Chương 46: Đúng là quá may mắn rồi

Lục Trình đột nhiên trở mặt, Vạn Lãng chỉ cho là anh thẹn quá hóa giận, cũng không nói gì nữa.

Không ngờ bị Vạn Lãng hiểu lầm, Lục Trình liền giải thích: “Quý tổng cũng không phải biếи ŧɦái, cô ấy không làm gì tôi cả. Tối hôm qua, chúng tôi ở trên máy bay tư nhân ăn bữa cơm rồi trở về thôi.”

Vạn Lãng hiển nhiên tin lời anh nói, chỉ là có chút ngoài ý muốn: “Hai người chỉ cùng nhau ăn bữa cơm mà Quý tổng trở về đã đổi ý, quyết định chống lưng cho cậu?”

“Ừ.”

Vạn Lãng nhìn tỉ mỉ Lục Trình từ trên xuống dưới mấy lần, trong lòng lại là buồn bực. Người này có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Vạn Lãng cố gắng chấp nhận sự thật, anh ta nói: “Có thể Quý tổng chính là người si tình, đã yêu người con trai như cậu đi.” Đúng là quá may mắn rồi.

Không dự định tiếp tục nói chuyện về vấn đề này nữa, Lục Trình hỏi Vạn Lãng: “Đại Hùng cùng… cái người gầy gầy kia tên là gì?”

“Bạch Kiệt.”

“Hai người bọn họ chính là trợ lý anh tìm cho tôi sao?”

“Không phải là tôi tìm, là công ty phái đi.” Vạn Lãng nhắc Lục Trình để ý đến họ: “Bọn họ hẳn là đã ký hợp đồng với công ty, nói chuyện công việc, cậu phải để tâm đến họ chút. Người như thế, hôm nay là trợ lý của cậu, ngày mai rất có thể là trợ lý của người khác.”

“Cái này tôi hiểu.”

“Việc nhỏ có thể nói cho họ, còn việc gì không nên nói, cậu phải chú ý.”

“Được.”

Vạn Lãng để hai người trợ lý kia ở lại, cùng đạo diễn chào hỏi vài câu thì rời đi. Trước mắt trong tay anh ta không phải chỉ có mỗi một nghệ sĩ là Lục Trình, anh ta còn phải đi xem các nghệ sĩ khác.

Vạn Lãng đi rồi, Lục Trình tiếp tục quay cái kịch bản cẩu huyết kia của mình, có hai trợ lý hỗ trợ chú ý công việc hằng ngày, thời gian qua cũng coi như thoải mái.

Trong khoảng thời gian Lục Trình cùng tổ làm phim quay, Quý tổng cũng không có chủ động liên lạc anh lần nào, nhưng từ đầu đến cuối Lục Trình đều ghi nhớ thân phận của bản thân, đều đặn mỗi ngày nhắn tin cho Quý Vi, hỏi han và quan tâm cô.

Ban đầu Quý Vi còn mắng anh vài câu, về sau lại thành thói quen, cũng tùy ý mặc cho anh tự do thể hiện.

Hôm nay, Quý Vi đi thăm một vị lão tiên sinh của đại gia tộc hào môn bí ẩn, hai người nói chuyện được hơn nửa tiếng đồng hồ, lão tiên sinh mời Quý Vi ở lại nhà ông ăn bữa cơm trưa rồi đi. Nghe được từ cơm trưa này, Quý Vi mới nhớ tới có chỗ nào không đúng.

Gần một tháng này, mỗi lần đến bữa trưa và bữa tối, Lục Trình đều sẽ gửi mấy bức ảnh buồn nôn đến để tạo cảm giác tồn tại.

Nhưng hôm nay, anh không có gửi.

“Không tiện rồi, buổi chiều tôi còn một chuyến bay sang Úc, hiện tại phải đến sân bay. Hải lão tiên sinh, lần sau sẽ trở lại thăm ngài, mong ngài thông cảm.” Vị Hải lão tiên sinh này, là nhân vật tài giỏi từ lâu về trước đã càn quét toàn bộ giới thương mại của nước Z, anh trai ông cũng từng là người đứng thứ hai trong giới chính trị.

Mặc dù tập đoàn Moore đứng đầu nền kinh tế toàn cầu, nhưng tục ngữ có câu một con rồng có mạnh đến đâu cũng không thắng được rắn chủ địa phương, Quý Vi là người từ bên ngoài đến, vô luận là xuất phát từ lễ nghi, cũng nên tới hỏi thăm một chút con rắn đầu đàn ở nơi này.

“Quý tổng công việc bận rộn, không giống lão già yếu đuối này.” Ông lão đặt chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu, gật đầu nói với cô: “ Quý tổng đi thong thả, tôi già rồi, không tiễn. Lão Đức, thay ta tiễn Quý tổng.”

“Được.”

Lão Đức nhìn cũng qua sáu mươi tuổi, đích thân tiễn Quý Vi rời đi.

“Đưa đến đây được rồi, lão tiên sinh, ông quay về đi.”

“Được, chào Quý tổng.”

Một chiếc xe màu lam dừng trước cửa chính nhà Hải lão tiên sinh.

Randy ngồi trong xe, trong tay cầm một bản ghi chép đang xử lý công việc. Nghe được tiếng động, hắn nghiêng đầu nhìn qua cửa chính, thấy Quý Vi đang tới đây, liền bỏ công việc xuống, xuống xe.

Quý Vi đi tới, Randy giúp cô mở cửa xe sau, chờ Quý Vi ngồi lên xe, hắn nhẹ nhàng đóng cửa, trở lại vị trí trên của mình. Randy nói: “ Cô chủ, hiện tại đến sân bay sao?”

Quý Vi trong lòng nghĩ, không trả lời.

Chờ xe chạy đến đường cao tốc, dự định đến sân bay, đột nhiên Quý Vi mở miệng nói: “Tới đại học Khánh Dương.”