Giang Thư Vũ và bé tiến vào đại sảnh của công ty, cũng có người chú ý liếc trộm, cũng có người bận rộn đi qua sẽ gật đầu với anh xem như chào.
Bình thường công ty tiếp khách rất nhiều, tất cả đều là đối tác kinh doanh, chỉ cần nhìn mặt sẽ đoán ngay được thân phận nhưng Giang Thư Vũ không có tiếng trong giới, dĩ nhiên sinh ra cho mọi người rất nhiều tò mò, cũng có người đoán chắc hẳn anh quen với các cấp trên. Không ai nghĩ anh tới xin việc vì trên tay đang bế một đứa nhỏ, nếu là đi xin việc sao lại mang trẻ con đi chứ.
Tiếp tân luôn là người đón tiếp khách của công ty, rất nhanh đi tới cười chào với anh:
‘‘Chào anh, công ty Hạng Nam có thể giúp gì cho anh?’’
Thư Ký Hoàng Minh vừa tới cửa đã để anh tự vào, cậu ta sau khi nhận xong cuộc gọi vội xin lỗi rồi để anh tự vào trong, còn mình lại đi tới bãi đổ xe.
Hạ Kha như dự đoán được không có người đưa vào công ty sẽ quay người đi về, vì thế gọi tới:
‘‘Lên đây, tầng số 8, tôi từ bên trên đã nhìn thấy em đứng đơ người phía dười rồi.’’
Giang Thư Vũ kinh ngạc ngước lên nhưng tầng 8 quá cao, thêm trời nắng quá chói khiến anh nheo mắt cũng chẳng nhìn thấy gì ngoài tấm kính.
‘‘Mắt anh phải tốt lắm mới từ tầng 8 nhìn thấy được tôi.’’
Điện thoại vừa cúp, Giang Thư Vũ lại thở dài, phân vân không biết nên đi hay không đi.
‘‘Cha không đi nữa sao? Tiểu Úc cũng muốn gặp baba.’’ Bé dùng đôi mắt sáng ngời lại mong chờ nhìn anh.
Cho nên dẫn tới tình trạng tiếp tân vẫn đang chờ anh hồi tưởng xong sẽ trả lời câu hỏi.
‘‘Tôi muốn lên tầng 8, không biết đi đường nào?’’
Tiếp tân không hề bất ngờ gì, chỉ mỉm cười như đã biết, không hề nhiều chuyện dẫn anh và bé lên tầng 8. Tầng 8 là tầng riêng của Hạ Kha, chỉ gồm có hai phòng duy nhất là phòng làm việc của hắn và phòng họp.
Có thể để Hạ Kha gọi trực tiếp xuống phía dưới bảo tiếp tân đưa người lên, cô chắc chắn người này có thân phận không đơn giản, vì thế từ đầu tới cuối đều rất lịch sự và ân cần, đi qua tầng nào cũng sẽ giới thiệu cho anh nghe sơ sơ về công ty mình.
Cô dẫn trực tiếp Giang Thư Vũ vào phòng làm việc của hắn, lại mang thêm bánh và nước ngọt.
Anh thật sự hiếu kỳ, trước giờ mời khách đều là trà hoặc cà phê nhưng tiếp tân lại mời anh bánh và nước ngọt, vì thế liền hỏi thẳng cô. Ai ngờ cô cũng bối rối và hoang mang không kém.
‘‘Xin lỗi vì không giải đáp được, là Hạ tổng dặn dò, tôi chỉ làm theo yêu cầu.’’
Giang Thư Vũ còn muốn hỏi thêm nhưng tiếp tân lại không biết gì, chỉ có thể để cô đi trước.
Người đi rồi bé mới chui ra khỏi l*иg ngực anh, cầm cái thìa nhỏ nhỏ xúc miếng bánh kem đưa lên miệng nếm thử.
‘‘Ngon~’’
‘‘Cha mau ăn thử.’’ Bé đưa tay xúc thêm miếng nữa, lại rướn người đưa thìa tới sát miệng anh. Giang Thư Vũ không từ chối, ăn một miếng xong lại cười, khen bé một câu khiến bé cười toe toét, càng nhiệt tình xúc mình một miếng, cha một miếng.
Cả hai ngồi ăn bánh, uống nước ngọt, cho bé xem phim hoạt hình còn bản thân lại lôi kịch bản ra xem sơ qua một chút.
""Baba~"
Bé là người đầu tiên nhận ra hắn đi vào, liền thoát khỏi tay Giang Thư Vũ lon ton đi tới, dang tay để hắn ôm, cất giọng non nớt lại ngọt ngào gọi hắn.
Hạ Kha đi tới sopha ngồi kế anh, lại ngó đầu vào xem anh đang xem gì, nhưng nhìn lại không hiểu lắm:
‘‘Đang xem gì vậy? Tiểu thuyết?’’
‘‘Kịch bản đầu tay.’’ Giang Thư Vũ mỉm cười, lật qua trang đầu cho hắn xem cái tiêu đề cùng nhân vật mình đóng.
Trong trang đầu có nói rõ ràng về tính cách của nhân vật, âm u, lạnh lùng và tàn nhẫn. Hạ Kha nhìn miêu tả xong lại nhìn vợ mình, cuối cùng cất giọng hỏi:
‘‘Diễn được chứ?’’
Hắn không phải không tin tưởng anh mà là do tính cách của anh và nhân vật kia thật sự quá khác nhau, một bên là dịu dàng mềm yếu, một bên lại là cường hãn lãnh khốc.
Giang Thư Vũ vẫn mỉm cười nhẹ nhưng ánh mắt lại rũ xuống nhìn kịch bản, ngay sau đó lại từ từ đưa mắt qua nhìn hắn, từ từ mở to:
‘‘Nghi ngờ tôi?’’
Hạ Kha kinh ngạc, khuôn mặt vẫn là bộ dạng cười cười kia nhưng ánh mắt lại loé lên toả ra xa cách cùng lạnh nhạt như thể chỉ cần hắn nghi ngờ, anh chắc chắn sẽ dùng áp lực vô hình từ ánh mắt kia gϊếŧ chết hắn, giọng nói nhẹ bẫng mọi khi cũng thay vào đó là không vui cùng khàn đặc.
Tất cả chỉ kéo dài vài giây nhưng cũng đủ để khiến Hạ Kha đờ người, nếu nói anh có hai nhân cách, hắn chắc chắn sẽ tin.
‘‘Trả lời đi, tự nhiên ngồi đơ ra đấy là sao? Chẳng lẽ tôi diễn kém đến mức đó à?’’
Giang Thư Vũ nhíu mày, hiển nhiên không tin một ảnh đế như mình diễn kém tới mức không thể đả động được Hạ Kha.
‘‘Không có, diễn rất tốt.’’ Hắn hoàn hồn, vội trả lời.