Editor: Thụy Miên
Beta: Dạ
Dưới sự hấp dẫn của phòng xem phim, ngày hôm sau Lục Dĩ Quyến chuyển ra khỏi nhà Bạch Thần.
Nhưng mà, Lục Dĩ Quyến cũng không định ở lâu, cậu ngoại trừ đem theo vài bộ quần áo để tắm giặt với một ít tư liệu phim ảnh, cũng không mang những thứ khác.
Từ khi cậu bắt đầu thu dọn đồ, Bạch Thần liền trầm lặng khác thường, nhưng anh cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò Lục Dĩ Quyến, “Chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Lục Dĩ Quyến vẫn nhạy cảm như trước, tất nhiên phát hiện biểu cảm như không có chuyện gì của Bạch Thần nhất định là che giấu vài phần không hài lòng. Cậu có chút áy náy, cũng không giấu diếm Bạch Thần, “Dung sư ca bên kia có một phòng xem phim, em rất thích…Cho nên mới chuyển qua ở vài ngày, thuận tiện giúp anh ấy chăm sóc chó con, sư ca đừng giận nha.”
Bạch Thần nở nụ cười trống rỗng, “Anh tức giận cái gì, muốn ở nơi nào là quyền của em, bảo vệ chính mình tốt là được rồi.”
Lục Dĩ Quyến cảm thấy rất kỳ lạ, “Bảo vệ chính mình? Là chó rất nhỏ nha, còn rất nghe lời! Em cảm thấy em có thể sớm quen với nó…”
Bất giác, Lục Dĩ Quyến đã chuyển sang chủ đề khác, “Ai, thật ra em đã sớm muốn nuôi chó con, cảm giác vừa sợ vừa thích, cảm thấy nuôi một con sẽ tốt hơn!”
Bạch Thần giúp Lục Dĩ Quyến đeo cặp sách, “Ừ, em thích là được rồi, đi thôi.”
Lục Dĩ Quyến vui vui mừng mừng đeo cặp lên lưng (…) ngay cả thang máy cũng không đợi, nhanh như chớp phi xuống lầu, chui vào trong xe Dung Đình.
Bạch Thần từ trong cửa sổ nhìn hai người hất bụi mà đi, thấp giọng thở dài.
Tủ quần áo và giá sách cũng trống ra một khoảng lớn, trong lòng cũng trống rỗng một khoảng.
Nhưng mà, Lục Dĩ Quyến lên xe Dung Đình rồi mới phát hiện, không chỉ Bạch Thần hôm nay rất kỳ lạ, Dung Đình cũng có chút kỳ lạ.
“Em chỉ có ít đồ như vậy?”
“Đúng vậy nha! Sách, quần áo, máy tính, dây sạc,…còn muốn mang theo gì nữa sao?” Lục Dĩ Quyến mê mang nhìn Dung ĐÌnh, đối phương hình như cũng không có quá vui vẻ, vẻ mặt đưa đám không khác gì bộ dáng của Bạch Thần lúc này.
Dung Đình dùng dư quang liếc túi xách trên đùi Lục Dĩ Quyến mấy lần, “Chỉ có vài bộ áo quần như vậy?”
Lục Dĩ Quyến nhìn nhìn túi xách khổng lồ trước mặt, “Cái này vẫn chưa đủ? Đủ tắm rửa một tuần rồi!”
Dung Đình đạp mạnh phanh lại, nghiêm túc nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Dĩ Quyến một lúc. Sau khi xác định đối phương quả thật chỉ tính ở lại một tuần, anh nhịn không được khẽ hừ một tiếng, không trả lời lại, chỉ là đạp manh chân ga, để cho xe thể thao tùy ý phóng đi.
–
“Nó bây giờ có chưa đến hai tháng, em mỗi ngày cho nó ăn ba bốn lần là được rồi…đây là sữa chuyên dụng cho chó nhỏ, pha với nước ấm, thích hợp để ngâm yến mạch cho nó, nhất định phải ngâm cho mềm ra, ấm ấm rồi cho nó ăn, quá nóng hay quá lạnh đều không được. Lúc này cố gắng đừng mở điều hòa, nó không chịu được, nhưng mà cũng đừng để nó một mình…một con chó ngây ngô, nó rất quấn người….
Sau khi tốn ba tiếng đồng hồ khiến cho Lục Dĩ Quyến có dũng khí ôm lấy tiểu Kim Mao, Dung Đình bắt đầu nói cho Lục Dĩ Quyến những chuyện cần làm khi nuôi chó.
Lục Dĩ Quyến cho tới bây giờ vẫn không nghĩ nuôi một con chó phải chú ý nhiều như vậy, nhìn một đống đồ ngổn ngang trước mặt, Lục Dĩ Quyến cảm thấy choáng ngợp, “Dung, Dung ca…Anh chờ một chút, em phải ghi lại vào sổ…”
Dung Đình liếc mắt nhìn Lục Dĩ Quyến, tiểu Kim Mao đối với cậu đại khái vẫn còn có chút lạ lẫm, rúc trong ngực Lục Dĩ Quyến cũng không thành thật, động một chút lại liếʍ đông, liếʍ tây, sau đó móng vuốt cũng không thành thật vỗ vỗ. Lục Dĩ Quyến mặc dù về mặt lý trí biết rõ tiểu Kim Mao không có khả năng làm cậu bị thương, nhưng trên mặt cảm xúc vẫn là sợ hãi, cả người cứng lại tại chỗ, không dám động, phỏng chừng lời nói của Dung Đình…cậu cũng không nghe lọt bao nhiêu.
“Phòng khách có giấy bút.” Dung Đình bất đắc dĩ thở dài, “Kim Mao em để xuống đất là được, để nó tự chơi.”
Biểu cảm Lục Dĩ Quyến chực khóc, “Không được…em nhìn thấy nó chạy liền sợ.”
Dung Đình “…”
Hai người giằng co một lát, Dung Đình cuối cùng đành phải vươn tay, “Đưa anh ôm cho, em đi lấy giấy bút.”
Vì vậy…vừa nhét Kim Mao vào trong ngực Dung Đình, Lục Dĩ Quyến liền chạy tóe khói.
Sau cả đêm “Giáo dục nuôi chó”, Lục Dĩ Quyến cuối cùng cũng hiểu vì sao Dung Đình không chịu nhờ mấy dì tới nuôi…Chuyện phải chú ý quá nhiều, uổng cho cậu tự xưng là sinh viên chưa tốt nghiệp, rõ ràng nghe một hồi cũng nhức đầu.
Cậu nghiêm túc, chăm chỉ cầm bút ghi lại rồi xác minh lại với Dung Đình một lần, dựa trên thái độ đối với một việc đều lấy sinh mệnh để làm, luôn xác nhận xem thử mình có bỏ sót chỗ nào không, “Chỉ những cái này thôi?…Chỉ mong lúc anh quay về, em có thể nuôi nó được khỏe mạnh.”
Dung Đình nhìn bộ dáng nghiêm trang của Lục Dĩ Quyến nhịn không được cười, “Chính em cũng phải khỏe mạnh mới được, đừng để lúc đó Kim Mao không có việc gì, còn em lại thảm.”
Lục Dĩ Quyến mặc dù vẫn có chút sợ hãi, nhưng mà những ngày sau sống chúng, cũng không thể buổi tối đầu tiên đã nơm nớp lo sợ rồi. Cậu thậm chí cầm móng vuốt của Kim Mao, quơ quơ, “Kim Mao huynh đệ, chiếu cố nhiều nha.”
— Đúng vậy, cậu hỏi mấy lần mới xác nhận được, thì ra lúc Dung Đình nhận được Kim Mao (giống chó tên là Kim Mao) đã gọi tên là …. Kim Mao ==! Thật sự là quá đơn giản thô bạo.
Kim Mao rúc trong ngực Dung Đình lười biếng ngao một tiếng, cũng không biết có đáp ứng yêu cầu của Lục Dĩ Quyến hay không.
Dung Đình sờ sờ đầu Kim Mao, lại duỗi tay vuốt vuốt tóc Lục Dĩ Quyến, “Anh cảm thấy vẫn cần phải uốn nắn em lại một chút…Anh gọi Kim Mao là con, em nhất định phải xưng huynh gọi đệ với nó sao?”
Lục Dĩ Quyến biết nghe lời đúng, “Được rồi, cháu lớn Kim Mao.”
Dung Đình nhìn người đối diện, cuối cùng vẫn đem lời chưa nói được nuốt xuống.
Kỳ thật anh cũng không ngại Lục Dĩ Quyến cũng gọi Kim Mao là con.
Ba ngày sau, tiểu Hách đã kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi, trở lại bên người Dung Đình báo cáo, thuận tiện lái xe, cùng anh ấy đi đến sân bay thủ đô, bay đến trạm họp báo trước khi chiếu “Vui như lên trường” đầu tiên, Thượng Hải.
Cùng lúc đó, cuộc sống ở chung của Lục Dĩ Quyến và Kim Mao chính thức bắt đầu.
“A A A tổ tông à! Sao mày lại đi tiểu trong phòng nữa rồi!!!” Rõ ràng Lục Dĩ Quyến vừa mới thả Kim Mao chạy một vòng quanh sân, trở lại phòng một tiếng đã phát hiện có nước đọng khả nghi trong phòng khách, cậu vội vàng chạy vào toilet tìm khăn lau, lau nền đá cẩm thành trong nhà Dung Đình sáng bóng loang loáng.
Thật không dễ dàng làm xong hết những việc này, cậu lại thấy tội phạm gây án bỏ chạy, vì vậy lại leo lên leo xuống đuổi bắt phạm nhân đào thoát, “…Kim Mao, Kim Mao mày chạy đi đâu rồi Kim Mao?”
Đợi sau khi giáo dục Kim Mao không được tùy tiện đại tiểu tiện xong, Tiểu Kim Mao lại vui sướиɠ ở trong phòng khách tự do phá phách đồ đạc. “Tiểu tổ tông Kim Mao của tôi ơi QAQ, cái điều khiển từ xa này rất đắt tiền, xa xỉ…không thể cắn được…mày muốn mài răng thì hãy cắn tao đi….”
Vì vậy, ngay lúc Dung Đình mang giày tây xuất hiện trên thảm đỏ lễ ra mắt, Lục Dĩ Quyến nằm dang tay dang chân hình chữ đại nằm vật xuống trên giường của Dung Đình, trong mắt chỉ có bốn chữ — mệt mỏi rã rời.
Kim Mao hồng hộc bò lên l*иg ngực của cậu, diễu võ dương oai của người thắng cuộc ngồi xuống.
Lục Dĩ Quyến đưa tay bắt lấy móng vuốt của Kim Mao, dùng sức lắc lắc hai cái, “Hừ, tao không có đứa cháu vô lại như vậy! Bắt đầu từ ngày mai, tao sẽ dạy mày thế nào là một đứa cháu ngoan!”
Cậu mệt mỏi cả ngày cũng không kịp xem điện thoại, ngoài trừ hai tin nhắn báo bình an của Dung Đình, những cái khác đều là tin nhắn từ weixin lớp học.
Lục Dĩ Quyến một tay vuốt lông cho Kim Mao, một tay mở lại lịch sử, phát hiện đều là nữ sinh đang háo sắc với tạo hình của Dung Đình trong “Vui như lên trời”
Cậu phi thường bất đắc dĩ thở dài, nhân loại ngu ngốc, các cô ấy không thể nào tưởng tượng được bây giờ mình đang nằm trên giường của nam thần, ôm chó của nam thần.
Nhưng mà fan não tàn thả thính quá nhiều, Lục Dĩ Quyến cũng nhịn không được mở Weibo ra, tìm kiếm chủ đề về Dung Đình.
Tuy rằng Dung Đình ra mắt với kịch cổ trang, bộ phim đầu tiên cũng là tạo hình cổ trang, nhưng mà Lục Dĩ Quyến tự hỏi lòng mình, cậu lại càng thích hình tượng hiện đại của Dung Đình. Mở ra mấy tấm hình từ hiện trường tuồn ra, Lục Dĩ Quyến lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện bộ phim này tiêu chuẩn rất cao nha….
Cậu mở ra nhóm giao lưu tiểu chuồn chuồn đã che lại thật lâu, quả nhiên, trong nhóm cơ hồ đã gào khóc thảm thiết.
“A A A thật muốn trở thành Chu Gia Nhất, muốn cùng Dung của ta ba ba ba!”
“….Thế mà còn có phòng tắm play, mù quáng khóc.”
không biết có phải vì bị cảm xúc của quần chúng lây nhiễm, Lục Dĩ Quyến lại có thể có một ghen tị không hiểu được.
Vừa lúc đó, weixin lại nhảy ra một tin nhắn mới.
Đến từ nhóm lớp, là Hạ Cừ.
“Ngọa tào! Lão nương muốn vác đao gϊếŧ hết tất cả những người diễn cảnh trên giường với Dung Đình.
Lục Dĩ Quyến, “…”
Đồng chí! Người một nhà!
–
Bảy ngày, bốn thành phố.
Lúc danh tiếng của “Vui như lên trời” càng ngày càng lớn, tuyên truyền tạo ra khí thế hừng hực hết sức, Lục Dĩ Quyến và Kim Mao ở nhà cũng đánh nhau đến mức thủy hỏa bất dung.
“Kim Mao! Mày lăn ra đây!” Lục Dĩ Quyến vừa làm xong cơm trong phòng bếp đi ra, thì phát hiện bên cạnh chậu cây trang trí dưới chân bàn, một bãi nước màu vàng khả nghi, “không phải tao đã nói cho mày biết là không được đi tiểu trong nhà rồi sao? Buổi sáng không phải mới dẫn mày đi ra ngoài sao? Sao vẫn tiểu trong nhà!”
Lục Dĩ Quyến thả muôi xuống, cởi tạp dề, tức giận vọt tới trước mặt Kim Mao đang tránh ở góc tường, “Mày muốn đi tiểu trong nhà cũng có thể, không phải đã dẫn mày đi xem nhà vệ sinh sao?”
Cậu có thể nói là thuần thục lấy giấy báo ra, vừa hút khô nướ© ŧıểυ trên mặt đất, vừa ôm lấy Kim Mao làm loạn xong định trốn, kẹp lấy nó vào toilet lầu một. “Trong này, mới là nơi mày đi tiểu! Là một nam tử hán, sao có thể tùy tiện đại tiểu tiện hả, cẩn thận bố mày về đánh mày!”
Lục Dĩ Quyến thả Kim Mao bên cạnh bồn cầu, sau đó thả tờ báo dính nướ© ŧıểυ vào,”Từ nay về sau, trong này, đi tiểu, nghe chưa?”
“Uông ô–”
Lục Dĩ Quyến và Kim Mao mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau một hồi, Lục Dĩ Quyến nhụt chí trước, cậu vẫn là đi đến trước bồn rửa tay cẩn thẩn rửa, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cũng không biết là rốt cuộc mày có nghe hiểu tao nói gì không…được rồi, đi ra ngoài đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Nhưng mà, ngay khi cậu vừa bước ra khỏi toilet, Lục Dĩ Quyến liền ngửi được một mùi vị bất thường.
Mẹ ơi!! Quên tắt lửa rồi!!!
Lục Dĩ Quyến giống như một cơn gió lao ra, Kim Mao cũng ở bên cạnh cậu “Uông ô uông ô” xun xoe chạy.
Nhưng mà, lúc một người một chó xông vào phòng bếp, Lục Dĩ Quyến lại phát hiện có một bóng lưng quen thuộc đứng trước gian bếp, không vội không hoảng tắt lửa, đổ món ăn có mùi khét ra.
“Hồng hộc!” Tiểu Kim Mao nhảy ra trước tiên, cho dù xa cách một tuần, nó vẫn nhớ rõ chủ nhận của mình.
Dung Đình cúi đầu nhìn chó con chạy quanh chân mình, nhẹ giọng kêu, “Kim Mao.”
Sau đó, anh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lục Dĩ Quyến.
Dung Đình chuẩn mực đi về phía trước đưa dĩa thức ăn trong tay ra ngoài, “Ừ…bố biết con trai chào đón bố nhiệt tình rồi.”
Lục Dĩ Quyến lúc túng nhận lấy, “Ách…Em cũng không có ý muốn tiêu hủy nhà của anh…vừa rồi là Kim Mao đi tiểu trong phòng khách…em còn chưa kịp dọn xong chiến trường.”
Dung Đình thong thả cười, “Xem ra, hai người sống chung cũng không tệ lắm?”
Lục Dĩ Quyến cúi đầu nhìn tiểu Kim Mao đang chạy tới chạy lui giữa chân hai người, lúc này mới ý thức được, cậu dường như thật sự…không sợ chó?”
“Thế phim xem bao nhiêu bộ?”
Lục Dĩ Quyến: “???…!!!”
Mẹ nó chứ!!! Mấy ngày nay đều hầu hạ chó! Tiểu Kim Mao quá hoạt bát, cậu căn bản không dám bỏ mặt tiểu Kim Mao một mình chơi, suốt cả bảy ngày, một bộ phim cậu cũng không xem được!!
Lục Dĩ Quyến kinh ngạc nhìn nhóc con đang vui vẻ trên mặt đất, tâm tình lập tức phức tạp.
Nhưng mà cậu không chú ý đến khóe miệng của Dung Đình dần dần hiện lên một loại cảm giác vui vẻ khi thực hiện được, “Thôi, vậy thì cho em mượn thêm vài ngày…”
Lục Dĩ Quyến mang ơn ngẩng đầu, “Sư ca! Anh thật tốt!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường:
Tiểu Yến: Thấy rất nhiều độc giả cho hay, Lục Lục không thể nằm mơ thấy Dung lão sư được, nay ta đến phỏng vấn Dung lão sư một chút. Dung lão sư! Xin hỏi với chuyện Lục Lục nằm mơ thấy anh, anh có ý gì không!
Dung Đình: Ừ, cũng bình thường.
Tiểu Yến:…Lại có thể cảm thấy bình thường??
Dung Đình: Trẻ con mà, lúc còn nhỏ tôi còn mơ cứu vớt địa cầu.
Tiểu Yến:…Vậy anh có từng tưởng tượng qua tình cảnh như vậy không? Ví dụ như bị thượng?
Dung Đình: Hoàn toàn không có, nhưng mà…tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ củi mục của Lục Dĩ Quyến sau khi bị ép khô vẫn muốn tôi ôm đi tắm.