Tuy hiểu rõ đạo lý “Hòa thượng có thể chạy, chùa không thể chạy” nhưng Trịnh Diệc Vi vẫn là không có tiền đồ, thừa dịp Tiềm Vũ đang quay phim đột phá vòng vây của đám ký giả trốn ra ngoài.
Sau khi lên xe, chờ hắn yên vị ở băng ghế sau Tiểu Mật mới nghi ngờ quay đầu hỏi. “Sắc mặt anh sao khó coi như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Diệc Vi dựa vào ghế, kéo thấp vành mũ che khuất nửa gương mặt, uể oải nói. “Cho xe chạy đi!”
Tiểu Mật nhìn hắn chằm chằm. “Có phải anh lại cùng Tiềm thiếu gây gổ? Em cầu xin anh, ở bên trong có rất nhiều phóng viên, anh sao có thể mất lý trí như vậy? Nếu để cho đại Bạch biết được em sẽ chết chắc…”
Trịnh Diệc Vi đau đầu, thân thể vẫn không nhúc nhích, gằn giọng. “Còn tiếp tục lải nhải thì em sẽ được chết ngay bây giờ.”
“…” Tiểu Mật le lưỡi, vội vàng ngoan ngoãn khởi động xe.
Ngày hôm sau có cảnh quay của Trịnh Diệc Vi, nghĩ tới phải đối diện với Tiềm Vũ mặt mày lạnh như băng, Trịnh Diệc Vi có chút thấp thỏm. Nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian lo lắng xem cậu sẽ trả thù chuyện này như thế nào, buổi tối hắn còn phải tham gia một tiết mục của đài TBB để tuyên truyền album mới.
Chương trình có tên “Nhân sinh rực rỡ”, chuyên phỏng vấn những người nổi tiếng và có tỉ suất xem đài khá cao, người chủ trì cũng chính là nữ chủ nhân của đài TBB, Khang Tương Ngữ.
Phong cách dẫn chương trình của Khang Tương Ngữ sâu sắc thẳng thắn nhưng đôi lúc cũng rất tùy hứng, thời điểm tâm trạng của cô không tốt ngẫu nhiên sẽ đề cập đến những vấn đề không nằm sẵn trong kịch bản, làm cho khách mời không kịp phản ứng.
Miệng lưỡi sắc bén của cô đã khiến nhiều đại minh tinh rơi vào thế bí, nhưng mọi người cũng không dám nói gì, cùng lắm thì tự nhủ sẽ không bao giờ đến đây nữa, thứ nhất là vì rating của chương trình thực sự rất cao, thứ hai là vì thân thế của Khang Tương Ngữ. Mọi người đều biết cô là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Tế Tinh, không chỉ đài TBB mà gần như một nửa nghệ sĩ trong giới showbiz đều là thuộc tập đoàn giải trí nhà cô. Hồng Tử và Tinh Không có lịch sử mười năm phát triển, điều đó quả thật không sai nhưng tổng thế lực của hai công ty gộp lại vẫn không thể sánh ngang hàng cùng với danh tiếng lâu đời của Tế Tinh.
Khang Tương Ngữ đi dẫn chương trình cũng chẳng qua là làm cho vui, sau khi Khang tổng về hưu cô sớm muộn cũng là người thừa kế, tiếp quản Tế Tinh.
Không ai dám đắc tội với vị nữ hoàng tương lai này.
Giao tình giữa Trịnh Diệc Vi và Khang Tương Ngữ ở ngoài đời cũng không tệ.
Năm năm trước, “Nhân sinh rực rỡ” phát sóng kỳ 2 đã mời Trịnh Diệc Vi, bởi vì lịch quay quá cận nên hai người cũng không có thời gian thảo luận trước mà trực tiếp phỏng vấn. Trước ống kính, Trịnh Diệc Vi lần đầu tiên gặp Khang Tương Ngữ đã nói đùa. “Tương Ngữ, là chữ Tương trong Quách Tương và Ngữ của Vương Ngữ Yên sao?”
Khang Tương Ngữ mỉm cười. “Còn có Khang của Khang Mẫn.”
(Khang Mẫn: một trong những thê thϊếp của Đoàn Chính Thuần trong tiểu thuyết “Thiên long bát bộ” – Kim Dung)Khi nói những lời này, vẻ mặt của cô có chút tự đắc.
Trịnh Diệc Vi ngạc nhiên, người bình thường sẽ không ai thích hạng phụ nữ lẳиɠ ɭơ như Khang phu nhân_Khang Mẫn đi?
Hai người rất tự nhiên bàn về những nhân vật mình yêu thích trong tiểu thuyết của Kim Dung. Khang Tương Ngữ nói. “Quách Tương quá mức cố chấp, Vương Ngữ Yên thì không đủ kiên định, tôi ngược lại thích Khang Mẫn dám yêu dám hận, cầm lên được bỏ xuống được.”
Trịnh Diệc Vi trêu chọc. “Không phải cô cũng muốn trở thành độc xà mỹ nhân chứ, vậy nếu ai làm người yêu của cô chẳng phải quá thảm hay sao?”
“Tôi thích Khang Mẫn không có nghĩa tôi muốn trở thành một người như cô ấy, tôi còn thích cả điệp viên 007 chẳng lẽ lại chuyển qua làm điệp viên?” Khang Tương Ngữ nhún vai. “Này, tôi mới là người dẫn chương trình nha, sao lại đổi thành anh phỏng vấn tôi vậy?”
Cả hai bật cười sau đó tiếp tục chương trình.
Sau này trong những đợt cùng tham gia hoạt động có trò chuyện qua vài lần, dần dần trở nên thân thiết, Khang Tương Ngữ có sở thích sưu tầm rượu, hai người vào những thời điểm không vui thường hẹn nhau đến quán bar nhâm nhi.
Trong mắt truyền thông và những fan hâm mộ thích ghép đôi người khác thì chuyện giữa bọn họ nghiễm nhiên trở thành scandal tình cảm, fan của Lục Gia Hãn đối với Khang Tương Ngữ vô cùng căm ghét, cho rằng vì cô chen vào mà quan hệ giữa Trịnh Diệc Vi và Lục Gia Hãn mới ngày càng xa cách.
Trên thực tế, Trịnh Diệc Vi và Lục Gia Hãn chỉ là “thϊếp có ý chàng lại vô tâm”, với Khang Tương Ngữ thì một chút mờ ám cũng không có, cùng lắm chỉ là bạn nhậu.
Hai người chính thức trở thành bạn thân cũng bởi vì Qua Duệ.
Ngày trước khi Qua Duệ còn ở công ty đĩa nhạc SS thuộc Tế Tinh, Khang Tương Ngữ từng điên cuồng si mê y, cô biết Qua Duệ và Trịnh Diệc Vi có quan hệ rất tốt, bình thường ở trước mặt Trịnh Diệc Vi cũng hay nhắc đến y, Trịnh Diệc Vi khi đó còn ngốc nghếch không biết tính hướng của Qua Duệ, cảm thấy bọn họ đẹp đôi nên có thiện ý ở trước mặt Qua Duệ vài lần nói tốt về Khang Tương Ngữ.
Sau này mọi chuyện không thành, Qua Duệ sớm công khai người yêu người đồng tính, Khang Tương Ngữ bị đả kích không nhỏ, Trịnh Diệc Vi thấy xấu hổ trong lòng, cho rằng vì hắn cổ vũ khích lệ nên cô mới càng lún càng sâu, hễ có thời gian liền theo cô uống rượu, đi dạo, chỉ mong cô sớm lấy lại tinh thần.
Khoảng thời gian đó, scandal của bọn họ được lan truyền như thật, không ít người cho rằng Trịnh Diệc Vi muốn rời khỏi Hồng Tử đến Tế Tinh làm con rể, bạn bè quen biết đều nửa thật nửa đùa chúc mừng hắn, một số đông lại ghen tỵ đỏ mắt, châm chọc hắn, ngay cả Bạch Chí Lăng cững từng hỏi dò xem hắn có phải thật sự muốn chuyển sang công ty khác hay không.
Trịnh Diệc Vi khóc không ra nước mắt nhưng vẫn phải chịu đựng, không dám nói rõ ràng sự thật với ai.
Tinh thần sa sút hơn nửa tháng, Khang Tương Ngữ rốt cục cũng phấn chấn trở lại, cô cảm kích Trịnh Diệc Vi đã chịu đựng oan ức, ở trước mặt mọi người giữ gìn thể diện cho mình, cô bề ngoài cá tính mạnh mẽ, giao thiệp rộng nhưng kỳ thực bên trong lại là một cô gái rất mỏng manh yếu đuối. Bởi vì chuyện này mà cô có cái nhìn khác với Trịnh Diệc Vi, chính thức đưa hắn vào danh sách bạn bè thân thiết của mình.
Cô chưa từng nói qua nhưng trong lòng Trịnh Diệc Vi hiểu rõ, cô đã âm thầm giúp đỡ cho hắn rất nhiều trong sự nghiệp diễn xuất, tuy rằng với tình hình của hắn hiện tại, những sự trợ giúp kia chỉ là dệt thêm hoa lên gấm, nhưng cô đã có lòng, Trịnh Diệc Vi cũng rất cảm động.
Thường xuyên qua lại, hai người dần trở thành bạn chí thân. Năm trước Qua Duệ có chuyến lưu diễn thế giới, bọn họ còn hẹn nhau đi cổ vũ, Trịnh Diệc Vi rất vui vì cô đối với chuyện cũ đã không còn vướng bận, không vì tính hướng của Qua Duệ mà canh cánh trong lòng.
Sau khi Qua Duệ kết thúc chuyến lưu diễn, Khang Tương Ngữ cũng sang châu Âu du học, mùa hè mới về nước, Trịnh Diệc Vi hơn nửa năm không gặp cô, lần này tại chương trình “Nhân sinh rực rỡ” ôn lại tình huống năm năm về trước, trong lúc ghi hình, cả hai đều có cảm giác rất thân thiết thoải mái.
“Diệc Vi, tối nay cùng đi Loạn Sắc được không?” Trong lúc chờ đợi quảng cáo, Khang Tương Ngữ gợi ý. Loạn Sắc là là quán bar do một người bạn của cô mở, rất được những người nổi tiếng hoan nghênh, trước kia bọn họ cũng thường xuyên đến uống rượu.
Trịnh Diệc Vi dụi mắt, có chút mệt mỏi trả lời. “Không được, sáng mai anh còn phải quay phim.”
“Phải ha, suýt chút nữa em quên… lần này anh và Tiềm Vũ hợp tác sao?” Khang Tương Ngữ giả vờ như vô tình hỏi.
“Ừ.”
“Nghe nói hai người quan hệ cũng không tệ.”
Trịnh Diệc Vi cười cười. “Cũng tạm…”
“Vậy lần sau hẹn anh ta cùng đi luôn.”
Trịnh Diệc Vi buông cánh tay đang dụi mắt của mình xuống nhìn Khang Tương Ngữ, Khang Tương Ngữ ngón tay mân mê lọn tóc, thích thú nháy mắt với hắn vài cái.
“Không phải chứ, em để ý cậu ta sao?” Trịnh Diệc Vi cảm giác huyệt thái dương của hắn ẩn ẩn đau.
“Ừ, anh ta rất đẹp trai nha!”
“Trên đời này người đẹp thiếu gì, trước mặt em cũng có một người đây, sao tự nhiên lại để ý tới cậu ta?” Trịnh Diệc Vi thấy vô cùng khó hiểu.
“Trước đây trên máy bay tụi em tình cờ gặp nhau mấy lần, ấn tượng đối với anh ta cũng rất tốt, gần đây xem lại mấy bộ phim anh ta đóng em phát hiện anh ta có sức thu hút đặc biệt…” Khang Tương Ngữ cười hì hì. “Hơn nữa tụi em coi như môn đăng hộ đối, rất thích hợp nha, Diệc Vi anh giúp em một lần đi, anh cũng không muốn nhìn em sống cô độc suốt quãng đời còn lại phải không?”
“…” Trịnh Diệc Vi liếc nhìn không nói, hắn rất muốn nói với Khang Tương Ngữ hắn cùng Tiềm Vũ căn bản không thân thiết, đừng bắt hắn đứng giữa làm mai mối, hơn nữa cái tên kia rất có khả năng là Gay nha…
————-
Năm giờ sáng ngày hôm sau, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ một trước một sau đến đoàn phim, không tránh khỏi đυ.ng mặt ở phòng hóa trang.
Trịnh Diệc Vi hơi chột dạ nhưng vẫn kiên trì chủ động đi qua chào hỏi. “Hi, Tiềm thiếu, sớm vậy.”
Bốn bên đều là nhân viên của đoàn phim, ngại mặt mũi nên Tiềm Vũ cũng không nổi giận, cậu ngồi yên cho nhân viên gắn tóc giả, liếc mắt nhìn Trịnh Diệc Vi qua gương, nhẹ giọng trả lời. “Sớm.”
Biểu tình của cậu rất thản nhiên, ngữ khí cũng bình thường nhưng Trịnh Diệc Vi nhạy cảm nghe ra được một cỗ hương vị nghiến răng nghiến lợi.
Hắn sờ mũi, thức thời không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đi đến trước bàn của mình chuẩn bị hóa trang.
Cảnh quay hôm nay là sau ngày đại hôn của Minh Triệt, Du Tu mang theo thị vệ thân tín Dạ Ương đến Minh quốc, đúng lúc gặp phải công chúa Minh Nhã nữ cải nam trang trốn khỏi cung bị một tên lưu manh giật mất túi tiền, Du Tu giữa đường thấy bất bình liền ra lệnh cho Dạ Ương đuổi theo lấy lại túi tiền cho nàng.
Từ xưa anh hùng cứu mỹ nhân đã trở thành giai thoại, bộ phim điện ảnh lần này cũng không ngoại lệ, công chúa Minh Nhã bướng bỉnh đáng yêu đứng trước Du Tu khí thế bất phàm vừa gặp thì đã yêu.
Ngay lúc tiểu cô nương ngượng ngùng muốn bày tỏ lòng biết ơn thì Minh Triệt cải trang đem theo bốn thị vệ cũng vừa đuổi đến. Cậu thoáng trông thấy Du Tu, cảm giác được là hắn nhưng lại có chút không khẳng định, đi tới gần nhìn cho rõ mặt, sau đó mới kích động kêu lên. “Phong huynh.”
Du Tu quay đầu nhìn cậu, biểu tình vừa vui vừa kinh ngạc. “Nguyệt huynh, sao huynh lại ở đây?”
Hai người gặp lại nhau trong lòng rất vui, Minh Nhã nhìn thấy hoàng huynh đuổi theo liền nhanh chân trốn vô hẻm, nhưng khi trông thấy một màn như vậy thì không khỏi vui mừng, vì muốn có được cơ hội gần gũi Du Tu, nàng cái gì cũng không để ý vội chạy đến trước mặt Minh Triệt. “Ca ca, huynh đến tìm muội sao?”
Ánh mắt lại liếc về phía Du Tu.
Minh Triệt lúc này nào có tâm tình giận dữ đối với nàng, trong lòng đang rất khẩn trương vì gặp lại Du Tu liền khoát tay ra lệnh cho thị vệ áp giải nàng đi. “Về nhà.”
Minh Nhã rất giận nhưng lại không thể chống cự, nàng và Minh Triệt tuy là huynh muội nhưng tính tình của hoàng huynh nàng rất đáng sợ, nàng không dám trái lời đành phải buồn bã cất bước, lưu luyến không rời trước khi hồi cung.
Du Tu và Minh Triệt ngồi ở tửu lâu hàn huyên suốt một buổi chiều vẫn chưa thỏa lòng, màn đêm buông xuống lại thuê một chiếc thuyền hoa, giữa gió mát trăng thanh cùng với tiếng đàn ca nữ uống rượu đùa giỡn. Hơn nửa năm không gặp hai người đều cảm giác đối phương có nhiều sự thay đổi lớn, một người phong tư trác tuyệt, một người càng thêm thành thục trầm ổn, trong lúc nói chuyện vẫn là hợp ý như cũ, trong lòng đối với người kia lại tăng thêm một phần hảo cảm.
Trò chuyện đến khi mệt mỏi, cảm giác ngà ngà say, hai người không kiêng kỵ cứ như vậy đồng sàng cộng chẩm đi vào giấc ngủ.
Dạ Ương và thị vệ của Minh Triệt đều là những người trung thành tận tâm, ôm kiếm chia ra ngồi hai bên đầu thuyền, cẩn thận đề phòng đối phương.
Trăng tròn nhô lên cao, thuyền hoa trên sông trôi chầm chậm, quang cảnh trên bờ mới đầu còn ồn ào náo nhiệt sau dần trở nên tĩnh lặng.
“Cắt__”
Quay đến một giờ sáng rốt cục phân đoạn cũng hoàn thành, Lục Nhậm rời mắt khỏi màn hình, từ chỗ ngồi đứng dậy, lấy lại tinh thần hướng các diễn viên và nhân viên nói. “Mọi người đã vất vả…”
Tiềm Vũ thu lại cánh tay đang gác trên ngực Trịnh Diệc Vi, từ từ ngồi dậy, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương chờ thuyền cập bến.
Trịnh Diệc Vi gối hai tay sau ót, duỗi thẳng chân lười biếng nằm dài, lẳng lặng quan sát một bên gương mặt của Tiềm Vũ. Ánh nến chập chờn trong khoang thuyền tựa như một mảnh lụa vàng mỏng manh bao phủ khắp người cậu, khiến cho cả thân thể như tản ra một cảm giác mơ hồ ảo mộng.
Trịnh Diệc Vi nhớ lại lời Khang Tương Ngữ đánh giá cậu, trong lòng cảm khái: được rồi, tên nhóc này đúng là có vài phần nhan sắc, làm trai thẳng hay Gay đều thích hợp…
Cảm giác bị người nhìn chằm chằm, Tiềm Vũ bất ngờ quay đầu lại đối diện với ánh mắt kỳ lạ của Trịnh Diệc Vi, sắc mặt không vui nói. “Anh đang nhìn cái gì?”
Trịnh Diệc Vi bị phát hiện cảm giác hơi xấu hổ nhưng dù gì hắn cũng là Ảnh đế, bối rối khoảng hai giây liền trấn tĩnh lại, hai mắt vô tội nhìn Tiềm Vũ. “Không có gì.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tiềm Vũ nheo lại, định nói cái gì đó nhưng bên ngoài đã có người gọi. “Anh Diệc Vi, Tiềm thiếu, tới bờ rồi.”
Sau khi lên bờ, nhân viên hậu trường lục đυ.c rời đi, Lục Nhậm cũng lên xe trở về nhà, Thần Hiểu còn ở lại trường quay chờ Trịnh Diệc Vi, Tiềm Vũ cùng với người vào vai thị vệ Dạ Ương của Du Tu_Khuất Hàn tẩy trang, cô nở nụ cười vui vẻ, giọng nói có chút nũng nịu. “Anh Diệc Vi, Tiềm Vũ, A Hàn, cùng đi ăn khuya đi.”
Tiềm Vũ vừa mệt vừa buồn ngủ, cảm thấy trên người rất dơ, chỉ hận không thể lập tức về tắm rửa nghỉ ngơi, làm gì có tâm trạng đi ăn khuya. Nhưng cậu và Thần Hiểu là người cùng công ty, trước đó từng hợp tác qua bộ phim điện ảnh “Người sao Hỏa”, dù sao cũng là đồng nghiệp, hơn nữa đối với phụ nữ cậu vẫn tương đối chú ý phong độ, đành khách sáo từ chối. “Để lần sau vậy.”
Thần Hiểu mỉm cười. “Vậy lần sau anh Tiềm Vũ phải mời.”
“Được.” Tiềm Vũ thờ ơ trả lời.
Trịnh Diệc Vi ra ngoài nghe điện thoại, Thần Hiểu không muốn quấy rầy hắn liền đưa mắt nhìn Khuất Hàn. Cá tính của Khuất Hàn cùng với nhân vật trong phim giống nhau, lạnh lùng ít lời, không thích giao thiệp, y không quay đầu nói. “Tôi không thích ăn khuya.”
Thần Hiểu sắc mặt nhất thời có chút khó coi, theo lý mà nói thì cô cũng là tiền bối của Khuất Hàn, thời điểm nhóm Bạc Hà Đen mới phát hành album đầu tay cô còn cùng bọn họ quay MV, bây giờ lại không nể mặt mũi như vậy.
Người đại diện của Khuất Hàn thấy vậy vội cười giả lả, đứng ra giảng hòa. “Xin lỗi chị Thần Hiểu, nhóm Bạc Hà Đen sắp phải quay một chương trình thực tế, cho nên gần đây công ty không cho phép Khuất Hàn ăn khuya…”
Thần Hiểu lạnh mặt không trả lời.
Không khí trong phòng hóa trang bỗng dưng trở nên ngột ngạt, các nhân viên đều lặng lẽ làm công việc của mình, không ai nói lời nào.
Tiềm Vũ nhắm chặt mắt không nhúc nhích để yên cho chuyên viên hóa trang gỡ tóc giả, phụ kiện dùm cậu, đối với mọi chuyện xung quanh coi như không biết, Tiểu Mật ngồi gần đó thầm liếc cậu vài cái, hoài nghi có phải cậu đã ngủ hay không.
Đúng lúc này Trịnh Diệc Vi đã nói điện thoại xong, bước vào phòng hóa trang nhìn thấy cảnh tượng này thì hơi khựng lại, sau đó liền hướng Thần Hiểu cười ha hả. “Bụng anh đói tới xẹp lép luôn rồi, A Hiểu không phải em nói mời đi ăn khuya sao, còn không đi?”
Trịnh thiên vương đã đứng ra giải vây, người đại diện của Khuất Hàn lau mồ hôi lạnh hướng Trịnh Diệc Vi làm động tác cảm tạ, Trịnh Diệc Vi cười cười, dẫn theo Tiểu Mật và Thần Hiểu cùng nhau rời đi.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Tiềm Vũ chợt mở mắt ra, trong lòng khinh thường hừ lạnh, lại giả mù sa mưa làm người tốt!
Mấy phút sau, Khuất Hàn cùng người đại diện ra ngoài bãi lấy xe, người đại diện không nhịn được trách móc một câu. “Cậu nếu không vì mình thì cũng nên vì nhóm và những người khác, tánh tình cũng nên sửa đổi một chút… hôm nay đắc tội người này, ngày mai lại đắc tội với người kia, cậu cho mình là Tiềm thiếu? Cậu vẫn còn chưa đủ tư cách đó, ngoan ngoãn mà làm một người mới cho tôi.”
Khuất Hàn nhíu mày, nghĩ tới những dự định trong tương lai của nhóm, uể oải đáp. “Biết rồi.”
Cũng trong lúc đó, Tiểu Mật vừa nhìn theo xe của Thần Hiểu chạy đằng trước, thỉnh thoảng quay xuống nói với Trịnh Diệc Vi đang nằm ở băng ghế sau. “Anh, anh không thấy Khuất Hàn và Tiềm thiếu có chút giống nhau sao?”
“Giống chỗ nào? Một bên là thiếu niên 18 tuổi, còn một bên là ông cụ non…”
(=]])
“… Em không có nói vẻ ngoài mà là nói về tính tình.” Tiểu Mật giải thích. “Hơn nữa, anh quên rồi sao, anh so với Tiềm thiếu lớn hơn ba tuổi, còn không biết ngượng mà chê người ta…”
Trịnh Diệc Vi bật ngồi dậy,trừng mắt. “Anh về tuổi tác thì lớn hơn cậu ta, nhưng nội tâm thì trẻ hơn cậu ta cả chục tuổi.”
“… Phải rồi, phải rồi, anh kỳ thực cũng là thiếu niên 18 tuổi.” Tiểu Mật vất vả nhịn cười.
Qua một hồi lâu, khi Tiểu Mật gần như đã quên lúc nãy hỏi hắn cái gì thì hắn đột nhiên lại thốt ra một câu nói sâu xa. “Bọn họ tính cách cũng không giống, một người chỉ là không thích giao tiếp, còn một người bản chất đã là ngạo mạn…”