Chương 52: Ngày mới

Trăm năm một giấc mộng dài, nháy mắt hóa hư không.

Trên mặt hồ trắng đen, chiếc thuyền độc mộc trôi lặng lờ, tựa như ánh mắt Phó Tây Đường, không biết chốn về.

Anh vỗ vỗ vai Hứa Bạch, bảo trì bĩnh tĩnh đứng lên. Anh không sụp đổ, cũng không thất vọng quá nhiều, chỉ nhìn những gương mặt lo lắng chung quanh mình mà nói: “Chuyện đã chấm dứt, mọi người trở về cả đi.”

“Nhưng mà tiên sinh……….” Lòng A Yên vo thành một nắm.

Phó Tây Đường nhìn cậu nhóc một cái, khiến nó nuốt hết những lời định nói vào bụng.

“Trở về hết đi.” Phó Tây Đường nhẹ giọng nói, quay đầu hỏi Hứa Bạch: “Về nhà với tôi, được không em?”

Một tiếng “được không” như nước nhỏ giọt thẳng vào đáy lòng Hứa Bạch, phát ra âm thanh leng keng. Cậu không chút do dự đồng ý, chủ động cầm tay Phó Tây Đường, mười ngón tay đan vào nhau.

Phó Tây Đường nắm lại, lòng bàn tay anh rốt cuộc có được chút độ ấm.

Bóng dáng hai người dần dần đi xa.

Các yêu quái không cách nào chấp nhận được kết quả này, còn muốn quay đầu chui vào hồ tìm nữa, lại bị Thương Tứ ngăn lại. Đối mắt với đám yêu đang kích động, Thương Tứ nhàn nhạt buông một câu.

“Có lẽ như vậy mới là tốt nhất, Bắc Hải không phải kết cục của hắn, Hứa Bạch mưới có thể là tân sinh của hắn.”

Chỉ hy vọng là thế. Thương Tứ nghĩ thầm.

Trên đường về nhà, Phó Tây Đường không giống như trước một bước thẳng từ ven hồ Bắc Hải về phố Bắc. Anh đi rất chậm, nắm tay Hứa Bạch chậm rãi đi qua phố lớn ngõ nhỏ, xuyên qua dòng người hối hả, cũng lướt qua rất nhiều yêu quái lẫn trong đám đông nhân loại.

Như vị khách qua đường mênh mang chẳng biết đi đâu.

Mọi người lấy làm lạ nhìn hai người bọn họ, lại khϊếp sợ hơi thở lạnh lẽo của Phó Tây Đường mà không dám lại gần.

Đi được chừng nửa giờ, hai người mới trở lại trước cửa nhà số 10 phố Bắc, mà A Yên đã ôm đầu gối ngồi ở chỗ kia, trong đêm tối co ro thành một đoàn nho nho đáng thương.

“Tiên sinh.” A Yên nhìn Phó Tây Đường, nhịn không được muốn tới kéo tay anh.

Phó Tây Đường lại chỉ mong nó đừng nói thêm gì cả.

Hứa Bạch cười ha ha, một bên đẩy mạnh anh vào trong, một bên kéo A Yên trên đất dậy, nói: “Vào nhà cả đi, gần đây buổi tối hơi lạnh, coi chừng …….. Hắt xì!”

Thuyết giáo thất bại, Hứa Bạch ngượng ngùng chà chà mũi.

Phó Tây Đường tựa hồ bừng tỉnh bởi tiếng hắt xì, quay đầu nhìn cậu, rồi hơi giật mình ——- vậy mà anh quên Hứa Bạch từ trong nước đi lên, thậm chí đến lúc này người vẫn còn nhỏ nước. Cậu không rên một tiếng bồi mình đi lòng vòng rồi trở về, bản thân mình lại không cảm giác được.

Hứa Bạch cả người xốc xếch ướt nhẹp, cứ như vậy khắc vào mắt Phó Tây Đường, đảo loạn mảng đen kịt trong đó.

“Vào trong tắm rửa nhanh đi, tôi pha trà gừng cho em.” Phó Tây Đường xoa đầu Hứa Bạch.

“Dạ.” Hứa Bạch thuận theo gật đầu, rồi lại như sợ Phó Tây Đường bỏ chạy, tiếp tục lôi kéo tay anh nói: “Anh nấu trà gừng cho em, phục vụ tận phòng luôn không?”

“Được.” Phó Tây Đường gật đầu.

Hứa Bạch lại hỏi: “Em bỗng dưng nhớ lại, vòi hoa sen trong phòng tắm khách phòng hỏng rồi, em qua phòng anh tắm được không?”

Phó Tây Đường hơi giật mình, nhưng vẫn gật gật đầu, “Được chứ.”

Lúc này Hứa Bạch mới xoay người, chờ A Yên cùng vào. Cậu một bên dặn dò A Yên đóng cửa lại, một bên bay nhanh lên khách phòng, tóm lấy bộ đồ ngủ cẩm khăn lông, hít sâu một hươi, bước qua phòng ngủ chính của Phó Tây Đường.

Tuy A Yên không biết cụ thể là Hứa Bạch muốn làm gì, nhưng nó cảm thấy bây giờ nếu có ai làm tiên sinh vui vẻ lên thì chắc chắn đó là Hứa Bạch. Vì thế A Yên chờ Phó Tây Đường vào phòng bếp, lập tức dọn ghế gấpp nhỏ ngồi ra ở cửa chính.

Tối nay, không, một tháng kế tiếp, nó phải tử thủ ở cửa trước này, trông chừng tiên sinh chặt chẽ.

Chờ lát nữa còn phải dặn dò dây thường xuân em đóng kín cửa sổ đàng hoàng.

Phó Tây Đường nhìn thấy cũng không phản ứng gì, anh pha trà xong liền bưng khay về phòng.

Trong phòng không giống với thường ngày, không chỉ có đèn vàng ấm áp đang sáng, trong phòng tắm còn có tiếng nước ào ào. Hơi nóng truyền qua kẹt cửa, khiến căn phòng vốn hơi lạnh lẽo cũng hơi ấm áp lên.

Hứa Bạch cách một cánh cửa nghe động tĩnh bên ngoài, nghe được tiếng bước chân liền làm bộ làm tịch mà xả sạch xà phòng, nhanh chóng lau khô người mặc quần áo, mở cửa dò đầu ra, “Phó tiên sinh anh tới rồi.”

Phó Tây Đường nhìn gương mặt cậu bị nước ấm hun đỏ ửng, lại nhịn không được vươn tay về phía cậu.

Hứa Bạch thấy vậy liền cười, lập tức ra khỏi phòng tắm, dép lê cũng không mang đã chạy tới bên người Phó Tây Đường. Ánh mắt thoáng liếc qua trà gừng trên bàn, cậu cúi đầu hửi hửi, buồn rầu nói với Phó Tây Đường: “Trà gừng khó uống lắm.”

“Trong ngăn kéo có đường.” Phó Tây Đường đáp.

“Không cần.”

“Hửm?”

“Phó Tây Đường hôn em một cái là ngọt hà.”

Dứt lười Hứa Bạch ngẩng đầu mắt trông mong nhìn anh, lại nhìn anh, thẳng tới khi Phó Tây Đường thật sự cúi đầu hôn lên môi cậu một chút, cậu mới thấy mỹ mãn mà cầm ly trà lên uống.

Cậu cũng tự nhiên đi tới ngồi xuống gường Phó Tây Đường, bưng trà uống từng ngụm nhỏ, bộ dáng muốn uống tới trời tàn đất tận.

Lại nói tiếp, đây cũng là lần đầu cậu vào phòng Phó Tây Đường.

Vào được là cậu đã hạ quyết tâm không đi rồi, hôm nay cho dù Phó Tây Đường đuổi cậu ra ngoài, cậu cũng phải ăn vạ ở lại.

“Phó tiên sinh, sao anh chưa đi tắm nữa?” Hứa Bạch hỏi, mông lại nhích vào trong giường, nghiễm nhiên coi mình là chủ phòng.

Phó Tây Đường lại giống như chưa hồi hồn, phản ứng hơi chậm chạp với mọi thứ chung quanh. Hứa Bạch kêu anh đi tắm rửa anh liền đi, rồi lại nhìn chính mình trong gương trầm mặc thật lâu.

Bỗng dưng anh hơi khong rõ rốt cuộc mình đang làm gì.

Hứa Bạch kiên nhẫn chờ trên giường, trà uống xong rồi cậu đặt ly qua một bên, lấy quyển trên đầu giường. Do dự hồi lâu, tự tích cóp dũng khí rồi lần nữa mở sách ra.

Bìa lót còn in câu nói kia của Bắc Hải tiên sinh ———- gửi nhân gian yêu mến không dời.

Cậu miết đầu ngón tay miêu tả mấy chữ kia, thật lâu sau mới chậm rãi lật qua trang. Một trang lại một trang, ấm áp luôn hiện hữu giữa những dòng chữ của Bắc Hải tiên sinh, giống như lá phong đỏ tươi rụng rơi dưới ánh mặt trời rực rỡ của thu vàng, hay bếp than đỏ hồng bốc khói nóng hổi giữa trời đông.

Hứa Bạch lại vô thức mà xuất thần, nhớ tới xâu kẹo hồ lô trong tay Bắc Hải tiên sinh, nhớ tới long cốt trên núi Côn Luân, suy nghĩ dần dần bay xa, thẳng tới khi giọng Phó Tây Đường vang lên bên tai cậu.

“Làm sao thế này?” Cậu ngồi ở mép giường, Phó Tây Đường quỳ một gối trước ngay trước mặt, duỗi tay vỗ về khuôn mặt cậu.

Em lại nghĩ tới điều gì? Sao ánh mắt đau thương như vậy?

Dường như Hứa Bạch đọc hiểu được ý ngoài lời của Phó Tây Đường, rất muốn nói với anh ———– đau phải ánh mắt em đau thương, mà nó là ảnh ngược nơi đáy mắt anh, ở đó mới là đau thương.

Nhìn anh cứ như không buồn không vui, không gào khóc cũng không uể oái, nhưng tâm trạng của anh em đều hiểu cả.

Hứa Bạch hơi khổ sở mà cúi người ôm lấy Phó Tây Đường, áp đầu anh vào bên cổ, giọng buồn buồn hỏi: “Đêm này em ngủ với anh được không? Em buồn lắm, không vui, không muốn nhúc nhích, cũng không muốn đi đâu hết.”

Cậu lớn mật nói, không để ý mình đang làm ra vẻ yếu mềm, còn cọ Phó Tây Đường, phảng phất như muốn được anh an ủi. Thế này có quá đáng không nhỉ, người không vui nhất là anh cơ mà?

Trong lòng Phó Tây Đường lại như rách ra một lổ hổng, cảm xúc ứ đọng như tìm được chỗ thoát ra, mượn lời Hứa Bạch mà tuôn ào ạt ra bên ngoài.

“Em không vui, anh ở bên em đi Phó tiên sinh.”

Hứa Bạch nói, duỗi tay ôm lấy gáy anh, đầu ngón tay len vào mái tóc mềm mại, một chút lại một chút như trấn an anh.

Phó Tây Đường không nhúc nhích, mặc cho cậu ôm, thật lâu sau mới như thở dài mà nhắm lại đôi mắt chua xót, nói: “Tôi không sao đâu, đừng lo lắng.”

“Em biết, Lãng Lý Bạch Điều biết hết.” Giọng nói hơi cao lên, tuy không đổi được đối phương tươi cười, nhưng Hứa Bạch có thể cảm giác được hơi thở trầm lặng quanh quẩn bên cổ cậu nãy giờ như tan bớt đi.

“Ngủ đi.” Anh vỗ vỗ vai Hứa Bạch, sau đó đứng lên, chủ động xốc chăn để cậu chui vào.

Hứa Bạch còn chủ động hơn mà nhích nhích lùi vào trong, sau đó giữ ống tay áo Phó Tây Đường nói: “Lại đây, anh đã đồng ý ngủ với em rồi.”

Phó Tây Đường nhìn cậu, cậu lại nói: “Em đảm bảo sẽ không làm gì anh đâu mà.”

Kỳ thực Phó Tây Đường chỉ muốn lên từ bên giường bên kia theo thói quen. Nhưng Hứa Bạch đã nói vậy thì anh cũng thuận theo mà lên nằm cạnh cậu, ôm eo cậu từ sau lưng ủng cậu vào ngực mình.

Rốt cuộc Hứa Bạch cũng được như ý, không ầm ĩ nữa, bốn phía an tĩnh lại, tiếng tim đập đồng bộ của hai người càng thêm rõ ràng.

“Phó tiên sinh.” Hứa Bạch lại nhịn không được kêu anh.

“Ừ?”

“Phó tiên sinh.”

“Tôi ở đây.”

“Ừm.”

Bốn phía lại quy về yên tĩnh, thật lâu sau, Phó Tây Đường ngửi thấy mùi xà phòng nhàn nhạt trên người Hứa Bạch, nhìn gò má cậu gần trong gang tất, thở dài trong lòng, “Thực ra từ trước cũng đã nghĩ, nếu cuối cùng tôi cũng không tìm thấy hạt giống hoa, thì phải làm sao đây.”

Hứa Bạch lẳng lặng nghe, sau đó anh tiếp tục: “Tôi không nghĩ ra đáp án.”. Truyện Full

Giọng anh khó có được một tia hoang mang.

Hứa Bạch xoay người lại đối mặt anh, nhịn không được hỏi: “Còn nhớ lời bình em viết trong sách không? Em cho rằng mình vĩnh viễn không tìm thấy , chính anh lại đưa nó cho em.”

Có lẽ những năm tháng em đợi chờ còn kém xa so với anh, nhưng em còn nguyện ý tin tưởng mọi sự chờ đợi đều sẽ nở hoa kết quả.

Là anh từng nói với em mà.

Ánh mắt Phó Tây Đường sâu thẳm, không có tán đồng, cũng không có phản bác. Hai người ôm nhau mà ngủ, cơ thể ấm nóng dán sát vào nhau, lại là cả đêm không ngủ được.

Phó Tây Đường trợn tròn mắt, cứ thế tới hừng đông. Hứa Bạch cũng bồi anh, nhìn đêm tối kéo dài, chờ đợi rồi chờ đợi thẳng tới khi mặt trời nhô lên.

Cả căn nhà số 10 phố Bắc, một đêm không ngủ.

A Yên chống cằm ngồi ở cửa, anh em dây thường xuân ghé trên tường, còn có Phó Tây Đường và Hứa Bạch ôm nhau, cùng nghênh đón bình minh rực rỡ.

Ngày mới đến rồi.