Nội tâm Hứa Bạch cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn hơi buồn cười.
Chuyện này có thể cho vào một trong “Top 3 điều xảo trá nhất cuộc đời” của Diệp Viễn Tâm, đủ cho ông chủ Quảng Hạ cười nhạo anh cả đời. Về phần Hứa Bạch, nếu quý vị hỏi cậu ấy tức giận hay không, đương nhiên là có.
Nhưng làm một thanh niên vừa thoát kiếp FA bước lên đoạn sinh mệnh hài hòa mà nói, cậu cực độ khoan dung đối với vạn sự vạn vật, cũng chẳng buồn để ý mà tặng họ nụ cười từ ái của cha già.
Xem đi này, người trẻ đúng đúng là thiếu trải nghiệm mà, chửi tục cũng không lưu loát nữa.
Lại xem cái này, ai nha, không nên dùng gói meme đó, không sắc bén chút nào.
Khương Sinh ngồi bên cạnh Hứa Bạch xem tới nỗi mặt mày hoảng hốt —— Người này là ai? Anh Hứa nhà bọn họ ư? Bị thứ gì nhập rồi?
“Anh Hứa, Anh Hứa.” Khương Sinh nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu.
“Hả?” Hứa Bạch ngẩng đầu, trên mặt còn giữ nụ cười hiền từ.
Khương Sinh: “……… Phải đi họp.”
Hứa Bạch và Khương Sinh tới công ty dự họp, bước vào thì Chu Tử Nghị đã ở bên trong, còn có vài nghệ sĩ nổi danh và và biên đạo trong công ty dự thính.
Tứ Hải hợp tác với truyền hình Hoa Ngu làm một chương trình tuyển chọn tài năng, chuẩn bị chọn ra một ít người mới, nhân tiện đề cử vài tiền bối trong công ty làm giám khảo.
Thế nhưng Hứa Bạch cũng có mặt.
Cậu nhìn lướt một vòng, hôm nay Chu Tề cũng ở đây, vẻ mặt khi nhìn thấy cậu kia không nói cũng biết có bao nhiêu xấu hổ, còn phải cười gật đầu chào hỏi với cậu, đúng là có hơi làm khó người ta rồi.
Chẳng qua bằng tư lịch của Chu Tề thì chưa đủ tư cách làm giám khảo, phỏng chừng chỉ để cậu ta đảm đương vị trí khách mời.
“Tôi là diễn viên, huống chi tháng sau còn phải vào đoàn phim, sẽ không chiếm danh ngạch.” Hứa Bạch cười biểu đạt ý kiến của mình.
Dứt lời, vài người trong phòng họp âm thâm thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Viễn Tâm để lộ rõ ràng ý đồ muốn nâng cao địa vị của Hứa Bạch, nếu Hứa Bạch muốn danh ngạch này, những người khác chỉ đành nhường bước. Huống chi mấy tin tức tuôn ra trên mạng sáng nay thực khó mà làm người ta không suy nghĩ vẩn vơ, là nhà của Đại lão bản bí ẩn đấy, Hứa Bạch xuất hiện ở đó làm là có ý gì.
Tuy Tứ Hải bọn họ chưa thịnh chuyện quy tắc ngầm bao giờ.
Ai cũng ôm tâm tư riêng, bất kể họ có nghĩ gì thì quan hệ mờ ám giữa Hứa Bạch và Đại lão bản cũng là ván đã đóng thuyền. Cả công ty ngoại trừ Diệp tổng thì không ai biết rốt cuộc Đại lão bản trông như thế nào, nên mới nói là thần bí, khiến người ta không kiềm được muốn tìm tòi nghiên cứu.
Trên mạng bây giờ, toàn dân sắp thành Holmes cả.
Chờ tới khi Hứa Bạch rời khỏi phòng họp, trên mạng đã khui ra việc Hứa Bạch lúc còn ở đoàn phim bị thương cổ chân, phải ở nhờ căn nhà sát vách.
Vì sợ fan lo lắng cũng như tránh những phiền toái không cần thiết, nên đã cố tình đè chuyện Hứa Bạch bị thương xuống. Cậu không tới bệnh viện, không có hồ sơ đăng ký khám bệnh khiến paparazzi không xuống tay được, nhưng ——– bọn họ cũng biết Hứa Bạch không về nhà mình, cũng không ở khách sạn.
Kỳ quái là đến giờ Diệp Viễn Tâm vẫn chưa có động tĩnh gì, còn tùy ý để cư dân mạng lột trần sự thật? Tuy nói là có đào bới nữa cũng chẳng ra được chuyện gì, nhưng đó là Diệp Viễn Tâm đấy, tên tuổi Diệp chó điên đâu phải tùy tiện gọi cho vui miệng.
Những kẻ hóng hớt về Hứa Bạch đảo mắt lại phát hiện một thế lực khác lặng lẽ hưng khởi, fan CP. Thật ra trước kia cậu cũng có rất nhiều fan CP, phần lớn ghép CP cậu với nam nữ diễn viên hợp tác chung, nhưng lần này đối tượng lại là Tưởng Cố Bắc.
Một đám người điên cuồng chia sẻ ảnh tiệc từ thiện tối qua, ăn đường ăn tới nỗi chẳng thèm thấy Cửu lão gia gì đó.
Hứa Bạch lướt lướt, chậm rãi nhấc mi mắt.
Tiên thảo đông lạnh: A a a â a a â a a a a mị chết rồi! Đời này có thể ăn đường mỹ vị như này! Viên đầu tiên đã thơm ngọt dữ vậy! Coi nè coi nè, cách không nhìn nhau, ánh nhìn thế kỷ! [[ Hình ảnh ]]
Xe đẩy tay cũng là xe: Thấy chưa! Bắc Bắc. cố ý dừng lại chờ A Tiên nhà tụi mình! Bắc Bắc lạnh lùng ngầu lòi vậy mà chủ động làm người ăn vạ thảm đỏ không chịu dời bước, chắc chắn có gian tình! [[ Hình ảnh ] ]
Hai tấm ảnh, một là Hứa Bạch và Tưởng Cố Bắc ở hội trường cách không đối mắt, tấm còn lại là lần đầu lên ảnh chung tại thảm đỏ. Có lẽ ánh đèn quá mê ly, bóng đêm mê hoặc người, fan cho qua một lăng kính u mê dày cộm, thoạt nhìn quả thực có ý tứ đó.
Hai ảnh weibo này tạo ra lượng chia sẻ ngày càng nhiều, CP tà giáo cứ thế ra đời, tên gọi ———- Tưởng Hứa.
Ý chỉ CP được ship, chữ ship được viết gọn từ mối quan hệ, hay còn gọi là đẩy thuyền, là hoạt động của người hâm mộ nhằm gán ghép mối quan hệ lãng mạn gồm hai người trở lên, từ nhân vật hư cấu cho đến nhân vật ngoài đời thật.
Đã thế cái tên còn rất văn nghệ nữa chứ.
Nhưng Hứa Bạch sắp tức chết rồi, cậu và Phó tiên sinh vừa mới giao lưu có chiều sâu với nhau đấy, lại nhảy ra cái này, định đốt nhà cậu phải không! Các người nói coi có phải không!
Hứa Bạch tức tới nỗi hận không thể lập tức lấy khối vuông nhỏ ra tự mình đánh chìm CP này.
Khương Sinh nhìn Hứa Bạch từ cha già hiền hòa đột ngột chuyển vai qua Lãng Lý Bạch Điều oán hận giận điên, đã bỏ cuộc không cố tìm hiểu thế giới nội tâm của cậu nữa, chỉ nhắc nhở: “Anh Hứa, anh nói muốn tìm Diệp tổng, giờ còn đi không ạ?”
“À, đi chứ.” Vẻ mặt Hứa Bạch bình tĩnh.
Lúc ở trong thang máy, cậu chưa từ bỏ ý định mà dùng tài khoản nhỏ càng quét trên mạng, ý đồ tìm CP của mình và Phó tiên sinh, nhưng kết quả là ——— ZERO.
Toàn dân đều tò mò ảnh đế và Đại lão bản thần bí nhưng lại không có CP!
Một fan CP cũng không có!
Các cô ghét bỏ Phó tiên sinh quá già!
Đặc biệt là fan Hứa Bạch, các cô nhất trí nhận định là cụ ông Cửu lão gia thưởng thức Hứa A Tiên đầu củ cải tựa như ông nội thích cháu trai thôi, lại còn liều mạng tẩy não người qua đường!
Người nghe đau lòng, kẻ thấy rơi lệ.
Đau lòng quá nhiều, đột nhiên bật cười.
Hứa Bạch rất muốn chụp màn hình gửi Phó tiên sinh hỏi cảm tưởng của anh, cuối cùng vẫn thu lại cái tay nhỏ tìm đường chết, quyết định giữ lại cho mình cơ hội sống sót.
Tới văn phòng rồi Hứa Bạch lại không gặp được Diệp Viễn Tâm. Đặc trợ nói với Hứa Bạch là Diệp Viễn Tâm đã ra ngoài.
Tình huống thực sự là, Diệp Viễn Tâm nhận được tin nhắn từ Cửu lão gia nói rằng ngài đang ở đây, gấp tới nỗi suýt nữa đã chui xuống gầm bàn. Anh ném hết công việc cho đặc trợ, nói rằng mình muốn đi tìm bọn rùa Bách Đạt “PK người thật”, thực tế là trốn chạy.
Hứa Bạch không nghĩ nhiều, cậu chỉ tới hỏi xem Diệp Viễn Tâm xử lý tin nóng liên quan tới Phó Tây Đường thế nào, nếu người không ở đây thì lát nữa cậu gọi điện thoại.
Vào thang máy xuống tầng, Hứa Bạch nghĩ thăm dò phía Phó tiên sinh trước xem sao, liền lấy di động nhắn tin. Thang máy ngừng ở lầu sáu, có người tiến vào, cậu ngẩng đầu chào hỏi theo bản năng, bốn mắt nhìn nhau với Chu Tề.
“Dạ chào anh Hứa.” Chu Tề mỉm cười xẩu hổ những vẫn giữ được lễ phép, thầm hận bản thân sao lại vào thang máy lúc này, vừa rồi đi WC có phải tốt hơn không.
Ai kêu mày không quản được chân mình!
“Chào cậu.” Hứa Bạch tự nhiên mà gật đầu với cậu ta, lại tiếp tục nhắn tin cho Phó Tây Đường.
Chu Tề thấy vẻ mặt cậu như thường, không giống như vì chuyện rút thăm trúng thưởng lần trước mà canh cánh trong lòng, bèn nhẹ nhàng thở ra. Cậu ta hào phóng bước vào thang máy, cũng quay đầu lại nháy mắt với trợ lý để trợ lý đừng nói nhiều.
Trợ lý gật đầu, nhưng lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn Chu Tề.
Bên trong thang máy, bốn người đàn ông, một bộ kịch câm.
Im lặng, im lặng, lại im lặng, ngoại trừ tiếng gõ bàn phím mỏng manh của Hứa Bạch, thang máy im lặng đến xấu hổ. Khương Sinh hoạt bát hiếu động, không chịu nổi nhất là cảnh này, nhưng Chu Tề là đàn em, nào có đạo lý bọn họ chủ động mở lời?
Khương Sinh nghĩ thế, ánh mắt nhìn Chu Tề có chút thay đổi. Chu tề này, lần trước nẫng biệt thự của anh Hứa thì thôi, giờ còn làm không khí trở nên xấu hổ như vậy, nghĩ mình là siêu sao thiên vương à?
Khương Sinh theo bản năng lặng lẽ đánh giá Chu Tề, chân không dài bằng anh Hứa, không thẳng bằng luôn; mông không cong bằng anh Hứa; tay không đẹp bằng anh Hứa; mặt mũi cũng không bằng anh Hứa sạch sẽ lại gợi cảm; còn có mắt……….. ối mẹ nó sao đôi mắt đăm đăm thế kia!
“Khụ.” Trợ lý Chu tề vờ ho khan, không khí xấu hổ cũng hòa hoãn bớt.
Chu Tề chớp chớp mắt, khôi phục bộ dáng tự tin, chỉ là độ cong của miệng lẫn mỗi một sợi tóc đều tiềm tàng sự giãy giụa từ sâu thẳm nội tâm.
Làm sao đây, thê mà đi chung thang máy với Hứa Bạch.
Mình có nên xin lỗi không, nên hay không, có hay không…………
Nếu mình xin lỗi mà anh ấy mượn cơ hội trào phúng thì phải làm sao bây giờ, mình đáp lại thế nào đây? Giờ lên mạng tìm hiểu có vẻ muộn rồi nhỉ, mình biết fan nhà mình mắng chửi người rất lợi hại chắc chắn các cô biết làm sao để đối đáp nhưng nếu giờ mình lấy điện thoại ra có phải sẽ bại lộ mình thực sự khẩn trương chắc chắn Hứa Bạch sẽ phát hiện ra? (Chu Tề độc thoại nội tâm một mạch không chấm phẩy ạ)
Thế cuối cùng mình xin lỗi hay không xin lỗi?
“Đinh.” Tới lầu một rồi.
Hứa Bạch thấy Chu Tề đi tới cửa thang máy lại mang bộ dáng không có ý định bước ra, nghi hoặc nhìn cậu ta, sắc mặt cậu ta kém quá.
“Cậu có sao không?” Hứa Bạch lại đem nụ cười từ ái ra.
Chu Tề lập tức hồi hồn, trong đầu nhớ lại cảnh lần đầu gặp mặt Hứa Bạch ở tiệc tất niên. Cũng là nụ cười này làm cậu thấy phảng phất như mình được thánh quang bao phủ.
Cậu lắc đầu, “Em không sao.”
Hứa Bạch cười cười, không nói gì thêm rồi đi trước.
Từ từ, mình còn chưa xin lỗi nữa!
Chu Tề vội đuổi theo, chặn trước Hứa Bạch, “Cái đó, lần trước rút thăm trúng thưởng em còn chưa……….”
Hứa Bạch đánh gãy lời cậu, “Chuyện đó hả, không cần để ý, coi như phúc lợi cho nhân viên đi, cậu cứ yên tâm mà ở. Diệp tổng cũng bồi thường tôi rồi, cậu đóng phim cho tốt, coi như hồi đáp anh ấy.”
Hứa Bạch nói nhẹ nhàng, nghe thì đúng là thật sự không them để ý, sao đó tiêu sái vẫy vẫy tay chào Chu Tề rồi đi.
Chu Tề thấy cậu lại gửi tin nhắn, từ lúc ở thang máy vẫn nhìn chằm chằm di động, không biết còn tưởng di động là người đẹp tuyệt thế nào ấy.
Đằng trước là cây cột, cậu cũng không ngẩng đầu nhìn, thấy cậu sắp đυ.ng phải, Chu Tề vội vàng tiến lên kéo lại, vừa nhấc nửa bước chân đã thấy Hứa Bạch như thần dù vẫn cầm di động lại nghiêng người tránh được cây cột.
Chu Tề: “…….”
Trong nháy mắt, Chu Tề cảm giác được thánh quang trên đầu Hứa Bạch càng thêm rực rỡ.
Hứa Bạch bước nhanh ra cửa, bỗng dưng ngừng lại, nhìn tin nhắn Phó Tây Đường vừa gửi, chớp chớp mắt.
Phó Tây Đường: Tôi chờ dưới công ty, ngay cửa chính.
Cửa chính? Là cửa chính mà cậu nghĩ sao? Hứa Bạch lập tức chạy đi, mặc kệ Khương Sinh nhắc nhở có thể có phóng viên mục kích, cứ thể không thèm cải trang mà chạy ra ngoài.
Cao ốc Tứ Hải là một tòa độc lập, tọa lạc tại vị trí đắc địa nhất khu trung tâm thương vụ CBD, ngày thường xe cộ tới lui, lượng người cực lớn. Tuy nhóm nghệ sĩ cũng không thường xuyên tới công ty, nhưng ở cửa hàng năm đều có paparazzi canh gác, huống chi bây giờ còn đang trên đầu ngọn sóng.
Central Business District: là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với “quận tài chính” của thành phố. Về mặt địa lý, nó thường trùng với “trung tâm thành phố” (thuật ngữ tiếng Anh là “city center” hay “downtown“), nhưng hai khái niệm này tách biệt nhau: nhiều thành phố có một quận kinh doanh trung tâm nằm cách xa trung tâm thương mại hay văn hóa.
Hứa Bạch vừa lộ diện đã nhanh chóng bị chụp ảnh.
Phóng viên giải trí, paparazzi phấn khởi không thôi, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Bạch trong màn ảnh, sợ cậu bỏ chạy. Có kẻ nhanh tay lẹ chân vác camera cầm microphone lao tới chỗ Hứa Bạch mong lấy được tư liệu trực tiếp.
Cũng may tổ bảo vệ của Tứ Hải có huấn luyện, tiến lên ngăn cản đối phương trước. Lúc này Khương Sinh cũng vọt ra, vội vàng muốn lôi Hứa Bạch đi.
Cậu nhớ rõ anh Hứa không thích đánh Thái Cực với truyền thông, sao hôm nay lại chạy nhanh ra đây thế?
Đúng lúc này, có người từ đầu đã chú ý tới chiếc Porsche xám bạc dừng trước cửa chính. Ai dám đậu xe ở đây cả nửa ngày mà bảo vệ vẫn thờ ơ?
Chủ xe có vẻ như đang đợi người.
Lão Tào phóng viên giải trí thâm niên không khỏi chuyển hướng ổng kính, phân nửa lực chú ý để ở chỗ chiếc xe cách Hứa Bạch không xa kia. Khi anh nín thở chờ đợi, chiếc xe kia rốt cuộc có động tĩnh.
Cửa mở ra, chiếc giầy da bóng lưỡng từ trên xe đáp đất, tiếp theo là chân dài nghịch thiên. Tây trang xám đậm thẳng thớm, dáng người thon dài lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt lão Tào.
Khó mà hình dung được diện mạo lẫn khí chất của người này, nhìn những gương mặt gái trai quen thuộc khắp giới giải trí, nhưng không ai giống như vị này, cả người toát lên quý khí của phần tử trí thức nho nhã lại thêm lực uy hϊếp của người ở địa vị cao.
Anh vội vàng ổn định ống kính, nhìn rõ hướng đi của anh ta, tim kích động thiếu chút nữa đã nhảy khỏi l*иg ngực.
Anh ta đi về phía Hứa Bạch!
Anh ta tới đón Hứa Bạch!
Bạn bè bí mật? Kim chủ tổng tài? Trong nháy mắt lão Tào nghĩ tới vô số khả năng, lúc này các phóng viên tại hiện trường cũng đã phát hiện ra Phó Tây Đường, trong lòng cực độ ngạc nhiên cũng cực độ vui sướиɠ mà sôi nổi chụp ảnh.
“Tiên sinh! Xin hỏi tiên sinh họ gì!
“Ngài tới đón Hứa Bạch sao?”
“Tiên sinh………”
Hiện trường hơi mất khống chế, các nhân viên an ninh hồi thần vội vàng cản họ lại. Nhưng rất nhanh đã phát hiện, dù bọn họ không cản thì mấy người này chỉ hung hăng ngoài miệng, cả đám không giống trước đây dí microphone vào mặt người ta.
Phó Tây Đường lạnh lùng liếc qua, đầu trâu mặt ngựa gì cũng phải im bặt.
“Phó tiên sinh.” Hứa Bạch kiềm chế xao động trong lòng, nhìn Phó Tây Đường hỏi: “Sao anh tới đây?”
Phó Tây Đường thu lại khí lạnh quanh thân, cười với cậu, “Không phải đã nói cùng ăn trưa à?”
Má ơi má ơi màn diễn bá đạo tổng tài quá sống động.
Hứa Bạch kích động phối hợp diễn cực sâu, nháy mắt bật chế độ ảnh đế, hào phóng đi qua chỗ anh, “Em tới ngay đây mà.”
“Tách tách, tách tách, tách tách……” Các phóng viên không dám tới gần, vì thế điên cuồng chụp ảnh. Có lẽ không tới mười phút sau, ảnh chụp này nọ sẽ truyền khắp internet bằng tốc độ ánh sáng.
Đêm nay các vị phóng viên giải trí lại phải tăng ca.
Mọi người trơ mắt nhìn Hứa Bạch lên xe đi cùng Phó Tây Đường. Cả đám xúc động lấy di động ra gọi điện, Diệp Viễn Tâm không biết từ góc nào nhảy ra chiếm lấy tầm mắt của mọi người.
“Quý vị, có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi tôi, Cửu lão gia nhà tôi và Hứa Bạch phải đi ăn, tạm thời không rảnh.”
Một tràng cảnh lặng ngắt như tờ.
Gì? Anh nói cái gì? Cửu lão gia?!