Chương 19: Phiên ngoại về T1, T2

Năm Tiềm Vũ mười bốn tuổi, hai thiếu niên T1, T2 được ông ngoại Diệp Khải Lâm dẫn đến trước mặt cậu. Hai người đều mặc đồ đen, T1 dáng người cao ráo khỏe mạnh, vừa nhìn là biết người học võ, ngoại hình thật đẹp trai, vẻ mặt trầm tĩnh, T2 bộ dáng cũng rất đẹp nhưng mặt mũi hơi non nớt, đôi mắt to tròn khẽ đảo qua đảo lại.

“Tiểu Vũ, sau này bọn họ sẽ là vệ sĩ của con.”

Tiềm Vũ lạnh lùng nhìn bọn họ, không nói gì, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý tứ đề phòng.

Diệp Khải Lâm thở dài, ông biết đối với sự kiện bắt cóc trước đây đã lưu lại bóng ma cho cậu, Ông suy nghĩ một lúc rồi nói với T1, T2. “Trừ phi cậu chủ gặp nguy hiểm, nếu không có lệnh, đừng xuất hiện trước mặt nó!”

“Dạ.” T1, T2 lễ phép trả lời.

Bọn họ đều biết, bản khế ước một khi đã ký kết, bọn họ cả đời này sẽ phải bán thân cho Tiềm Vũ. Từ nay về sau, cậu là chủ nhân của bọn họ, là Thượng Đế của bọn họ, công việc duy nhất của bọn họ là bảo đảm sự an toàn cho cậu.

Lần này công ty sắp xếp cho bốn người đến, còn có T3, T4 ở một đội khác, thay phiên làm việc, thời gian đổi ca là nửa năm.

Từ khi bắt đầu, T1, T2 như hai bóng ma ẩn thân nơi bóng tối mà Tiềm Vũ không nhìn thấy, nhất cử nhất động của cậu đều không thể lơ là, ăn cơm, đi vệ sinh đều phải thay phiên, buổi tối cũng phải chú ý, một người ngủ thì người còn lại phải thức.

T1 cẩn thận chu đáo, kỹ năng về vi tính cũng thành thạo, mọi phương tiện an ninh trong Tiềm gia đều do y phụ trách điều phối an bài, T2 kỹ thuật đánh nhau tốt, khả năng bắn súng như thần, có điều tính tình hơi nóng nảy. Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, chưa từng xảy ra sơ suất.

Tiềm Vũ không thích ra khỏi cửa, mỗi ngày ngoài đến trường thời gian còn lại đều ở nhà. Công việc của T1, T2 có thể nói cũng khá an nhàn.

Hai năm sau, T2 bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Một ngày nọ, Tiềm Vũ ở trong phòng chơi đàn dương cầm, T1, T2 đứng gác ngoài vườn, T2 vừa ngáp vừa oán giận. “Thật muốn đi ra ngoài…”

T1 nhìn y nói. “Còn nửa tháng nữa là được nghỉ rồi, kiên nhẫn một chút đi!”

T2 lười biếng duỗi eo, ngẩng đầu liếc mắt nhìn vào phòng nhỏ giọng nói. “Tiềm thiếu có phải mắc chứng tự kỷ không? Không thích ra khỏi cửa, không thích cười, cũng không thích nói chuyện… Ngoại trừ ở trước mặt người nhà thái độ khá hơn một chút, với người khác đều là bộ dáng lạnh như băng…”

T1 ngữ khí nghiêm túc. “Điều thứ tám trong quy định của công ty cậu quên rồi sao? Không được phán xét chủ nhân!”

T2 ghét nhất là mỗi lần hắn bày ra vẻ mặt dạy đời, hậm hực liếc mắt nhìn hắn. “Nơi này chỉ có hai chúng ta, tùy tiện nói chơi một chút có sao? Thôi bỏ đi, từ nay về sau tôi sẽ không nói bất cứ chuyện gì với cậu nữa!”

Y thực sự nổi giận, ngoại trừ chuyện có liên quan đến công việc thì không còn cùng hắn nói chuyện phiếm, gương mặt mỗi ngày đều lạnh lùng, xem T1 là người vô hình.

T1 bất đắc dĩ dùng lời lẽ nhẹ nhàng giải thích cùng y, y cũng không để ý.

Như vậy cũng hơn nửa tháng.

T3, T4 đến thay ca, T1 chìa ra hai tấm vé máy bay nói với T2. “Không phải cậu muốn đi Maldives mừng sinh nhật sao?”

T2 trong lòng vui sướиɠ vì hắn đã nhớ rõ ngày sinh của mình nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ bất cần. “Hừ, đừng tưởng làm vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”

T1 tiếp tục nói. “Tôi đã đặt sẵn khách sạn.”

“Tự tôi không biết đặt sao?”

“Còn có cả bánh kem…”

“Bánh socola sao?” T2 chảy nước miếng hỏi.

T1 mỉm cười. “Ừ, là bánh socola.”

T2 kiêu ngạo nói. “Được rồi, coi như vì cái bánh kem mà bỏ qua cho cậu.”

Năm đó, T1, T2 mười tám tuổi.

Tiền lương vệ sĩ của bọn họ được trả rất cao, thời gian nghỉ ngơi họ có thể đi du lịch bất cứ đâu, mua bất cứ thứ gì họ muốn. Vì vậy mà T2 vẫn rất thích công việc này, nhìn số tiền trong sổ tiết kiệm ngày càng nhiều, sự ngạo mạn của Tiềm thiếu cũng không còn khiến y chán ghét.

Lại qua hai năm sau, thái độ của T2 đối với Tiềm Vũ từ chỗ không vừa mắt đã dần dần khá hơn, thậm chí còn có chút đồng cảm với cậu.

Bởi vì gia đình quá giàu có, trước đây lại từng xảy ra chuyện, ông ngoại và cha mẹ của Tiềm Vũ luôn không yên lòng mỗi khi cậu ra ngoài, mỗi ngày trừ ăn cơm, đi ngủ thì chính là đọc sách, đánh đàn, cuộc sống vô cùng đơn điệu.

Người quen, thầy giáo, bạn học đều tìm mọi biện pháp để tiếp cận cậu, nhưng sau lưng lại đem cậu trở thành cái máy rút tiền, nghĩ mọi cách lừa gạt cậu. Chính vì vậy mà Tiềm Vũ càng thêm bài xích tiếp xúc với mọi người, cậu chỉ có hai người bạn, một là con trai lớn của Tần gia_Tần Lực, hàng xóm của cậu, người còn lại là con gái độc nhất của Ngụy gia_Ngụy Tiểu Mạn, nhà cũng ở gần khu vực đó.

Chỉ khi ở trước mặt Tần Lực cậu mới có chút dáng vẻ của một thiếu niên mười sáu tuổi, sẽ giống như những người bạn cùng trang lứa khác, cùng chơi đùa, lộ ra nụ cười sáng lạn. Cũng chỉ Tần Lực mới có thể chạm được vào người cậu.

Về phần Ngụy Tiểu Mạn, T2 cảm thấy Tiềm Vũ cũng không thích cô cho lắm, cậu chịu làm bạn với cô chẳng qua vì cô và Tần Lực quan hệ khá thân thiết. Tần Lực thường xuyên dẫn cô đến nhà Tiềm Vũ, ba người cùng chơi đùa. Ban đầu bởi vì người lớn trong nhà có dạy nên Ngụy Tiểu Mạn cũng có chút muốn lấy lòng Tiềm Vũ, nhưng Tiềm Vũ đối với cô vẫn luôn lạnh lùng, lòng tự trọng của cô bị tổn thương nên cũng không mấy thiện cảm với cậu.

Hai người tính tình đều không vừa, có khi sẽ vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau, Tần Lực bị kẹp ở giữa vô cùng đau đầu, đa số thời điểm đều giữ vị trí trung lập, sau này vì Ngụy Tiểu Mạn luôn khóc lóc, hắn đành phải nói với Tiềm Vũ. “Tiểu Mạn là con gái, em nhường cô ấy một chút đi!”

Nghe những lời này Tiềm Vũ lại nổi giận, con gái thì có cái gì đặc biệt hơn người, dựa vào cái gì mà con gái thì có quyền gây sự?

Xuất phát từ tâm lý của tôi tớ, mỗi lần nhìn thấy Tiềm Vũ bị chọc đến tức run, T2 cũng sẽ nổi giận, hận không thể bóp chết yêu tinh Ngụy Tiểu Mạn. Bởi vì tính chất đặc thù của công việc, y ít khi tiếp xúc cùng phụ nữ, vốn còn định thừa dịp tuổi trẻ sẽ trải nghiệm một chút cảm giác yêu đương ngọt ngào, nhưng sau khi nhìn thấy Ngụy Tiểu Mạn, y đối với phụ nữ sinh ra tâm lý sợ hãi, nghĩ rằng sau này tìm bạn gái cũng phải cẩn thận hơn một chút.

Nhưng mẫu phụ nữ dịu dàng không hề dễ tìm, công việc vệ sĩ lại có ít thời gian nghỉ ngơi như vậy, mọi thứ càng trở nên khó khăn.

Cứ như vậy cho đến năm hai mươi tuổi, Tiềm Vũ bước vào giới giải trí trở thành đại minh tinh, T2 vẫn chưa có mảnh tình vắt vai.

Y buồn chán đến cực điểm, mỗi ngày đều than ngắn thở dài. “Tình yêu của ta, nữ thần của ta, nàng khi nào mới đến trong vòng tay của ta?”

Tình trạng của T1 cũng giống y, nhưng hắn một chút cũng không nôn nóng, tinh thần kiên định nói. “Loại sự tình này phải thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.”

“Hừ, thuận theo tự nhiên kết quả chính là trở thành một ông lão đồng trinh a~” T2 bĩu môi, cầm ống nhòm tiếp tục quan sát Tiềm Vũ và Tần Lực ở phía xa.

Chỉ thấy Tần Lực đã ngủ quên tự lúc nào, Tiềm Vũ len lén hôn lên má hắn một cái.

T2 cực kỳ hoảng sợ. “Không phải chứ, cậu chủ lại thích đàn ông…”

Trong mắt T1 nhanh chóng lướt qua một tia cảm xúc phức tạp, thản nhiên nói. “Mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn tính hướng, không có gì lạ.”

“Cậu đã sớm phát hiện?” T2 bừng tỉnh hiểu ra.

“Phải.”

“Sao cậu không sớm nói cho tôi biết?” T2 nổi giận.

T1 nói. “Có cần thiết không? Nói cho cậu biết chỉ làm cậu thêm sợ.”

“Cậu sao lại không nói với tôi? Haizz, thật đáng sợ!” T2 vuốt ngực. “Cậu chủ liệu có quấy rối tìиɧ ɖu͙© tôi hay không?”

T1 liếc y. “Yên tâm, cậu ấy không thích mẫu người như cậu đâu.”

Giọng điệu của hắn thật quá khinh thường, T2 bất mãn trừng mắt to tiếng. “Mẫu người như tôi thì thế nào? Tôi đẹp trai như vậy, dễ thương như vậy, nếu cậu là Gay khẳng định cũng sẽ thích tôi!”

“…” T1 mím môi, không biết nên khóc hay nên cười, hắn nhìn y chậm rãi nói từng tiếng. “Được được được, nếu tôi là Gay, tôi khẳng định sẽ thích cậu, được chưa?”

T2 không nhận ra vẻ mặt khác thường của hắn, tiếp tục quan sát Tần Lực và Tiềm Vũ. “Nè, cậu nói Tần Lực có thích cậu chủ hay không?”

“Hẳn là thích.” T1 trả lời.

“Làm sao cậu biết?” T2 tò mò.

“Từ ánh mắt anh ta có thể nhìn ra được.”

“Sao tôi không thấy gì cả?” T2 dụi mắt.

T1 mỉm cười, cuối cùng vẫn không có đem câu ‘bởi vì cậu không phải người đồng đạo’ nói ra khỏi miệng.

Không lâu sau đó, đúng như T1 dự đoán, Tần Lực hướng tiềm Vũ thổ lộ, hai người cùng sang Mỹ du lịch.

Bọn họ trên đường đi ngọt ngọt ngào ngào nhưng T1,T2 lại không có tâm tình du ngoạn, một đường theo sau, lại phải cẩn thận đúng mực, không được để bọn họ phát hiện.

Một đêm mùa hè, Tiềm Vũ và Tần Lực ở đầu thuyền khiêu vũ, bốn bên đều là người ngoại quốc, bọn họ cũng không ngại ôm nhau.

Xa xa có tiếng sáo vang vọng, mặt sông lấp lánh ánh đèn, gió đêm dịu dàng lướt qua da thịt, hình ảnh trước mắt tựa như mộng ảo, Tiềm Vũ khuôn mặt tươi cười, T2 tự đáy lòng vì cậu mà cảm thấy vui vẻ, nhưng không hiểu tại sao, y luôn có cảm giác bất an, luôn cảm thấy niềm vui hiện tại của cậu chỉ như bóng trăng đáy nước, sớm muộn cũng sẽ tan biến.

T1 cũng đồng tình, hắn nói. “Tần Lực đối với cậu chủ rất tốt, nhưng bản tính anh ta quá yếu đuối, không thích hợp với cậu chủ, một khi phát sinh chuyện gì sợ rằng sẽ tổn thương đến cậu ấy.”

Một lời của T1 thành tiên tri.

Tiềm Vũ và Tần Lực quen nhau được ba năm, Ngụy Tiểu Mạn rốt cục cũng phát hiện ra manh mối, đem chuyện của bọn họ nói lại với Diệp Khải Lâm, còn hướng báo chí truyền thông tung tin đồn. Trong thời gian ngắn, scandal đồng tính của Ảnh đế Tiềm Vũ và Tần Lực được lan truyền khắp nơi ai ai cũng biết. Diệp Khải Lâm giận dữ, ông hiểu rõ tính nết của Tiềm Vũ, có nói gì cũng vô dụng, đành ở sau lưng ngấm ngầm tạo áp lực cho Tần gia.

Tần Lực bản tính yếu đuối, trước sự ngăn cản và nước mắt của cha mẹ cùng với sự chỉ trích của dư luận, hắn rất mau chóng đầu hàng, hắn thực sự thích Tiềm Vũ nhưng hắn càng yêu bản thân mình hơn, hắn quyết định nghe theo lời cha mẹ cùng Ngụy Tiểu Mạn đính hôn.

Tiềm Vũ hơn một lần níu kéo hắn nhưng Tần Lực thái độ rất kiên quyết. “Chúng ta không thể tiếp tục sai lầm!”

Tiềm Vũ cũng có sự kiêu ngạo của cậu, cậu không nói gì nữa, vẫn cố gắng đè nén, chỉ khi đóng phim hóa thân vào một nhân vật thất tình, trong bi thương tuyệt vọng mới vỡ òa cảm xúc mà khóc lớn.

Đi theo Tiềm Vũ nhiều năm, T2 chưa bao giờ nhìn thấy cậu thương tâm như vậy, y cũng không nhịn được rơi nước mắt, siết chặt nắm tay. “Tôi đi gϊếŧ chết Tần Lực!”

T1 ngăn y lại. “Đừng kích động, nếu cậu làm bị thương Tần Lực cậu chủ sẽ càng đau lòng.”

“Tên khốn kiếp! Cậu chủ đúng là có mắt như mù, lúc trước sao lại đi thích loại người này.” T2 vô cùng tức giận, hung hăng đấm vào tường.

T1 thở dài. “Là vì lòng chân thành của hắn đối với cậu chủ không đủ, yên tâm đi, cậu chủ rất kiên cường, nhất định sẽ ổn thôi.”

T2 thở dài. “Cũng mong được như vậy.”

Hai năm sau đó, Tiềm Vũ đã không còn tâm trạng đau thương như trước, cậu nhìn qua thập phần bình tĩnh, chỉ có T1, T2 mới biết trong lòng cậu có bao nhiêu khó chịu.

Cậu sống như cái xác không hồn, mỗi ngày trừ bỏ công việc thì chỉ có ngủ, so với trước đây còn tự phong bế bản thân hơn.

Mãi đến khi quay bộ phim ‘Vương’, tâm trạng của cậu mới có một chút biến chuyển.

Nhìn cậu và Trịnh thiên vương trong phim ngoài đời đều lườm nguýt chọc ngoáy lẫn nhau, T2 mừng muốn chết. “Hắc hắc, mỗi ngày đều có sức sống như vậy là tốt rồi.”

T1 cũng rất vui vẻ, hắn so với T2 tinh ý hơn, đã sớm nhìn ra thái độ của Tiềm Vũ đối với Trịnh Diệc Vi không được bình thường, đêm đó ở ngoài đảo T2 ngủ như chết, không chứng kiến bọn họ “luyện tập” cảnh hôn, nhưng hắn nhìn thấy rất rõ. Bọn họ hôn kịch liệt đến quên cả trời đất, người luôn bình tĩnh như hắn nhìn vào cũng có cảm giác nóng.

Trịnh Diệc Vi có ngoại hình, có tài năng, có cơ sở kinh tế, tính tình lại tốt khỏi bàn, T1 thập phần ngưỡng mộ hắn, nghĩ rằng cậu chủ nếu có thể cùng hắn ở bên nhau thì bản thân T1 và tên nhóc T2 cũng được an tâm.

Sau khi bộ phim đóng máy, năm mới cũng gần kề, lại sắp đến thời gian thay ca, T1 và T2 cũng đã hai mươi bảy tuổi.

T2 bứt cánh hoa hồng, bắt đầu than thở. “Thật muốn nói chuyện yêu đương…”

Mấy năm nay y cũng có vài lần động tâm, nhưng mỗi lần y thích cô gái nào thì y như rằng người đó sẽ thích T1, y tức giận không muốn cùng T1 đi du lịch. “Tránh xa tôi ra một chút, cậu nhất định là khắc tinh của tôi rồi!”

T1 bình tĩnh nói. “Công ty có quy định, bất luận là làm việc hay nghỉ ngơi đều không thể tách ra.”

T2 trừng mắt. “Vậy tôi sẽ xin chuyển nhóm! Tôi muốn đổi một người xấu hơn!”

“Cũng được, cậu tự mình kiến nghị với sếp đi!” T1 thản nhiên nói.

Vừa nghĩ đến sắc mặt hung dữ của ông chủ, T2 lập tức ỉu xìu. “Huhu, tôi không muốn làm xử nam đến già, đêm nay nhất định phải đến HHH trải nghiệm một chút!”

T1 lập tức trầm mặt, HHH là quán bar tình một đêm nổi tiếng ở địa phương.

“Cậu không sợ bị nhiễm bệnh sao?”

“Mang theo bao là được.” T2 bất cần nói.

T1 trầm mặc vài giây, khép máy tính lại đứng dậy. “Chúng ta cùng đi!”

T2 cười ranh mãnh. “Thì ra cậu cũng đói khát, hai ta đúng là những trường hợp hy hữu trong lịch sử nhân loại… Cũng được, không cần làm ông lão đồng trinh, cậu nói chúng ta ai trụ được lâu hơn?”

“Đấu vài lần sẽ biết.” T1 nhướn mày.

T2 trừng to mắt. “Không phải chứ, chẳng lẽ đi mướn phòng chúng ta cũng không tách ra?”

—————

Đêm nay T1 hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Hắn mặc áo sơ mi đen, quần jean màu xanh đậm, áo sơ mi tháo bung vài nút lộ ra phần cơ ngực săn chắc, lưng quần rất thấp để lộ cả viền qυầи ɭóŧ, đầu tóc thường ngày được hắn chải hất lên hôm nay lại để mái rũ xuống trán, kính đen cũng được tháo bỏ, biểu tình trên mặt không còn vẻ nghiêm trang, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, tản ra một hương vị phóng đãng khó lòng cưỡng lại.

T2 chưa từng thấy qua bộ dáng này của hắn, nhất thời sững sờ không thể khép miệng.

“Thế nào? Có phải rất thu hút hay không?” T1 cố ý khoác vai y, hơi thở cận kề bên tai.

T2 mặt đỏ bừng, không cam lòng đem cúc áo của mình tháo ra. “Tôi cũng có cơ bắp, ai sợ ai.”

T1 nheo mắt. “Được, chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình, 12 giờ đêm ở dưới lầu khách sạn gặp lại.”

“Chờ đi, tôi sẽ kiếm một em ngon lành hơn của cậu.”

“Tôi sẽ chống mắt chờ coi.”

T2 lời nói hùng hồn nhưng trước mặt mấy cô gái ăn mặc bốc lửa, y lại mất hết nhã hứng, trong đầu y chỉ nghĩ đến dáng vẻ mê người của T1.

Kỳ thật tâm tư của y đối với T1 hai năm qua y cũng nhận ra được một chút, y thích T1, nhưng y cảm thấy loại thích này chỉ là tình cảm bạn bè hoặc người thân, y không muốn phá vỡ mối quan hệ giữa bọn họ nên vẫn luôn giả ngu.

Cho đến giờ phút này y mới phát hiện tình cảm của mình đối với hắn đã sớm có biến chuyển.

Ánh mắt của y giống như nhựa cao su gắt gao dán lên người T1, trừng trừng nhìn hắn như người xa lạ, nhìn hắn cùng người đẹp A mập mờ trêu đùa, nhìn hắn cùng người đẹp B ở trên sàn khiêu vũ, nhìn hắn cùng người đẹp C uống rượu giao bôi, nhìn hắn sờ tay người đẹp D…

Sờ sờ sờ! Đến cùng đã sờ đủ chưa? Tay của cô gái kia có cái gì đẹp?

T2 ghen ghét dữ dội, vừa nghĩ đến T1 có khả năng thực sự đem gái về khách sạn, y không nhịn được nữa, bật dậy từ trên ghế bước lại gần, giật mạnh tay cô gái ra, quát to. “Đủ rồi!”

T1 mỉm cười nhìn y. “Có ý gì?”

T2 nhìn hắn chằm chằm, nghiêm túc gằn từng chữ. “Tôi không tự lừa dối mình nữa, cậu cũng không được!”

T1 cúi đầu, cực lực khắc chế cảm xúc của chính mình, giọng điệu có chút khẩn trương. “Cậu nói thật chứ?”

“Thật!” T2 lớn tiếng trả lời, ánh mắt lấp lánh theo dõi hắn.

“Không hối hận?”

“Vĩnh viễn không!”

T1 ngẩng đầu khoái trá cười rộ lên, ôm T2 vào lòng giữ chặt hông y, ghé vào tai nói nhỏ. “Chúng ta về khách sạn đi, vừa rồi cậu nhìn tôi như vậy, tôi đã sớm chịu không nổi…”

T2 đỏ mặt liếc hắn. “Lưu manh!”

Y không biết ánh mắt của mình có bao nhiêu hấp dẫn, T1 không nhịn nổi một đường lôi kéo y như điên chạy về khách sạn, sau khi mở cửa cũng không bật đèn, trực tiếp ném y lên giường, đè lên, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, không cho y có một chút cơ hội phản kháng.

Đến khi T2 chợt nhớ đến vấn đề còn chưa nói xong thì đã quá muộn.

Ván đã đóng thuyền.

Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng hai người kịch liệt thở dốc, cùng với những âm thanh ái muội khiến người nghe đỏ mặt.

“Nè, anh học được từ đâu? Làm sao… ưm… lợi hại…” T2 thở phì phò hỏi. “Chẳng lẽ anh sớm đã có kinh nghiệm… ưm… ahh…”

T1 trên người ướt đẫm mồ hôi, động tác không nhanh không chậm, nghe được tiếng T2 rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ, ngửi được hương vị trên người y, hắn cười rộ lên khẽ cắn bờ môi y. “Trong máy tính của Tiềm thiếu có loại phim kia, anh đã học rất nhiều năm…”

“…” T2 rốt cục hiểu được, tên này sớm đã có ý đồ quấy rối mình.

Nhưng y không hề có cảm giác mất hứng ngược lại còn thấy ngọt ngào.

Tên ngốc này, sớm nói cho y biết là được rồi, vì sao một mình khổ sở nhiều năm như vậy. Mà y cũng là đứa ngốc, cho tới hôm nay mới chịu thông suốt.

T1 dịu dàng nhìn y. “Anh sợ em sẽ bị dọa chạy mất.”

Hắn so với người khác hiểu rõ T2 nhất, y không giống hắn trời sinh thích đàn ông, chỉ có thể từ từ cảm hóa, âm thầm làm cho y thích mình.

T2 ôm chặt hắn, hai người không nói gì thêm, sa vào cảm giác trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© vui thích không gì thoát ra được.

Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, sức chiến đấu của T1 thật kinh người, mãi cho đến hai giờ sáng khi T2 khóc lóc cầu xin hắn mới chịu thỏa mãn kết thúc.

T2 mệt mỏi ghé vào ngực hắn, nhỏ giọng nói. “Thật mong Tiềm thiếu cũng sẽ tìm được người thật lòng yêu thương cậu ấy…”

“Chắc chắn sẽ có!” T1 khẽ vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của y, hôn lên trán y một cái.