Vương Văn Hào trong khoảng thời gian này, đúng một ngày bằng một năm.
Trên internet mắng chửi, hắn ta dính đến chuyện này căn bản là không có cách hồi phục.
Mà bà xã hắn ta Diêu Văn Mạn cũng đã khởi tố lên tòa án, nói hắn ta hạ độc mưu hại bà ta.
Hắn ta quả thực sứt đầu mẻ trán, tất cả vai chính của hắn ta, toàn bộ hào quang, đại sứ hình tượng quảng cáo của hắn ta, toàn bộ biến mất, mỗi ngày đều bị ác ý bao vây.
Mà hủy đi tất cả, đều là phóng viên kia!
Hắn ta không ngốc, nếu không cũng sẽ không lừa gạt Diêu Văn Mạn nhiều năm.
Cho nên nhanh chóng hiểu ra, lúc này mới tìm tới đây.
Hắn ta là tiểu thịt tươi đang hot, nhân khí cao.
Thẩm Lương Xuyên lại là ảnh đế, căn bản không phải loại ngôi sao hắn ta có thể chạm đến.
Nhưng dù sao hắn ta bị hủy, hiện tại không sợ sứt mẻ, người nào cũng không sợ!
Vương Văn Hào nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, giống như muốn nhìn ra đáp án từ trên mặt anh.
Kiều Luyến trốn ở phía sau cửa cầu thang, xuyên qua tấm kính thủy tinh trên cửa, khẩn trương nhìn vào.
Ngàn tính vạn tính, cô tính sót một chuyện.
Cái tên Vương Văn Hào này lại tìm tới Thẩm Lương Xuyên.
Mà bây giờ... Thẩm Lương Xuyên muốn làm gì?
Cô khẩn trương nhìn chằm chằm người trước mặt, nghe thấy Thẩm Lương Xuyên chậm rãi mở miệng: "Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?"
Vương Văn Hào nhất thời lộ ra thần sắc dữ tợn: " Thẩm Lương Xuyên! Tôi và anh từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, vì sao anh chơi tôi như thế?"
Vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng đứng đó, nhìn chằm chằm ánh mắt Vương Văn Hào, giống như nhìn xuống một con giun.
Kiều Luyến khẩn trương hô hấp cũng không dám, nuốt ngụm nước miếng, không biết Thẩm Lương Xuyên sẽ trả lời thế nào.
Nhưng tiếng anh u trầm lộ ra từ tính, xuyên qua cánh cửa, truyền vào trong tai cô: "Bời vì, tôi cần phải có người đè nhiệt độ của tôi xuống, Vương Văn Hào, trách muốn trách, chỉ có loại scandal này của anh mới có thể."
Anh nói xong câu đó, còn nhìn hắn ta khıêυ khí©h một cái: "Mặt khác, tôi là bạn của Diêu Văn Mạn."
Anh vòng qua Vương Văn Hào, trực tiếp đi vào trong thang máy.
Vương Văn Hào bị chọc tức, mắt đỏ hồng hô lớn một tiếng: "Thẩm Lương Xuyên! Tôi và anh không xong!"
Hô xong câu này, liền quay đầu, đánh một đấm về phía Thẩm Lương Xuyên!
Tâm Kiều Luyến bỗng nhiên nhấc lên, thấy Thẩm Lương Xuyên giống như như mọc mắt phía sau, động tác lưu loát né tránh tập kích, tay bắt lấy cổ tay của hắn ta, dùng sức đẩy, Vương Văn Hào lui về phía sau mấy bước.
Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, vỗ vỗ tay của mình, tiến vào thang máy, cửa thang máy đóng, Vương Văn Hào liền đấm lên đất.
——
Lúc Kiều Luyến từ trong công ty của Thẩm Lương Xuyên đi ra, cả người còn ngây ngốc.
Cô đứng trong góc dưới lầu, bỗng nhiên cúi đầu, che kín mặt mình bật cười.
Ở sâu trong nội tâm, là sự rung động và cảm động.
Chuyện kia, rõ ràng không phải Thẩm Lương Xuyên làm, khi Vương Văn Hào hỏi anh, anh nên phủi sạch quan hệ mới đúng.
Thế nhưng anh lại thừa nhận.
Còn thừa nhận kiêu ngạo như vậy.
Cái này không phù hợp phong cách hành sự của anh.
Cho nên... Anh làm như thế, cũng là vì cô.
Vì đem tức giận của Vương Văn Hào, dẫn lên trên người anh, không cho Vương Văn Hào tìm mình phiền toái.
Trong lòng Kiều Luyến, dâng lên một dòng nước ấm.
Thái độ anh đối với mình ác liệt, thế nhưng ở bên ngoài, lại luôn luôn bảo vệ cô.
Bộ dạng Thẩm Lương Xuyên khó chịu, không khỏi để cho nàng cảm thấy quen thuộc.
Tám năm trước, cũng có một người như thế, luôn âm thầm ác miệng bá đạo với cô, nhưng ở bên ngoài lại bao che khuyết điểm để cô cảm mến.