cười lên tiếng.

Mẹ thích chơi cờ, nhưng cờ nghệ thập phần kém, mỗi lần chơi cờ thua đến ba lần liền xốc bàn cờ, hàng năm ba chịu đủ tức giận.

Nhan Lạp nghe thanh âm Chiêm Ngọc, quay đầu thấy cậu về, nguyên bản còn tức giận nháy mắt mất, vẫy tay kêu cậu qua ngồi.

Chiêm Ngọc qua, bà liền lôi kéo tay cậu bắt đầu quở trách Chiêm Hồng Viễn.

Chiêm Ngọc sớm thành thói quen tác phong "Ác nhân cáo trạng trước" của mẹ, tuy biết ba khổ mà không nói nên lời, nhưng vâng chịu nguyên tắc nữ chủ nhân lớn nhất trong nhà, còn theo bà nói gật đầu ứng vài câu.

Chiêm Hồng Viễn ở một bên, lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói một câu: "Ngang ngược vô lý."

"Ông nói cái gì?!" Nhan Lạp quay đầu lại trừng mắt nhìn ông liếc mắt một cái, xụ mặt nói, "Có chuyện lớn tiếng nói."

Chiêm Hồng Viễn hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy ngồi cách xa bà một chút, một bộ "Tôi đại nhân đại lượng, không cùng bà so đo".

Nhan Lạp cũng lười phản ứng ông, ngược lại hỏi Chiêm Ngọc khi nào vào đoàn phim.

Tất nhiên lúc quay, cậu làm lão sư chỉ đạo đàn violon của đoàn phim, kế tiếp chỉ cần có liên quan đến đàn violon, cậu đều cần chỉ đạo.

《 Khúc ca dạy Thanh Xuân 》 là kịch vườn trường, địa điểm quay chụp ở Z đại, Chiêm Ngọc vừa lúc là học sinh học viện âm nhạc Z đại khoa đàn violon chuyên nghiệp, thuận tiện ở đoàn phim.

Hôm nay Thi Minh đã chuyển lịch trình quay mấy ngày, cậu nói hành trình cho Nhan Lạp.

"Không ảnh hưởng đi học là được." Nhan Lạp yên lòng, suy nghĩ, lại hỏi: "Kia Thẩm Tùng An khi nào tiến tổ?"

"Cũng hai ngày này." Chiêm Ngọc nói, Thi Minh nhắc nhở một phần cốt truyện có đàn violon, tiện cho cậu hướng dẫn.

"Ở trường con quay......"

Nhan Lạp suy tư một chút, hỏi: "Vậy mẹ làm bộ đi trường học đón con, thuận đường ngẫu nhiên gặp Thẩm Tùng An không có vấn đề đi, có ảnh hưởng các con không?"

Chiêm Hồng Viễn nghe vậy, hừ một tiếng.

Nhan Lạp trừng ông một cái, đối oán khí đến từ lão nam nhân không chút nào để ý.

"Hẳn không có vấn đề, con hỏi đạo diễn một chút." Chiêm Ngọc cười nói, lấy poster Thẩm Tùng An ký tên trong túi ra, đưa cho Nhan Lạp, nói, "Đây là Thẩm ca ký, anh ấy bảo con cảm ơn thay."

"Cho mẹ?"

Ánh mắt Nhan Lạp sáng lên, động tác nhanh chóng tiếp poster, vui sướиɠ mở ra.

Đập vào mắt đâu tiên là thể chữ khí thế mười phần của Thẩm Tùng An.

Tràn đầy lời chúc phúc, ước chừng có bốn, mỗi cái viết một hàng.

Nội dung tuy nhiều, nhưng chữ không qua loa có lệ, có thể nhìn ra được người viết phi thường dụng tâm, bên trái ký ba chữ "Thẩm Tùng An" cạnh còn vẽ hai ngôi sao.

Nhan Lạp hưng phấn kêu một tiếng, giơ lên, lớn tiếng đọc nội dung ở trên một lần, sau đó ôm Chiêm Ngọc nói: "Bảo bối, con thật cho lực, mẹ yêu con."

Biểu tình Chiêm Hồng Viễn một lời khó nói hết, cảm thấy mình ở cái nhà này quá vất vả, địa vị kham ưu (*).

(*) Địa vị lung lay, không vững chắc, không có tiếng nói trong nhà.

Sáng mai Chiêm Ngọc có tiết, Nhan Lạp cũng không chậm trễ thời gian, thúc giục cậu lên lầu rửa mặt nghỉ ngơi.

Chiêm Ngọc lên lầu, vừa vào phòng thu được cuộc gọi từ Vệ Thu Dung.

Cậu tuỳ tay ném ba lô nên ghế, ấn nghe: "Alo."

Vệ Thu Dung không nói gì, điện thoại chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ.

Chiêm Ngọc cũng không mở miệng, nắm điện thoại, đi tới ban công. Cậu cũng không hỏi đối phương sao không noi, mà đưa điện thoại di động dán tai, đứng trên ban công.

Hai người cứ trầm mặc như thế.

Sau một lúc lâu, thanh âm Vệ Thu Dung hơi khàn khàn truyền đến, đánh vỡ giằng co: "Tiểu Ngọc, em không tới nhìn anh sao?"

Tay nắm di động của Chiêm Ngọc nắm chặt, một câu nói này làm suy nghĩ trở nên có chút hoảng hốt.

Cậu nghĩ tới lúc trước Vệ Thu Dung bị Vệ lão gia tử đánh gãy chân, nằm ở bệnh viện, mượn di động của hộ sĩ gọi cho cậu, nói: "Tiểu Ngọc, em đến nhìn anh đi."

Cậu vừa nghe đối phương ở bệnh viện, hoảng loạn từ hậu trường rạp hát tông cửa xông ra, vội vàng đi bệnh viện gặp đối phương.

Lúc đó, bọn họ đều từng bởi vì một câu của đối phương, liền không chút do dự chạy về phía đối phương.

Những việc này cậu chưa bao giờ quên, chỉ là giờ khắc này, chúng nó so dĩ vãng đều rõ ràng hơn.

"Tiểu Ngọc......"

Thanh âm Vệ Thu Dung, làm Chiêm Ngọc phục hồi tinh thần lại, nghe đối phương một lần lại một lần kêu tên của mình, trong lòng khó chịu, đánh gãy tiếng hắn: "Đủ rồi."

Cậu cúi đầu nhìn mũi chân, thấp giọng nói: "Anh nghỉ ngơi đi, Vệ gia gia bên kia anh đừng tức giận."

Nói xong cũng không đợi Vệ Thu Dung phản ứng, chủ động tắt máy.

Từ ban công trở về phòng, Chiêm Ngọc không nghe cuộc gọi lại từ Vệ Thu Dung, nhìn WeChat nhắc nhở có tin chưa đọc.

Cậu ấn vào, phát hiện là Thẩm Tùng An gửi.

Tên WeChat của Thẩm Tùng An là chữ cái viết tắt tên thật, hình đại diện là ấm đường Điều Lâm nhỏ, dưới ánh sáng phản xạ mang theo vầng sáng nhàn nhạt.

【Scan: ( Trang chủ Weibo) 】

【Scan: Tiểu Ngọc lão sư, đây là nick phụ của tôi. 】

Chiêm Ngọc ấn liên tiếp, giao diện nhảy tới trang chủ Weibo nick phụ của Thẩm Tùng An.

Nick phụ của Thẩm Tùng An tên cùng tên WeChat giống nhau, chỉ là hình đại diện là vĩ cầm, nội dung chủ trang trống một mảng, người chú ý chỉ có một, chính là Chiêm Ngọc.

Thời gian đăng ký nick phụ là hôm nay.

Chiêm Ngọc ấn quay lại, cùng đối phương biến thành trạng thái theo dõi nhau, fans thành: 1.

Fans: 1, Theo dõi: 1.

Cậu mạc danh thấy có chút thuận mắt, đang muốn rời khỏi giao diện, giây tiếp theo giao diện nhảy ra nhắc nhở tin nhắn mới.

【Scan: Tiểu Ngọc lão sư, cậu nhìn WeChat chưa? 】

Gửi chính là Thẩm Tùng An, tốc độ nhanh như mua phòng ở Weibo.

Chiêm Ngọc cầm di động, một bên gửi tin một bên lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm rửa.

【 Viên hương tô Hà Cầu: Ừ, Thẩm ca sao lại lập nick phụ? 】

Mới vừa gửi, Thẩm Tùng An bên kia đã trả lời, Chiêm Ngọc thuận tay click mở, nghe thanh âm đối phương vang lên.

—— "Bởi vì muốn cùng cậu theo dõi nhau."

Chân Chiêm Ngọc bỗng dừng lại.