Lục Trình hỏi Vạn Lãng: “Công ty đây là dự định xây dựng hình tượng người đàn ông ấm áp sao?”
Vạn Lãng ừ một tiếng, nói: “Thế nào, công ty đối với cậu không tồi đi? Cậu không biết, những người được công ty cho làm nam thần lạnh lùng với hắc ám thảm bao nhiêu đâu.”
Người đàn ông ấm áp?
Lục Trình không cho rằng bản thân là người đàn ông ấm áp.
Trước kia, vì để trở nên nổi bật trên sân khấu, anh tuy rằng không chủ động bỏ đá xuống giếng vào chuyện người khác, nhưng lúc đồng nghiệp gặp nguy, anh cũng đứng bên cạnh nhìn, không chủ động giúp đỡ.
Nói đến cùng, Lục Trình anh chính là ích kỷ.
Anh cũng biết chính mình là người có tính cách như thế nào, anh sẽ không làm “người tốt”.
Công ty vậy mà lại cho anh xây dựng hình tượng ấm áp này.
Thật sự giả dối.
“Tùy thôi, chỉ sợ một ngày nào đó tôi gây ra tai tiếng, đến lúc đó phải nhờ anh Vạn đến dọn hậu quả cho tôi rồi.” Lục Trình ỷ vào chiều cao, hơi khoát tay, đè lên vai của Vạn Lãng: “ Tiểu Vạn Ca, đến lúc đó đừng có ghét bỏ người ta nha.”
Vạn Lãng nhớ tới ngày hôm qua cùng Lục Trình chơi trò chơi kia, anh ta ngoài cười mà trong không cười nói: “Tôi không sợ phải dọn cho cậu, chỉ sợ cậu lo lắng cho ‘hoa cúc’ của tôi.”
Lục Trình: “…”
“Tôi không có hứng thú với nam nhân, hôm qua là đùa anh thôi.”
“Vậy dạng phụ nữ nào khiến cậu hứng thú?”
Trong đầu Lục Trình liền hiện lên một hình bóng màu đỏ. Anh cười cười, nói, “Thích mặc quần áo màu đỏ, biết đánh piano, biết thổi đào huân(*), ừm…” Anh suy nghĩ một chút, nói: “Đến với tôi lúc nghèo đói, lúc vinh quang cũng không rời đi.”
*Đào huân: một loại nhạc cụ dùng để thổi, làm bằng đất nung đỏ, có nhiều lỗ.
“Nếu như thật sự có người phụ nữ như vậy.” Lục Trình nở nụ cười, giọng điệu hiếm khi trở nên nghiêm túc: “ Tôi đây không phải không cưới cô ấy.”
Vạn Lãng suy nghĩ một chút, châm vào tim anh một câu: “ Vào thời điểm vinh quang của cậu mà không rời đi, một vạn nữ nhân thì cả một vạn đều làm được. Đến lúc cậu nghèo khổ, trong một vạn nữ nhân ấy có thể tìm ra một người thì đã là vận may lớn nhất của cậu rồi.”
Lục Trình khinh miệt cười: “ Tôi đây tình nguyện chờ một ngày người kia xuất hiện, cũng không cần 9999 người còn lại kia.” Nói xong, anh liền nhân cơ hội lấy ra một điếu thuốc, châm lên.
Vạn Lãng ngược lại bị lời của Lục Trình làm chấn động một chút. Anh ta thất thần trong chốc lát liền khôi phục tự nhiên.
Vạn Lãng cười giễu cợt: “Người như vậy cũng không phải không có.”
Lục Trình ngậm điếu thuốc, hé mắt nhìn, một bộ dáng bại hoại nhã nhặn chuẩn mực. Anh không nói chuyện, nhưng ánh mắt rõ ràng chứa thắc mắc, như là đang hỏi anh ta—
Ai?
Vạn Lãng nói, “Chính là Quý tổng đó, cậu xem, bây giờ cậu chưa đủ nghèo túng sao? Khi cậu nghèo túng, Quý tổng dù sao vẫn đã tới rồi, giống như một thiên thần.” Vạn Lãng thấy biểu cảm không đổi của Lục Trình, còn nói: “Lúc cậu vinh quang, Quý tổng đảm bảo sẽ không rời đi.”
Lục Trình nhịn không được tự giễu một câu: “ Sau đó, chúng tôi thuận lợi kết hôn, lại thuận lợi sinh hai tiểu baby dễ thương. Sau khi kết hôn, tôi phụ trách chăm con và đóng phim, còn cô ấy chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình? A, tôi còn viết một quyển truyện, tên [ Những năm tháng Lục Trình nắm quyền ] ?”
Bị Lục Trình trào phúng, Vạn Lãng cười đến mức xấu hổ.
Thấy bốn bề trở nên vắng lặng, Vạn Lãng mới tiến đến bên cạnh Lục Trình, anh ta thấp hơn, phải nhón chân lên mới có thể cùng Lục Trình nói thầm với nhau. Lục Trình thấy anh ta khập khiễng cũng vất vả, liền chủ động khom người xuống.
Nhìn một cái, anh trông thật thân thiết.
Quả thật đúng là người đàn ông ấm áp.
Vạn Lãng ở bên tai anh nói thầm, hỏi: “Thành thật nói cho tôi, tối hôm qua Quý tổng có làm gì cậu không, cậu rốt cuộc có bị thương không? Tôi thấy trên xe có hai vỉ thuốc giảm đau, nếu cậu đau không chịu được, cũng đừng chịu…”
Lục Trình sau khi nghe được, nét mặt trở nên phấn khích đứng lên.
Anh đột nhiên duỗi thẳng chân, thân hình trở nên cao ngất. Lục Trình đứng ở trên cao, hít không khí trong lành, để lại Vạn Lãng chìm trong sương mù.
Vạn Lãng ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, liếc một cái: “Cái cậu này…”
Người này trở mặt, so với phụ nữ còn nhanh hơn.
- - - - - Chuyện ngoài lề - - - - -
Lục Trình: Đến với tôi lúc nghèo đói, lúc vinh quang cũng không rời đi.
Quý Vi: Được.