Chương 54: Hằng ngày

Cuối cùng, dưới yêu cầu mãnh liệt của Hứa Bạch, Phó Tây Đường đổi dây cột tóc thành màu hồng phấn, cho trùng màu với mảng hoa bên cạnh. Hứa Bạch yên lặng chốc lát, hỏi: “Em đổi lại màu xanh lục được không?”

“Không thể.”

“Thật ra màu xanh lục cũng đẹp lắm.”

Phó Tây Đường cũng không định tiếp tục truy cứu, hiển nhiên là anh thích màu hồng nhạt này hơn.

Hứa Bạch cảm thấy phẩm vị của Phó tiên sinh có vấn đề, nhưng cậu không dám nói ra.

Anh em hồ lô vốn đang coi cái giếng nước, nhìn thấy tạo hình của Hứa Bạch cũng hết sức tò mò. Nhân lúc Phó Tây Đường không chú ý, bọn nhóc liên tiếp nhảy lên người Hứa Bạch, ý đồ muốn chụp ảnh chung với người anh em củ tỏi trên đầu cậu.

Anh bạn củ tỏi này tròn vo, chắc chắn là anh em thất lạc của bọn nó.

Bọn nhóc nỗ lực mà nhảy, nhảy rồi nhảy, tin tưởng vững chắc mình sẽ chinh phục được ngọn núi cao Hứa Bạch. Nhảy lên cánh tay, chiếm lĩnh bả vai, sau đó thành công lêи đỉиɦ!

“Pi!” Hồ Nhất bị Phó Tây Đường xách cái đuôi trắng nhỏ nhấc lên.

Hồ Nhị muốn cứu Hồ Nhất, trong tình thế cấp bách cắn đuôi Hồ Tam.

Hồ Tứ muốn cứu Hồ Tam……..

Hồ Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Thất duy trì tạo hình khỉ con vớt trăng bị Phó Tây Đường nhấc lên.

Hứa Bạch nhìn một xâu dài này, bật cười thành tiếng.

Phó Tây Đường treo xâu hồ lô lên cây, nói: “Không được nghịch ngợm.”

Anh em hồ lô nghe lời ngoan ngoãn gật đầu, nhưng chúng nó thực sự không chịu đựng nổi. Hét lên thất thanh “Pi”, chuỗi hồ lô đứt đoạn, Hồ Nhị cắn đứt mấy cọng lông Hồ Nhất.

“Pi pi pi!” Ta trụi lông rồi!

“Pi pi!” Trụi!

Vừa nãy còn anh em thâm tình chớp mắt đã trở mặt thành thù, hơn nữa còn vung tay đánh nhau. truyện tiên hiệp hay

À không, bọn nó không có tay, chỉ là mấy viên đạn tròn tròn húc vào nhau. Bọn nhóc xù lông lên, cái đuôi biến lớn một vòng thành nắm tay nhỏ của Doraemon, liều mạng vung lên đánh lộn kịch liệt.

“Pi!”

“Pi pi! Pi!”

“Pi!”

“……..”

Hài hước quá.

Tính hài hước quá cao rồi.

Hứa Bạch nỗ lực khống chế bản thân lắm mới không cười ra tiếng.

Dường như Hồ Nhất vì trụi một nhúm lông đuôi mà giảm sức chiến đấu, bị hai người anh em còn lại đánh văng theo một đường cong duyên dáng đáp vào bụi cỏ. Hứa Bạch vội vàng chạy qua nhặt, vừa mới đẩy bụi cỏ ra, Hồ Nhất liền vọt lên như một quả bowling nhanh nhẹn mạnh mẽ lăn qua húc bay mấy anh em còn lại đang trong vòng hỗn chiến.

“Pi!!!!!!!”

Hồ Nhất giành được thắng lợi!

Hứa Bạch vỗ tay cho nó, thậm chí muốn truyền thụ tuyệt kỹ thành danh mười tám chiêu thức tập kích của Lãng Lý Bạch Điều cho nó!

Phó Tây Đường dựa vào thân cây lẳng lặng nhìn bọn họ, trong lòng dù có nhiều ưu tư hơn nữa cũng bị bọn họ ồn ào cưỡng chế đẩy đi.

Chốc lát sau, anh em hồ lô đánh mệt rồi, nằm nhoài bất động trên mặt đất. Hứa Bạch nhìn bọn nhóc cả người bẩn thỉu, đều biến thành quả cầu lông màu xám cả rồi, liền tìm một bồn gỗ, rót đầy nước giếng, thả cả đám vào trong.

Anh em hồ lô toàn thân đều là lông, bị thấm ướt cũng không gầy đi bao nhiêu. Nhưng bọn nó chẳng có nổi sức lực xoay người, một đám phơi bụng thả trôi trên mặt nước, một bộ dáng hiện thế tĩnh tốt.

Hứa Bạch ném bọn nhóc dưới bóng cây, mình thì theo Phó Tây Đường vào nhà.

Bên trong chỗ nào cũng có dấu vết của Thẩm Thanh Thư. Hứa Bạch dễ nhập diễn, mặc dù thoát vai rồi, nhân vật từng đóng cũng chiếm một vị trí nhỏ trong lòng cậu, phảng phất như chúng thật sự tồn tại.

Chu Tử Nghị nói cậu quá cảm tính, nhập diễn quá sâu, nhưng Hứa Bạch không cho là đúng. Cậu là cậu, nhân vật là nhân vật, mỗi nhân vật có chuyện xưa của mình, chẳng qua bọn họ trùng hợp có cùng một khuôn mặt mà thôi.

“Phó tiên sinh, vừa nãy anh ở trên gác xếp làm gì thế?” Hứa Bạch vừa đánh giá nhà số 09 đã phục hồi nguyên trạng vừa hỏi.

“Sửa sang lại một ít đồ cũ.” Phó Tây Đường nói, tiếp tục đi lên gác xếp.

Hứa Bạch vội vàng theo sau, có một câu cậu chưa nói ———- Thật ra ban đầu cậu cho rằng chuyện xưa của Thẩm Thanh Thư là có thật, bởi vì đường số 09 phố Bắc và hộ số 09 phố Bắc chỉ khác nhau một chữ, quá trùng hợp.

Sau khi cậu gặp Phó tiên sinh, lại gặp được Bắc Hải, suy đoán này chậm rãi tan biến.

Gác xếp không lớn, cũng không khác gì so với gác xếp ở những nhà khác. Hứa Bạch đi vào một lúc mới phát hiện bên trong không chỉ chứa rất nhiều đồ cũ, mà còn có một bộ giá võng.

Võng rất sạch sẽ, cứ như vừa được rửa sạch.

Khi còn nhỏ Hứa Bạch cũng có cái võng như vậy, mắc giữa hai cây cổ thụ. Mỗi khi mùa hè đến, Hứa Bạch thích nằm trên võng đọc sách chơi game, cha cậu nói cậu mê muội mất cả ý chí, mà cậu thì chết cũng không hối cải.

Ý thức được nó hẳn là giường của Bắc Hải tiên sinh, Hứa Bạch cũng không tùy tiện ngồi lên, dạo qua một vòng, sau đó thấy được một sọt đồ chơi. Bên trong có trống bỏi, cửu liên hoàn, xẻng nhỏ, xe lửa mô hình, đủ loại đồ chơi cả.

Hứa Bạch tùy tiện lấy một cuộn len, đoán chắc trước kia ở đây có nuôi mèo. Cậu với tụi mèo không hợp nhau cho lắm, Hứa Bạch nghĩ.

Lúc này, Phó Tây Đường nói: “Là của người bên hộ số 08 sát vách, bà cụ nuôi một con mèo hoa tên là Diệu Diệu. Con mèo đó rất có linh tính, là bạn tốt của Bắc Hải, nó đem nhiều món đồ chơi tới giấu ở chỗ này, làm cho bà cụ tưởng là bị mất nên cho nó thêm đồ chơi mới.”

“Tướng quân nhà em thì không như vậy, nó chỉ đào hố chôn xương trong vườn.” Hứa Bạch nói.

Phó Tây Đường ngồi xuống cạnh bên sọt đồ chơi, lại lấy ra một quyển sách nhỏ, nói: “Thật ra câu chuyện cũng có chút tương tự với hiện thực.”

“Hả?” Hứa Bạch hơi ngạc nhiên.

“Chỉ một chút thôi.” Phó Tây Đường nhớ lại, có lẽ đây cũng là lý do anh đồng ý cho Diệp Viễn Tâm mượn chỗ này quay phim. Chỉ một liên hệ rất rất nhỏ, khiến anh bất chợt nhớ lại.

“Thầy của Bắc Hải.” Phó Tây Đường nói thẳng sự thật.

Hứa Bạch lập tức hiểu rõ ý anh, bất ngờ không nói nên lời. Giờ phút này chỉ có thể nói, may mắn có Phó tiên sinh trông chừng Bắc Hải tiên sinh, dù sao cũng là yêu quái, mặc dù gặp phải chuyện như vậy cũng không đến nỗi bị động như cha con Thẩm Thanh Thư.

Dường như Phó Tây Đường hôm nay nói hơi nhiều, anh lục xem từng món đồ chơi trong sọt, có món anh nói ngay được câu chuyện của nó, có món lại làm anh trầm ngâm thật lâu.

Tựa như anh đang chải vuốt hoài ức của mình, mang hết tất thảy bi thương lẫn vui vẻ, rõ ràng lẫn mơ hồ đều bày ra phơi dưới ánh mặt trời.

Giống như phơi sách theo thường lệ vậy.

Đây xem như nghi thức tạm biệt đặc thù Phó tiên sinh dành cho Bắc Hải tiên sinh sao? Anh đã hoàn toàn chấp nhận sự thật? Hứa Bạch chỉ nghi hoặc, cũng không trực tiếp hỏi.

Dây thường xuân anh đưa cơm trưa qua cửa sổ, hai người cứ ngồi ở gác xếp như vậy, xem từng đồ vật cũ, khi thì kể lại chuyện xưa xa xăm. Hứa Bạch ngẫu nhiên cũng bị vài đồ vật gợi lên hồi ức, sau đó kể cho Phó Tây Đường chuyện khi cậu còn nhỏ.

“Con rùa kia ấy, kiếp trước chắc chắn có thù oán với em? Anh nói xem trên đời có pháp bảo nào chiếu được kiếp trước không, em từng hoài nghi có phải đời trước em quật một tổ tiên nhà anh ta.”

Địch thủ lớn nhất đời Hứa Bạch, không ai khác ngoài con rùa ở Tây Hồ kia, là ID “Ông nội của mi đây” trên diễn đàn yêu quái. Lần trước choảng nhau trên diễn đàn xong, bạn rùa biến mất một thời gian dài.

Mẹ Hứa nói là anh ta bị éplên con đường đi xem mắt.

Hứa Bạch rất vui vẻ, dặn dò mẹ cậu nhất định phải thay cậu chúc mừng, tốt nhất là vào biển tìm được một quả ngư lôi phóng tới nổ mạnh trước cửa nhà anh ta.

Cái này gọi là chiêu tập kích thứ mười chín.

Nhưng mấy ngày trước bạn rùa lại xuất hiện, còn nói muốn khiêu chiến Hứa Bạch trên Tử Cấm Thành. Nếu không phải Hứa Bạch vội tìm mảnh vỡ không đếm xỉa tới anh ta, chắc chắc đã hẹn anh ta tới Bắc Kinh mà xử đẹp.

“Đúng rồi, Phó tiên sinh là quản lý viên diễn đàn yêu quái à?” Hứa Bạch đột nhiên hỏi.

“Cũng coi là vậy.” Phó Tây Đường đáp.

“Lại đây, cho em!” Hứa Bạch kích động, lấy di động ra mở diễn đàn hỏi xin mật khẩu tài khoản của Phó Tây Đường.

Phó Tây Đường bất động, nhìn cậu.

Hứa Bạch đáng thương cực kỳ, “Có người nói muốn đánh em!”

Phó Tây Đường: “Phó Tây Đường, **********.”

Hứa Bạch bùng nổ tốc độ tay, đầu tiên vào tài khoản của mình tìm bài viết của anh bạn rùa bình luận một tràng dằn mặt, sau đó nhanh chóng chuyển qua tài khoản của Phó Tây Đường cấm ngôn đối phương.

Lại chuyển tài khoản vả mặt tới nỗi đối phương hoài nghi yêu sinh.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra không quá mười phút, quả nhiên nhanh, độc, chuẩn.

Bỗng nhiên, Hứa Bạch lại nhớ ra chuyện gì, ánh mắt cong lên, “Khối vuông nhỏ anh đưa cho em đâu rồi Phó tiên sinh?”

Phó Tây Đường: “……………….”

“Ách…….” Hứa Bạch phục hồi tinh thần, “Thật ra bản tính em thiện thương, là do anh ta cả, làm nhiều chuyện ác.”

Phó Tây Đường không tỏ ý kiến.

Hứa Bạch nỗ lực muốn cứu vớt hình tượng của mình, nhưng hiệu quả quá nhỏ, cậu cảm thấy chắc Phó tiên sinh không yêu cậu rồi.

Coi kia, anh ấy quay đầu đi!

Hứa Bạch lắc trống bỏi bộp bộp, không hề biết nguyên nhân Phó Tây Đường quay đi rất đơn gian —————bộ dạng cậu đội một củ tỏi buộc bằng dây hồng phấn, cầm trống bỏi nói người ta “làm nhiều chuyện ác” thực sự………. quá buồn cười.

Hai ba giờ chiều, A Yên lại gọi đồ ăn ngoài, bánh khoai tây nướng của bà Vương và mì chua cay của đầu bếp Quách.

Hứa Bạch bội phục cậu nhóc có thể đào tìm trong đông đảo đủ loại quán ăn ra được hai nhà có tên nghe gần gũi vậy, giống như nghe được hương vị gia đình.

A Yên tràn đầy đồng cảm nói: “Phải không?”

“Phải con khỉ á.” Hứa Bạch đáp.

“Tiểu bảo bối anh đừng có càn rỡ vậy nha, có tin lần sau anh Yên đặt cho anh canh ngưu tiên?” (dương v*t bò, bổ thận)

“Sao anh không đặt BBQ luôn đi hả tiểu bảo bối?”

“Cũng được ấy nhỉ.”

Hứa Bạch mãnh liệt kháng nghị biệt danh “Tiểu bảo bối”, quả thực như cùng một mẹ sinh ra với “Hứa A Tiên”. Phó Tây Đường lại không phản ứng gì với chuyện này, thậm chí chấp nhận hành vi đặt đồ ăn ngoài của A Yên.

Hai người ồn ào, bất tri bất giác đã cùng ngồi xổm xuống trước cửa. Anh em hồ lồ cũng thò qua xem náo nhiệt, cả đám chen chúc ở cửa.

Hôm nay cơm giao tới hơi chậm.

A Yên ngồi xổm trên mặt đất, lại quay đầu nhìn thoáng qua Phó Tây Đường trên gác xếp, hỏi Hứa Bạch: “Tiên sinh thật sự không sao chứ?”

Hứa Bạch gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, cậu cũng không xác định được.