Tuy A Yên rất không hài lòng chuyện tiên sinh sai cậu thế chỗ tướng quân, nhưng gần đây cậu bị tiểu bảo bối đút quá nhiều cẩu lương, một lòng muốn trả thù xã hội, vừa hay có kẻ tự đưa tới cửa cho cậu trút nỗi oán hận, tưởng tượng chốc lát đã thấy hơi hưng phấn.
Nhằm hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, cậu còn tìm tiền bối giới cẩu Diệp Viễn Tâm cố vấn. Diệp Viễn Tâm, nhân xưng Diệp chó điên, thân phận thực sự là chó săn của tiên sinh, vừa hay tin người nhà họ Diệp tới phố Bắc, bệnh chó dại lập tức phát tác. (tay sai)
“Chờ một lát!” Diệp Viễn Tâm ngắt cuộc gọi, hấp tấp lao khỏi phòng họp, khởi động Aston Martin của mình phóng tới phố Bắc. Nhìn chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đỗ trước nhà số 10, lửa giận trong lòng bừng lên, không hề khách khí dùng đầu xe húc vào đuôi xe đối phương, sau đó dò đầu khỏi cửa sổ xe hét lên: “Sao lại dừng xe ở đây hả?!”
Trong chiếc xe kia, cụ Diệp đã ngoài bảy mươi và tiểu hoa đán Dương Nhân đã đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lòng tức giận và nóng nảy tới cực điểm, bị người khác rống nhu vậy, lập tức nhăn mày.
Quản gia ngồi ở ghế phó lái hiểu ý ngay tức khắc, xuống xe nói chuyện với người ta, trong nháy mắt khi nhìn thấy Diệp Viễn Tâm, cả người cứng đờ tại chỗ. Ông đang nghĩ xem có nên báo với cụ Diệp không, cụ Diệp chờ đợi đã lâu không còn đủ kiên nhẫn, lên tiếng trước, “Đuổi người đi mau, ồn ào nhốn nháo không ra làm sao.”
Quản gia khổ không thể tả, người này có đuổi cũng không đi!
Diệp Viễn Tâm ở đằng sau nháy kèn liên tục, không chút cố kỵ bậc cha chú đang ngồi trên xe, chỉ hận không thể thu hút tất cả mọi người vây lại đây.
Dương Nhân vừa tức vừa sốt ruột, cô tức giận người trong nhà kia không biết tốt xấu, thế mà lại để họ ở chỗ này đợi lâu như vậy cũng không chút phản ứng. Lại lo sợ chuyện người ta đóng cửa từ chối tiếp mình bị công chúng phát hiện, trong lòng nôn nóng cực kỳ. Nhưng bây giờ nếu bảo cô quay về, cô lại không cam lòng.
Đến cả paparazzi cô cũng thuê rồi, chỉ cần bước qua cánh cửa này, mặc kệ có thể phát sinh chuyện gì với Phó Tây Đường hay không, đều có lợi cho cô. Dưới cái nhìn của người bình thường, Tứ Hải tuy nói là sản nghiệp của Phó Tây Đường, nhưng duy trì kinh doanh lại là người nhà họ Diệp. Phó Tây Đường và nhà họ Diệp là thân thích, quan hệ cũng không phải loại hời hợt, so bối phận với Phó Tây Đường, Diệp Viễn Tâm chỉ thuộc hàng con cháu, bậc cha chú trong nhà họ Diệp coi như ngang hàng cũng đúng mà nói là thế hệ sau cũng không sai. Tuổi tác của anh ở bậc đấy, kể cả có là kẻ bề trên cũng không dám làm bộ làm tịch trước mặt anh.
Làm người, suy cho cùng là so đạo đối nhân xử thế, gia tộc lớn như bọn họ, lại càng thêm chú trọng về mạng lưới giao thiệp.
Nhưng cô không ngờ được, Diệp Viễn Tâm vậy mà tự mình tìm tới đây. Mới đầu cô còn tưởng anh tới để hỗ trợ bọn họ, ai ngờ anh lại bước tới bên cửa sổ xe, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm cụ Diệp, “Bác trai, ngài quên những sản nghiệp của Tứ Hải mang họ ai rồi sao? Tay duỗi quá dài là bệnh, phải trị.”
Cụ Diệp tức xanh cả mặt, “Anh đang nói cái gì vậy hả!”
“Con nói tiếng người, ngài lại không làm chuyện dành cho con người nhỉ, ngài nói xem con nên thế nào mới phải đây?” Trong lòng Diệp Viễn Tâm không có sự tồn tại của loại suy nghĩ kính già yêu trẻ. Toàn bộ nhà họ Diệp, ngoại trừ cha mẹ anh, anh không để tâm tới người nào khác.
Anh biết, sau khi chuyện Cửu lão gia có đối tượng ngầm lan truyền,vài kẻ trong nhà họ đã đứng ngồi không yên. Bọn họ e sợ hết thảy những thứ Phó Tây Đường đã từng cho bọn họ sẽ bị thu hồi, trong lòng họ, đã cho rồi thì chính là thuộc về họ Diệp. Sống an nhàn tốt đẹp quá lâu, đầu óc đều bị dầu mờ lấp đầu cả, một đám chỉ biết kéo chân sau anh.
Lúc này, A Yên từ bên trong đi ra, giả vờ ho khan, học bộ dáng của tiên sinh ưỡn ngực ngẩng đầu vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Tiên sinh nhà tôi nói, mấy năm nay nhà họ Diệp các vị hỗ trợ ngài xử lý sản nghiệp, có vẻ vất vả rồi, cho nên về sau các vị không cần phải nhọc lòng như vậy nữa. Tất cả vật quy nguyên chủ đi Diệp Đại thiếu.”
“Sao có thể như vậy, Phó tiên sinh đâu? Ta muốn gặp anh ta!” Cụ Diệp vừa bất ngờ vừa giận dữ.
“Tiên sinh nhà tôi là người ông muốn gặp là có thể gặp sao?” A Yên liếc mắt, tầm nhìn lướt qua chỗ Dương Nhân, “Huống hồ ông tới thì cũng được đi, sao còn đưa tình nhân nhỏ của mình theo, không lễ phép gì cả.”
“Cậu………” Dương Nhân sắp bị chọc tức điên rồi, cái gì là tình nhân nhỏ, con mắt nào của cậu ta thấy cô là tình nhân của lão già này!
Cụ Diệp tức giận đến độ nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên, Diệp Viễn Tâm thế mà cố tình không chịu giúp ông.
Câu này ý chỉ tức tới chết đi sống lại
Quản gia thoáng nhìn paparazzi lén lút chụp ảnh ở chỗ ngoặc đằng kia, vội vàng ghé vào bên tai nhắc nhở cụ Diệp.
Cụ Diệp gấp gáp hét Diệp Viễn Tâm, “Anh còn không mau xử lý đi?!”
Diệp Viễn Tâm thờ ơ thong thả dựa vào xe, “Con đã không còn là tổng giám đốc của Tứ Hải, liên quan quái gì đến con.”
Cuối cùng, cụ Diệp đành kêu Dương Nhân cùng trở về, tức tối tới tóc giả trên đầu cũng muốn rớt xuống. Ông liếc qua gương chiếu hậu thấy đứa nhóc tên A Yên kia còn đứng ở cửa kiêu căng nói to, “Ngày mai khai trừ hết các người! Khai trừ không chừa một ai!”
A Yên sảng khoái muốn chết, sắm vai bá đạo tổng tài diễn tới nghiện, sau đó chung tay cùng Diệp Viễn Tâm lần nữa bắt cóc paparazzi ẩn núp ở gần nhà số 10, buộc anh ta giao ảnh chụp ra, lại từ chỗ anh ta lấy được rất nhiều ảnh không tiện công khai của các minh tinh khác.
Làm ăn buôn bán ấy mà, chú ý nhất chính là lợi nhuận, có thể kiếm bao nhiêu liền kiếm bấy nhiêu.
Phó Tây Đường đứng trên sân phơi nhìn hai người phá phách, lắc đầu mặc kệ. Ai ngờ được hôm sau khi Hứa Bạch về nhà, không quay về phố Bắc mà trực tiếp trở lại biệt thự ở Lâm Uyển của mình.
Hứa Bạch không về đây, Phó Tây Đường đành tự mình đi tìm cậu.
Giờ phút này, Hứa Bạch vừa đánh ngáp vừa lê dép chậm rì rì dắt chó đi dạo, nơi này là khu biệt thự xa hoa, đảm bảo công tác an ninh rất tốt, Hứa Bạch có lắc lư tới lui bên ngoài cũng sẽ không gặp phiền toái. Khu biệt thự Lâm Uyển khác với các khu biệt thự khác ở chỗ, có rất nhiều người già. Các bác gái trong tiểu khu hay công viên tụ tập, Hứa Bạch sống ở đây nhiều năm, theo chân họ đi dạo mãi cũng thành quen thuộc.
Các bác gái đặc biệt thích Hứa Bạch, cũng rất thích chó nhà cậu, nói nhìn tướng quân rất có thần khí.
Khi Phó Tây Đường tìm được Hứa Bạch, cậu đã buộc chó lại trong đình, mình thì lẩn vào giữa hàng ngũ các cô bác trung niên, đánh Thái Cực.
Hứa Bạch đánh Thái Cực rất tốt, tư thế đẹp mắt, trong nhu có cương. Mỗi lần chỉ cần cậu vừa xuất hiện liền nhanh chóng được đưa lên tiên phong.
“Gâu!” Tướng quân là kẻ đầu tiên đánh hơi được mùi vị của Phó Tây Đường, vội vàng đứng lên, hướng về phía anh vui sướиɠ kêu to.
Hứa Bạch nghe vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó cực kỳ, cực kỳ bình tĩnh không nhanh không chậm tiếp tục động tác đang dở tay, một chiêu Hạc Trắng Giương Cánh tiêu sái khiến các bác gái trầm ngồ khen ngợi không ngớt.
Giữa đám đông, cậu vẫn là người tỏa sáng nhất.
Phó Tây Đường mỉm cười, vuốt vuốt đầu tướng quân, “Chủ nhân của ngươi làm sao vậy?”
Tướng quân không thể tin được trừng lớn mắt chó, cả chó cứng đờ ——– người này thế mà vuốt mình! Trước nay anh ta chỉ sờ chủ nhân, hôm nay thế nhưng sờ minh! Đỉnh cao cẩu sinh!
Tướng quân điên rồi, đương nhiên cũng không thể trả lời câu hỏi của Phó Tây Đường được.
Một dì đang nghỉ ngơi trong đình quan sát Phó Tây Đường một thân tây trang thật kỹ lưỡng, nhịn không được tò mò hỏi: “Cậu là bạn của tiểu Hứa à? Gọi là….. gọi là…….”
“Tôi họ Phó.” Phó Tây Đường lễ phép gật đầu.
“Đúng rồi, tiểu Phó! Dì thấy mấy đứa trên báo ấy! Ai da đẹp quá đi, hôm nay thế mà được thấy người thật!” Dì cười ha hả, dùng tốc độ cắn hạt dưa ngày thường nhanh chóng loan truyền tin tức này cho các chị em chung vui, tất cả mọi người trong công viên đều đã biết người trẻ tuổi mới tới là bạn của Hứa Bạch.
Bạn của Hứa Bạch chính là bạn của mọi người ở đây!
Phó Tây Đường cố tình ẩn bớt hơi thở tự thân, lễ phép trả lời câu hỏi của cô bác. Mà Hứa Bạch bàng quan với cả thế giới vẫn tiếp tục thảnh thơi mà đánh Thái Cực, không thèm tới giải vây cho anh.
Hừ, lại còn tiểu hoa đán đang nổi hả, cứ ở đó nói chuyện phiếm với các bác gái đi!
“Tiểu Phó này, con có đối tượng chưa?”
“Ai da đứa nhỏ này ăn cái gì mà lớn lên đẹp trai dữ vậy hà?”
“Phải đó phải đó, bảnh trai lắm, còn lễ phép nữa, đúng là đứa nhỏ tốt.”
“Nhìn con còn man lỳ hơn mấy người trên TV nữa.”
“Đẹp hơn tiểu Hứa luôn ấy……..”
Từ từ, Hứa Bạch bắn một ánh mắt hình viên đạn qua, bày tỏ sự đau lòng sâu sắc đối với hành vi leo tường ngay trước mặt của nhóm fan lớn tuổi. Cậu không đánh Thái Cực nữa, nghiêm trang chạy vào trong đình, “Vừa rồi con khen con đẹp trai nhất tiểu khu mà.”
“Nhưng tiểu Phó đâu phải người của tiểu khu chúng ta.”
Nhưng anh ấy là bạn trai của con! Làm tròn lên chính là thuộc tiểu khu này rồi!
Phó Tây Đường lấy khăn tay đưa qua cho Hứa Bạch, bật cười, “Lau trước đi này.”
Hứa Bạch không lau, đàn ông đổ mồ hôi là gợi cảm nhất.
Cậu kéo tay Phó Tây Đường đi thẳng một mạch, “Đi đi đi, đi về nhà, đi về nhà, người không đẹp trai phải về nhà ăn cơm rồi.”
Mọi người bị cậu chọc cho vui vẻ, khen cậu liên tục không dứt lời.
Về đến nhà, Hứa Bạch ăn dấm cũng ăn xong rồi, kéo cổ áo Phó Tây Đường hôn bẹp lên mặt anh một cái, liền lấy quần áo đi tắm rửa.
Phó Tây Đường xoay người vào phòng bếp, định nấu cơm cho Hứa Bạch, mở tủ lạnh, đập vào mắt là một mảng trống không.
Nửa giờ sau, Hứa Bạch và Phó Tây Đường cùng đi siêu thị.
Hứa Bạch thích dạo siêu thị, thời cậu còn trẻ người non dạ, cậu cho rằng siêu thị lớn là không thu tiền. Cậu chỉ cần không ngừng lấy đồ trên kệ cho vào xe đẩy là có thể đem về nhà tất cả. Sau này lớn hơn, cậu đã biết được sự thật, dù vậy tình yêu cậu dành cho siêu thị cũng không giảm sút chút nào.
Đặc biệt là sau khi cậu trở thành người rất có tiền.
“Mua.”
“Cái này cũng mua.”
“Hình như em còn thiếu một cái bàn chải đánh răng.”
“Cái chén này trông cũng khá đẹp.”
“Mua.”
“Hình như trong nhà không có gạo……..”
Phó Tây Đường rốt cuộc ngăn cậu lại, “Đại yêu quen gửi rất nhiều thổ sản, không cần mua gạo.”
Hứa Bạch nghi hoặc: “Thổ sản gì?”
Phó Tây Đường: “Gạo Đông Bắc.”
Hứa Bạch: “À……….”
Qua chốc lát, Hứa Bạch bỏ qua gạo lại lôi Phó Tây Đường tới khu rau quả, lao vào đống cà chua, cà rốt lựa lựa. Hai người đàn ông thân cao chân dài đứng chung một chỗ, chiều cao so với mức bình quân gần như là hơn một cái đầu, dù là ai nhìn qua bên đó, tầm mắt đều sẽ bị hai người bọn họ thu hút đầu tiên.
Mấu chốt là họ hề có ý che giấu quan hệ thân mật giữa đôi bên.
Bởi vì đông người, khi Hứa Bạch lựa rau dưa, Phó Tây Đường liền đứng sát sau lưng cậu, không để cậu bị kẻ đến người đi va trúng. Hai người cánh tay cọ cánh tay, lưng dán vào l*иg ngực, thiếu điều chỉ muốn lớn tiếng tuyên bố với người khác “Chúng tôi là một đôi.”
“Không cần mua cà rốt đâu nhỉ.” Hứa Bạch quay đầu lại, nhỏ giọng thương lượng với Phó Tây Đường. Cậu là rắn mà, đâu phải con thỏ đâu.
“Mua.” Phó Tây Đường lãnh khốc vô tình.
Hứa Bạch đành không tình nguyện mà lấy hai củ cà rốt, trong ánh mắt không mấy đồng tình của Phó Tây Đường, xách một lốc Coca. Mặc kệ thế nào, cùng nhau dạo siêu thị, hai người bọn họ ngày càng giống một đôi tình lữ bình thường.
Về đến nhà đã là năm giờ chiều. Để có cơm chiều nhanh nhất có thể, Hứa Bạch chủ động vào bếp hỗ trợ rửa rau.
Chỉ chốc lát sau, có người nhấn chuông cửa.
Hứa Bạch đang ngồi xổm trên sàn lột tỏi, tự nhận mình đang gánh vác nhiệm vụ trọng đại, dùng khuỷu tay huých huých cẳng chân Phó Tây Đường, “Chắc là Chu Tử Nghị hoặc Khương Sinh ấy, Phó tiên sinh anh ra mở cửa đi.”
Lột tỏi đặc biệt cần có kỹ thuật, còn quan trọng hơn cả nấu ăn. Hứa Bạch kiên quyết không nhận do mình lười biếng.
Phó Tây Đường bất đắc dĩ, duỗi tay xoa nhẹ tóc Hứa Bạch rồi mới xoay người đi mở cửa. Anh cũng cho rằng người tới là Chu Tử Nghị hoặc Khương Sinh, không cần suy nghĩ đã mở cửa ra, không ngờ một làn gió thơm ngát lướt tới, người trực tiếp nhào vào lòng anh, tay ôm siết lấy anh.
“Ai da nhóc con của mẹ, mẹ nhớ chết mất.”
Phó Tây Đường đang muốn đẩy người ra, sững sờ tại chỗ.
Hứa Bạch nghe được động tĩnh vội vã chạy ra, há hốc mồm.
Mẹ Hứa nhận ra tình huống không đúng lắm, “Ai nha, thằng bé đẹp trai nhà ai đây?”
Cha Hứa theo ở đằng sau, mặt đen như đáy nồi.