Chương 19

Đêm nay Vệ lão gia tử cùng vài vị lão hữu tới ăn cơm, không nghĩ lại gặp Chiêm Ngọc.

Ngẫu nhiên gặp được làm tâm tình ông không tồi, cười hoà ái hỏi Chiêm Ngọc: "Tiểu Ngọc cùng bằng hữu ăn cơm hả? Thu Dung nói con đi Yến Thành tham gia hội giao lưu mà? Sao đã trở về rồi? Cũng không nói với gia gia."

Chiêm Ngọc nghe Vệ lão gia tử nói, đoán Vệ Thu Dung còn chưa nói chuyện hai người chia tay cho ông.

Nhìn lão gia tử cười tủm tỉm giới thiệu với các bằng hữu tiểu bối trong nhà, trong lòng cậu dần sinh ra chua sót.

Vệ lão gia tử đối với cậu rất tốt, cậu biết.

Quan hệ của hai nhà bọn họ rất tốt, lúc ông nội còn sống, cùng Vệ lão gia tử là tri kỉ. Vệ lão gia tử luôn xem cậu là cháu mà đối đãi. Lúc trước Vệ lão gia tử biết cậu qua lại cùng Vệ Thu Dung, không chỉ không trách cậu, ngược lại cảm thấy cháu trai mình lừa gạt cậu, nói ông biết đức hạnh của đứa cháu kia thế nào.

Cùng Vệ Thu Dung chia tay, người Chiêm Ngọc không muốn nhìn Vệ lão gia tử khổ sở. Cậu không biết Vệ Thu Dung gạt Vệ lão gia tử có phải cũng vì cái này không, hay vẫn không chịu chia tay nên không nói ra.

Việc đến nước này, cậu sẽ không quay đầu lại.

Có lẽ lúc này không phải cơ hội tốt ngả bài, nhưng lấy thái độ Vệ Thu Dung khi cậu nói chia tay, trong lòng cậu biết đối phương không chủ động nói cho Vệ lão gia tử, chỉ có thể nói từ chỗ cậu.

Chiêm Ngọc quay đầu đối Thẩm Tùng An cùng Lâm Duệ Hàm nói: "Thẩm ca, Duệ, tôi có chút việc cùng Vệ gia gia nói, mấy cậu vào trước đi."

Lâm Duệ Hàm cũng quen Vệ lão gia tử, chỉ không quen như Chiêm Ngọc, làm vãn bối, cậu ta tiến lên thăm hỏi đối phương, rồi mới cùng Thẩm Tùng An vào phòng bao.

Tiếp tân thức thời, đóng cửa thay nhóm Thẩm Tùng An rồi xuống lầu.

Vệ lão gia tử thấy thế, biết Chiêm Ngọc có chuyện muốn cùng mình đơn độc nói, cũng để quản gia theo cạnh mình mang các bạn thân vào trước, sau đó cùng Chiêm Ngọc tới chỗ rẽ.

"Tiểu Ngọc có chuyện gì muốn cùng gia gia nói?" Vệ lão gia tử hỏi, thấy mặt cậu không mang tươi cười như lúc trước ở bên mình, như có tâm sự, suy đoán, "Có phải Thu Dung tiểu tử thúi kia khi dễ con? Con nói ra, gia gia thay con dạy dỗ nó."

Vệ lão gia tử nói, làm Chiêm Ngọc âm thầm thở dài, tuy có không đành lòng, vẫn không thể không nói: "Vệ gia gia, có chuyện con không muốn giấu ông, con cùng Dung ca đã chia tay."

Vệ lão gia tử còn cho là cháu trai mình chọc Chiêm Ngọc không cao hứng, ông giúp dỗ mới được, nào biết một câu Chiêm Ngọc nói khiến ông ngây ngẩn cả người.

Đồng dạng sửng sốt còn có Trương Kỳ từ dưới lầu đi lên.

Nhóm Chiêm Ngọc lại đây ăn cơm, Trương Kỳ vốn định đưa họ đến rồi tìm chỗ chờ họ ăn xong, Chiêm Ngọc lại đề nghị cậu ta cùng dùng cơm, nói tất cả mọi người đều quen thuộc, không cần khách khí.

Chiêm Ngọc bọn họ lên trước, cậu ta thì đi đỗ xe mới lại đây, đánh bậy đánh bạ đυ.ng phải Chiêm Ngọc cùng Vệ lão gia tử.

Một câu "Con cùng Dung ca đã chia tay" có lượng tin tức quá lớn của Chiêm Ngọc, làm Trương Kỳ sợ ngây người, ngơ ngác đứng tại chỗ, xuyên qua bồn hoa chỗ ngoặt nhìn thấy Chiêm Ngọc cùng Vệ lão gia tử.

Chiêm Ngọc lão sư là đồng tính luyến ái?!

Cậu ấy có bạn trai?!!

Chia tay?!!!

Này cũng quá kinh người đi!!!

Đầu Trương Kỳ spam tin này.

Vị trí cậu ta đứng vừa lúc có cây xanh, Chiêm Ngọc cùng lão gia tử vẫn chưa phát hiện cậu ta. Nghe lén người khác nói chuyện, thật sự không lễ phép, vốn định trở về, chờ Chiêm Ngọc nói xong lại qua, mới dịch chân, liền nghe được vị lão gia tử kia nói: "Con nói cái gì? Chia tay? Đây là có chuyện gì?!"

Hai chữ "Chia tay" nhắc nhở Trương Kỳ, bước chân cậu ta bỗng dừng lại, nháy mắt nghĩ tới tâm tư Thẩm Tùng An đối Chiêm Ngọc.

Chiêm Ngọc lão sư chia tay? Nói cách khác Thẩm ca có cơ hội?!

Ánh mắt Trương Kỳ sáng lên, bất động, cảm thấy mình làm một trợ lý đủ tư cách, hẳn vì Thẩm ca thu thập chút tình báo, vì thế tiếp tục âm thầm quan sát.

Chiêm Ngọc đưa lưng về phía Trương Kỳ, đối Vệ lão gia tử gật gật đầu, nói: "Chuyện này hẳn Dung ca nên nói cho ông, nhưng hắn không nói, cho nên con mới nói."

"Sao có thể?" Lão gia tử không tin, ngữ khí kích động, "Hôm trước thấy Thu Dung, nó nói con đi Yến Thành tham gia hội giao lưu, cho nên không về nhà......"

Vệ lão gia tử đang nói đột nhiên im bặt, như phản ứng lại, nguyên bản kinh ngạc chậm rãi trở nên ngưng trọng, cũng rõ nguyên nhân khoảng thời gian này hai đứa nhỏ không trở về.

Cái gì mà tham gia hội giao lưu, chỉ sợ là vì giấu ông mới soạn ra lời nói dối này.

Vệ lão gia tử nhớ tới tác phong lúc trẻ của cháu trai hỗn trướng, lại nghĩ vừa rồi Chiêm Ngọc nói, thanh âm vững vàng hỏi Chiêm Ngọc: "Là Thu Dung chơi đùa?"

Chiêm Ngọc không nói, đối mặt Vệ lão gia tử yêu thương cậu, cậu gật đầu hoặc lắc đầu, đều không thích hợp.

Cậu trầm mặc, Vệ lão gia tử hiểu ra.

Vệ lão gia tử cũng coi như nhìn cậu lớn lên, biết tính cách cậu ngoan ngoãn, hành sự quy củ, từ nhỏ đến lớn một lòng nhào vào học đàn violon, nếu không phải cháu trai mình không đàng hoàng, đứa nhỏ ngoan như vậy, sao có thể đi lên con đường không được xã hội chấp nhận.

Làm trưởng bối, tất nhiên ông không hy vọng bọn tiểu bối vi phạm luân lý xã hội cùng âm dương điều hòa, cũng tức tính xằng bậy của cháu trai, còn liên luỵ đứa nhỏ duy nhất của Chiêm gia, thật sự làm ông không có mặt mũi đối diện với người bạn đã mất.

Dưới cơn giân ông đánh gãy chân đứa cháu kia, ra lệnh nó chia tay với Chiêm Ngọc, không được lại tìm Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc lại nói với ông không phải Vệ Thu Dung buộc cậu, là cậu tự nguyện.

Hai đứa đều là ông sủng ái, dù tức cũng chỉ có thể thuận theo. Đồng thời, cũng may người cháu trai tìm là Chiêm Ngọc, là đứa nhỏ mình nhìn từ nhỏ đến lớn, mà không phải người không đứng đắn bên ngoài.

Nhưng Chiêm gia chỉ có đứa con trai duy nhất, trong lòng ông chung quy cảm thấy thua thiệt với Chiêm gia, tự mình khom lưng xin lỗi cha mẹ Chiêm Ngọc, cũng yêu thương Chiêm Ngọc gấp bội, hy vọng có thể bồi thường chút ít.

Chiêm Ngọc là đứa nhỏ tốt, nhưng cháu trai mình thì không.

Sắc mặt Vệ lão gia tử ngày càng kém, nắm gậy chống dậm mạnh trên đất, lẩm bẩm: "Đồ mất dạy, không nên thân!!"

Tuy tinh thần khí sắc của ông tốt, nhưng cũng đã hơn 80, Chiêm Ngọc lo cảm xúc của ông kích động, vội tiến lên đỡ tay, thấp giọng khuyên giải an ủi: "Ông đừng nóng giận, thân thể quan trọng."

Vệ lão gia tử nhìn ánh mắt Chiêm Ngọc đầy quan tâm, nghĩ đến cậu bị ủy khuất, lại không rên một tiếng, còn lo lắng cho mình cảm xúc dao động ảnh hưởng đến thân thể, đứa nhỏ tốt như vậy, cháu trai mình lại không hiểu quý trọng, thật sự làm ông tức giận công tâm.

Ông cầm tay Chiêm Ngọc, thương tiếc vỗ vỗ, nói: "Đứa nhỏ ngoan, con yên tâm, gia gia thay con hết giận!"

"Không cần Vệ gia gia......"

Chiêm Ngọc muốn nói mình cùng Vệ Thu Dung hoà bình chia tay, không cần truy cứu ai sai, Vệ lão gia tử lại không cho cậu cơ hội, nói xong liền xoay người về phòng bao.

Chiêm Ngọc lo ông tức quá, chỉ có thể đi theo.

Vệ lão gia tử vào phòng bao, cùng nhóm lão hữu nói mình lâm thời có việc phải đi trước một bước, sau đó mau chân mang quản gia rời đi.

Vệ lão gia tử có quản gia chiếu cố, Chiêm Ngọc không cần lo lắng, cũng không thể để bọn Thẩm Tùng An đợi, liền không đuổi theo, mà gửi tin cho Vệ Thu Dung, nói cho hắn Vệ lão gia tử biết hai người đã chia tay.

Gửi xong, đối phương không trả lời.

Chiêm Ngọc dứt khoát gọi điện thoại qua đi, vang lên hồi lâu, Vệ Thu Dung mới nghe, vội vàng kêu một tiếng: "Tiểu Ngọc!"

Chiêm Ngọc không cùng hắn nói chuyện phiếm, nói chuyện gặp Vệ lão gia tử cho hắn.

Sau khi nói xong, Vệ Thu Dung trầm mặc, nói: "Anh gọi cho ông nội, sau đó sẽ gọi cho em."

Hắn nói xong tắt máy, Chiêm Ngọc cầm di động, đứng trong chốc lát, mới xoay người vào phòng bao.

Cậu đi vào, Trương Kỳ bên cây xanh mới nhẹ nhàng thở ra, từ trong góc đi ra, nghĩ thầm: Thật vì tình yêu của Thẩm ca rầu thúi ruột.

Chiêm Ngọc vào phòng bao, Lâm Duệ Hàm vẫy tay kêu cậu qua ngồi, hỏi: "Vệ lão gia tử ở phòng bao đối diện chúng ta sao? Rất lâu không thấy lão nhân gia, tinh thần không tồi."

"Vệ gia gia có việc đi về trước." Chiêm Ngọc nói, cảm ơn phục vụ giúp châm trà.

"Lại nói một đoạn thời gian không thấy Dung ca đâu, hắn hiện rất bận sao?" Lâm Duệ Hàm hỏi.

Tay Thẩm Tùng An vuốt ve ly dừng một chút, bất động thanh sắc nâng mí mắt nhìn Lâm Duệ Hàm một cái.

Lâm Duệ Hàm còn không biết Chiêm Ngọc cùng Vệ Thu Dung chia tay, hiện tại cũng không phải nơi để nhắc tới, Chiêm Ngọc hàm hồ ứng một câu, dời đề tài: "Trương Kỳ sao còn không lên? Muốn gọi điện thoại?"

Vừa dứt lời, Trương Kỳ từ bên ngoài đẩy cửa vào, liền khoa trương đối ba người nói: "Ai nha, bên này sinh ý thật đúng là không tồi, tìm nơi dừng xe đều không dễ dàng."

Lâm Duệ Hàm không rõ nội tình, gật đầu đáp: "Đó là, nơi này mỗi ngày đều ngồi đầy, trong chốc lát phải nếm thử món chiêu bài."

"Nhất định nhất định!" Trương Kỳ liên tục đáp, đối Chiêm Ngọc nói, "Chiêm Ngọc lão sư cũng ăn nhiều một chút, trong khoảng thời gian này đi học quá vất vả, nhìn mặt đều gầy."

"Hả?" Chiêm Ngọc nghe cậu ta đột nhiên chuyển đề tài tới trên người mình, sờ sờ mặt, "Không có gầy."

Tuy cùng Vệ Thu Dung chia tay xác thật ảnh hưởng tới tâm tình, nhưng cậu cũng không phải loại người vì kết thúc một đoạn cảm tình sẽ chết, cho nên trong khoảng thời gian này nên ăn vẫn ăn, nên ngủ vẫn ngủ, quy luật sinh hoạt còn không tồi, hơn nữa dì Thư biết cậu chia tay, sợ cậu quá khổ sở ảnh hưởng ăn, biến đổi thực đơn cho cậu chọn, lại nói cậu béo 2 cân.

"Đó là mặt Tiểu Ngọc nhỏ." Lâm Duệ Hàm giải thích, "Gia tộc bọn tôi mặt nhỏ, bằng bàn tay lớn như vậy, mặt mỹ nhân, cậu ấy là người lớn lên đẹp nhất."

Những lời này Lâm Duệ Hàm ngày thường nói với người trong nhà không có gì, chỉ là hôm nay còn có Thẩm Tùng An cùng Trương Kỳ ở bên cạnh, Chiêm Ngọc bị khen theo phương thức Vương bà bán dưa không khỏi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Nói bừa cái gì."

"Em nào có nói bừa, vốn dĩ liền đẹp." Lâm Duệ Hàm không phục, quay đầu hỏi Thẩm Tùng An, "Thẩm ca anh nói có phải không?"

Chính cậu ta nói hươu nói vượn còn chưa tính, còn đi hỏi Thẩm Tùng An, Chiêm Ngọc quả thực muốn che mặt, dở khóc dở cười mà nói: "Thẩm ca, anh không cần để ý......"

"Ừ." Thẩm Tùng An đột nhiên gật đầu, nhìn cậu nói: "Đẹp."

Chiêm Ngọc: "......"

Lâm Duệ Hàm lại loạn khen, dù sao cũng là em họ (*), Chiêm Ngọc quen cũng không thèm care, nhưng Thẩm Tùng An không phải.

(*)

Ở đây nguyên là "biểu ca" tức là "anh họ" và một vài chương trước Chiêm Ngọc gọi Lâm Duệ Hàm là "ca" nhưng trước đó Chiêm Ngọc gọi mẹ Lâm Duệ Hàm là "dì nhỏ, dì Mẫn". Ngôi xưng hô loạn mình không biết nên theo thế nào, nên mình tự ý cho theo vế của mẹ Lâm Duệ Hàm, theo đó Chiêm Ngọc sẽ gọi Lâm Duệ Hàm là "em" nhé! Nếu về sau có chi tiết nào làm rõ hơn về việc Lâm Duệ Hàm là anh hay em Chiêm Ngọc thì mình sẽ sửa lại sau.

Chiêm Ngọc không phòng ngừa được khen một câu "Đẹp" mà đơ luôn, đối diện là ánh mắt nghiêm túc cùng ôn nhu, suy đoán không chân thật lúc trước giờ ập đến, làm cậu mờ mịt.

"Tiểu Ngọc...... Lão sư?"

Thẩm Tùng An kêu một tiếng.

Chiêm Ngọc cảm thấy Thẩm Tùng An lúc kêu mình tạm dừng một chút, làm cậu phân không rõ đối phương kêu "Tiểu Ngọc""Lão sư", hay xưng hô tựa thế, làm cậu thấy không quen, trong nháy mắt không dám cùng đôi mắt thâm thuý của đối phương đối diện, hấp tấp dời đi.

Cậu bưng trà lên uống một ngụm, hơi có chút bộ dáng chim cút, không tự nhiên nói: "Sao còn không mang đồ ăn lên nhỉ, có chút đói bụng."

Thẩm Tùng An không tiếng động cong khóe môi, duỗi tay bảo phục vụ thúc giục.

Trương Kỳ ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy mình bị lóe mù mắt, Thẩm ca rũ quyến người, thật muốn mạng mà.

Lúc ăn, Chiêm Ngọc kỳ thật ăn đến thất thần. Vệ lão gia tử biết cậu cùng Vệ Thu Dung chia tay, cậu không tránh được sẽ lo lắng Vệ Thu Dung.

Lúc trước Vệ lão gia tử có thể gia pháp hầu hạ Vệ Thu Dung, như vậy hiện tại rất có khả năng cũng vậy.

Bỏ chuyện Vệ Thu Dung nɠɵạı ŧìиɧ qua một bên, bọn họ rốt cuộc quen nhiều năm, lo lắng đối phương là bình thường. Nhưng dù vậy, cậu cũng sẽ không vì chuyện này đi Vệ gia, có một số việc, muốn cắt đứt nhất định phải sạch sẽ.

Sau khi ăn xong, Lâm Duệ Hàm tính tiền, bọn họ ra ngoài, từng người từ biệt rồi rời đi.

Chuyện quan hệ tới Chiêm Ngọc, Trương Kỳ nghẹn cả đêm, vừa lên xe liền không nín được, quay đầu ngồi đối diện Thẩm Tùng An nhắm mắt dưỡng thần nói: "Thẩm ca, em nói cho anh một chuyện lớn, về Chiêm Ngọc lão sư!"

Thẩm Tùng An hôm nay thấy Vệ lão gia tử, anh biết đối phương là ông nội bạn trai Chiêm Ngọc, vị trưởng bối này vừa xuất hiện, lại nhắc nhở anh một lần, Chiêm Ngọc có người.

Loại nhắc nhở không tiếng động này, làm trong lòng anh rất không thoải mái, nhưng cho dù anh không thoải mái, cũng không có lập trường làm cái gì.

Nghe Trương Kỳ nói, anh mở to mắt.

Trương Kỳ một bộ biết bí mật lớn, đè thấp thanh âm nói: "Thẩm ca, em nói cho anh, Chiêm Ngọc lão sư cậu ấy thích nam! Hơn nữa cậu ấy còn có bạn trai!"

Thẩm Tùng An không dự đoán được cậu ta sẽ nói cái này, mày nhăn lại: "Nói bậy gì đó?"

"Không có nói bậy, là thật sự!"

Trương Kỳ kinh ngạc lại hưng phấn, làm Thẩm Tùng An trầm xuống: "Thì sao, cùng cậu có quan hệ?"

Thanh âm anh tuy không lớn, ngữ khí lại mang theo nghiêm khắc cùng tức giận, Trương Kỳ hoảng sợ, nguyên bản muốn nói tiếp bị chặn.

"Chuyện này cậu cùng ai nói qua?" Thẩm Tùng An lạnh giọng hỏi.

Ở bên trong xe ánh sáng không mạnh, đặc biệt ánh sáng của xe ở sau làm Trương Kỳ nhìn không rõ biểu tình của Thẩm Tùng An, nhưng nghe thanh âm cũng biết lúc này anh không cao hứng, thậm chí còn giận.

Làm trợ lý của Thẩm Tùng An mấy năm, Trương Kỳ rất ít thấy Thẩm Tùng An tức giận, biết anh hiểu lầm ý tứ mình, cho rằng mình nói chuyện của Chiêm Ngọc lão sư khắp nơi, vội vàng giải thích: "Thẩm ca anh yên tâm, em chỉ nói với anh!"

Thẩm Tùng An nghe vậy, sắc mặt tốt hơn một ít, nhàn nhạt nói: "Quên chuyện này, ai cũng không cho nói."

"Đương nhiên!" Trương Kỳ nhấc tay bảo đảm, thấy anh lại nhắm mắt chuẩn bị chợp mắt, nóng vội nói, "Thẩm ca, anh còn không nghe em nói xong đâu!!"

Thẩm Tùng An cũng không nghe chuyện có quan hệ với bạn trai Chiêm Ngọc, có chút phiền lòng mà nói: "Không muốn nghe, cậu câm......"

"Chiêm Ngọc lão sư cùng bạn trai chia tay!" Trương Kỳ đánh gãy lời anh nói, "Chia tay!!"

Thẩm Tùng An mở choàng mắt, lưng tựa vào ghế nháy mắt ngồi thẳng, nhìn Trương Kỳ, từng câu từng chữ hỏi: "Cậu vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa."

"Em nói, Chiêm Ngọc lão sư cùng bạn trai chia tay!" Trương Kỳ lặp lại một lần, "Vừa rồi lúc em lên lầu, nghe được Chiêm Ngọc lão sư cùng vị lão gia tử kia nói, thiên chân vạn xác (*)!"

(*) Có thực, chuẩn xác.

Cậu ta nói xong, phát hiện Thẩm Tùng An không kinh hỉ như dự đoán, mà là không có bất luận phản ứng gì, yên lặng ngồi, như bị điểm huyệt.

???

Trương Kỳ bị phản ứng của anh làm hoảng sợ, nghĩ thầm không phải chứ? Lực sát thương lớn như vậy?!!

"Thẩm ca? Anh không sao chứ?" Cậu ta duỗi tay quơ quơ trước mặt Thẩm Tùng An, cẩn thận hô một tiếng, sợ kêu to quá hồn vía anh bay mất.

Giây tiếp theo, cậu ta thấy cả người Thẩm Tùng An như sống lại, một tay đẩy cửa xuống xe.

Trương Kỳ vội hỏi: "Thẩm ca anh đi đâu?"

"Không đi đâu, xuống dưới một chút." Thẩm Tùng An nói vài từ, một mình xuống xe.

Anh quả thực không có đi đâu, đứng bên cạnh xe, không nhúc nhích.

—— quá nóng, gió thổi cho bình tĩnh.

Thẩm Tùng An nghĩ thầm.