Chương 47: Suy cho cùng là tôi quá thông minh

Randy ngạc nhiên ngẩng đầu.

Hắn đương nhiên biết Quý Vi muốn đi gặp ai.

Nhưng mà…

“Từ nơi này đến đại học Khánh Dương, nhanh nhất cũng phải mất bốn mươi phút. Cô cho dù chỉ ở đại học Khánh Dương năm phút, cũng không kịp đến sân bay.” Bọn họ sẽ bỏ lỡ chuyến bay mất.

Như vậy thì hành trình tiếp theo, chắc chắn phải sắp xếp lại từ đầu, khách hàng bên Úc cũng phải liên lạc lại để báo thời gian gặp mặt.

Đủ loại phiền phức.

Dĩ nhiên, phiền toái không phải là thứ trọng yếu, thật sự làm cho Randy cảm thấy kinh ngạc chính là cô chủ quá nuông chiều tiểu nghệ sĩ kia. Cô chủ vẫn luôn tận tụy, cẩn thận tỉ mỉ trong công việc.

Cô sẽ không vì bất luận kẻ nào mà lơ là, cũng không vì bất luận ai mà làm ra chuyện trái với bình thường.

Nhưng hôm nay, việc này rõ ràng có chút vượt qua giới hạn.

Biết Randy nhất định có chuyện muốn nói, Quý Vi trực tiếp mở miệng, mắng hắn: “Câm miệng, để tôi nghỉ ngơi một lát.”

Randy không thể làm gì khác, đành ngậm miệng.

Sau một lúc lâu, hắn nghe được Quý Vi nói: “ Nuôi con mèo con chó còn tốn thời gian cho ăn, nói gì đến nuôi người?”

Khóe miệng Randy co rút, không phản đối nữa.

Cô là cô chủ, cô nói gì cũng đúng, tôi còn có thể nói cái gì đây?

Một đường không nói gì nữa.

Ba mươi bảy phút sau, xe đến cổng đại học Khánh Dương.

Mấy hôm nay chuẩn bị khai giảng, sinh viên lần lượt trở lại trường. Bọn Lục Trình quay bên trong vườn trường cũng đang vào giai đoạn kết thúc, hai ba ngày tiếp theo, sẽ chuyển tới quay ở sân trường.

Quý Vi lần đầu tiên đến hiện trường quay phim của bọn họ.

Tài xế đăng ký xong, xe mới được cho vào. Xe tiến vào trong vườn trường đại học Khánh Dương, Quý Vi trầm mặc nhìn chăm chú cửa sổ, vẻ mặt hờ hững. Randy đoán được khả năng tâm tình cô không tốt lắm, càng không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ va phải rủi ro.

Quý Vi đột nhiên mở miệng nói: “Thời gian học đại học, có phải rất thú vị không?”

Randy đáp: “Cũng tạm được, lúc tôi học đại học, bận bịu việc học, không kịp hưởng thụ.”

“Vậy thật tiếc nuối.”

Randy cũng không có phản bác lời này của Quý Vi.

Hắn cảm thấy có chút hối hận, người khác nhớ lại thời đại học, lúc nào cũng chan chứa nhiều kỷ niệm, nhưng hắn lại không, hắn hồi tưởng lại, trong đầu chỉ có đủ loại kiến thức.

Rất không thú vị.

Quý Vi nói tiếp: “Người như tôi, không thích hợp đi học đại học.”

Randy biểu lộ một ánh mắt nghi hoặc.

Hắn nghe thấy Quý Vi nói: “Suy cho cùng là tôi quá thông minh, có tôi ở đây, mỗi lần kiểm tra, bọn họ đều chết không chỗ chôn.”

Nghe xong lời này, Randy không biết nên bày ra bộ mặt như thế nào, mới có thể bày tỏ nội tâm bất đắc dĩ của mình. Nhưng thật ra tài xế bên cạnh nhịn không được mà đã phì cười một tiếng.

Bắt gặp ánh mắt Quý Vi nhìn qua, tài xế vội vàng chỉnh lại sắc mặt nghiêm túc: “Thật xin lỗi cô chủ, ban nãy miệng bị chuột rút.”

“À…”

Tiếng cười của Quý Vi rất lạnh.

Da đầu tài xế run lên. Randy đúng lúc lên tiếng giải vây giúp: “ Cô chủ, tới rồi.”

Lực chú ý của Quý Vi lập tức liền bị phân tán. Cô ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trông thấy Lục Trình cùng tổ làm phim đang quay. Lục Trình đứng trên lầu 3, một gian phòng có cửa sổ, trên người đeo dây cáp, phía dưới là cỏ, cả khối xốp lót.

Quý Vi nghe thấy có người hô tiếng bắt đầu, Lục Trình đứng trên cửa sổ, không một chút do dự mà nhảy xuống từ cửa sổ tầng ba.

Đây nhìn như động tác đánh võ đơn giản, kỳ thực lại rất thử thách thể lực cùng khả năng nhịp nhàng của cơ thể diễn viên.

Lục Trình thuận lợi hoàn thành động tác nhảy lầu này, cơ thể anh rơi xuống mặt đất, lăn một vòng, liền đứng lên chạy.

“Cut!”

Nghe được lời này, Lục Trình đang chạy vội ở giữa đột nhiên quỳ xuống tại chỗ, một tay đè trên cỏ.

“Anh Lục làm sao vậy!” Bạch Kiệt cùng Đại Hùng đồng thời chạy đến, làm bộ muốn đỡ Lục Trình. Lục Trình nói: “ Chân bị trẹo rồi, lấy cho tôi túi chườm đá.”