Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ảnh Đế Tiên Sinh, Ngày Ngày Đắc Sủng

Chương 40: Anh phải biết cách nắm bắt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đoàn làm phim thuê Đại học Khánh Dương, dự định trong thời gian ngắn nhất sẽ quay xong cảnh quay tại trường học, rồi đi đến địa điểm quay phim tiếp theo. Vì vậy, tất cả những gì được quay trong khoảng thời gian này đều là những tình tiết xảy ra trong khuôn viên trường.

Bối cảnh được xây dựng của bộ phim này, nữ chính là một sinh viên đại học, cô ấy là một đứa trẻ mồ côi, gia cảnh bình thường. Bởi vì thành tích quá xuất sắc nên được đặc cách tuyển thẳng vào trường đại học quý tộc.

Ở trường, Tô Hân bị bắt nạt.

Sau khi cô nhặt được nam chính Nguyên Tội, cô nói dối Nguyên Tội rằng anh là một đứa trẻ mồ côi được ba mẹ cô nhận nuôi khi họ còn sống. Trước khi ba mẹ qua đời đã nhờ Nguyên Tội làm vệ sĩ cho Tô Hân, bảo vệ cô khỏi bị người khác bắt nạt. Nguyên Tội vì bị thương do bảo vệ cô nên mới mất trí nhớ.

Nguyên Tội nghĩ đến mình thân thủ bất phàm, liền tin lời cô.

Vì thế sau khi vết thương của Nguyên Tội khỏi hẳn, Tô Hân liền mang theo vệ sĩ của mình đi học, lôi những người từng bắt nạt cô trừng trị hết một lượt.

Lục Trình hoài nghi bộ phim truyền hình trực tuyến này có thể không có ai xem, dù sao anh cũng sẽ không xem.

Cảnh quay hôm nay chính là cảnh ngày đầu tiên Tô Hân mang theo vệ sĩ của mình đến trường học.

“Nguyên Tội, Tô Hân cảnh đầu tiên, action!”

Bảng quay phim cạch một tiếng, trường quay yên tĩnh trở lại.

Trên đường rộng rãi, một chiếc Porsche màu vàng nhanh chóng lướt qua. Ngay phía sau là Nguyên Tội đang đạp một chiếc xe đạp, mặc một chiếc áo thun màu đen và quần giản dị. Ngồi phía sau Nguyên Tội là Tô Hân mặc đồng phục học viện.

Kỹ thuật viên ánh sáng cầm tấm hắt sáng màu trắng, nằm sấp trên máy quay theo dõi, xe của Lục Trình đi đến đâu, tấm hắt sáng liền đi theo tới đó. Dưới tác động của tấm hắt sáng khuôn mặt của Lục Trình hiện lên trong ống kính phủ đầy collagen.

Đoàn làm phim còn chuyển máy sấy tóc tới, máy sấy tóc cứ như vậy thổi về phía Giải Vân San, tóc bay phiêu phiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ tinh xảo, càng có vẻ linh động đáng yêu.

Bộ phim này, trước hết không đánh giá đến diễn xuất và sản xuất cốt truyện, chỉ nói đến nhan sắc của hai người này, cũng thực sự vẫn rất đáng làm.

Chiếc xe đạp sắp đi vào cổng trường thì bị nhân viên bảo vệ chặn lại.

“Cut!”

Cảnh quay dài này không cần bất kỳ kỹ xảo biểu diễn nào, hai nhân vật chính chỉ cần tận tâm làm hết sức mình để cho thật đẹp là đủ. Các chuyên gia trang điểm đến để trang điểm lại cho họ, các diễn viên khác vào vị trí, và tiếp tục cảnh quay thứ hai.

Thư ký trường quay nói với Lục Trình: "Chuẩn bị sẵn sàng!”

Lục Trình và Tô Hân nhanh chóng lên xe đạp, duy trì tư thế giống như lúc trước.

“Nguyên Tội, Tô Hân cảnh thứ hai, action!”

Nhân viên bảo vệ đi đến và chặn đứng chiếc xe đạp.

"Làm gì vậy, người lạ không thể vào trong, cũng không biết nhìn xem đây là nơi nào!" Nhân viên bảo vệ của học viện quý tộc cũng là kẻ không coi người ra gì.

Nguyên Tội đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm bảo vệ, ánh mắt lạnh lùng. Đó chính là khí thế trời sinh của thái tử gia hắc đạo.

Nhân viên bảo vệ bị Nguyên Tội nhìn như vậy, trong lòng hoảng hốt, hắn lắp bắp nói: "Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn! Cậu không phải là học sinh của trường chúng tôi, cậu không thể vào, đó là quy tắc!”

Nguyên Tội mở miệng, vừa nói một câu: "Tôi là vệ..."

Tô Hân bỗng nhiên che miệng Nguyên Tội và nói với nhân viên bảo vệ: "Anh ấy là ai anh còn không nhận ra sao? Anh ấy là Nguyên Tội! Thái tử gia!”.

Nguyên Tội cũng là học sinh của trường bọn họ, chỉ là bởi vì quá khiêm tốn, một năm, số lần đến trường của anh dùng một tay cũng có thể đếm được.

Nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm đánh giá Nguyên Tội. Hắn đã gặp qua Nguyên Tội một lần, chỉ là lần đó khi nhìn thấy Nguyên tội, anh ta mặc âu phục màu đen. Đột nhiên nhìn thấy người thanh niên mặc trang phục giản dị, nhân viên bảo vệ cũng không chắc chắn về thân phận của anh ta lắm.

Thái tử gia hẳn là không biết đi xe đạp.

Nhưng tâm tư của người giàu, ai mà hiểu được? Nói không chừng Thái tử gia quá chán với Rolls-Royce, nên muốn đi xe đạp thì sao?

Hắn cẩn thận nhìn giữa đôi lông mày Nguyên Tội một lát, càng nhìn càng cảm thấy người này thật sự là Thái tử gia. Sợ mình đắc tội với người không nên đắc tội, nhân viên bảo vệ đành phải để anh ta đi.

Nguyên Tội thản nhiên nhìn bảo vệ một cái, không nói gì, trực tiếp lên xe đạp.

Nhưng nhân viên bảo vệ bị anh nhìn thoáng qua, sắc mặt đã trắng bệch.

Tô Hân nhảy lên theo chiếc xe đạp, Lục Trình vừa trùng bánh xe vừa hỏi Tô Hân: "Nguyên Tội là ai?”

Tô Hân liền nói: "Nguyên Tội là nhân vật lớn trong trường chúng ta, rất ít khi đến trường, hoặc đến một lát cũng sẽ rời đi. Nghe nói, gia đình liên quan đến hắc đạo, anh ta là một Thái tử gia hắc đạo”

"Tôi trông rất giống anh ta sao?"

Đâu chỉ là giống, anh chính là anh ta.

"Giống bảy tám phần”, Tô Hân nói.

Nguyên Tội gật đầu, còn nói một câu: "Vậy sau này có thể mượn thân phận của anh ta làm việc.”

“...Ừm, có thể”

“Cut!”

Một tiếng hô dừng lại, Lục Trình và Giải Vân San đều xuống xe.

Trợ lý của Vân San chạy tới đưa nước cho cô, Lục Trình một mình đi tới một bên, mở một chai nước khoáng chưa mở, uống vài ngụm. Lúc 9 giờ sáng tháng 7, trời đã có chút nóng nực, anh vừa rồi đạp xe đạp liên tục, cảm giác trên đùi đều đổ mồ hôi.

Lục Trình nhìn trợ lý của Vân San xoay quanh cô, trong lòng rất hâm mộ.

Tinh tinh--

Điện thoại di động đổ chuông, là một tin nhắn.

Lục Trình lấy ra xem, là tin nhắn của cẩu trợ lý bốn mắt gửi tới.

Randy: “Cô chủ rất hài lòng với anh, anh phải biết cách cư xử, dỗ dành cô ấy một chút thì mới có lợi, còn nếu làm cô ấy tức giận thì không ai có thể bảo vệ anh đâu.”

Randy là đang nhắc nhở anh nắm bắt cơ hội tốt, đừng để vịt tới miệng còn bay mất.

Khóe miệng Lục Trình giật giật, dỗ dành Quý tổng?

Dỗ dành như thế nào?

Anh do dự một lát, bật chức năng máy ảnh trên điện thoại di động, chọn góc rồi tự chụp cho mình một tấm hình.

------ Hậu trường nhỏ------

Randy: Cậu Lục, cậu phải thể hiện chút đi.

Lục Trình: Tôi chỉ thiếu mỗi nước thoát y múa trước mặt cô ấy thôi.

Randy: Không ngại thì thử xem?

Quý Vi: Có thể =)))
« Chương TrướcChương Tiếp »