Chương 64: Tôi kể chuyện cười cho anh nhé

Tiếng của anh thấp như vậy, mang theo suy yếu bình thường không thấy nhiều, để Kiều Luyến sững sờ.

Mối tình đầu của cô...

Cô gục đầu xuống, nở nụ cười đắng chát: " Thẩm tiên sinh, anh có mối tình đầu sao?"

Đột nhiên hỏi mối tình đầu, chẳng lẽ là bởi vì mối tình đầu để cho anh không thoải mái?

Cô tránh không đáp vấn đề của anh, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, liền lập tức trầm xuống, tâm phiền ý loạn mở miệng: "Không có."

Giọng điệu này... Quá giả.

Kiều Luyến mở miệng: "Có phải... Tâm tình anh không tốt? Hoặc là, tôi kể chuyện cười cho anh nhé!"

Thẩm Lương Xuyên không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Kiều Luyến coi như anh chấp nhận, hoa chân múa tay bắt đầu nói chuyện: "Lúc trước, có hai người, đều đặc biệt thích ăn phao câu gà..."

Tinh thần Thẩm Lương Xuyên hoảng hốt, bên tai vang lên giọng nói non nớt của thiếu nhiều năm trước.

"Ô, hôm nay giống như cảm xúc không tốt? Có phải không vui hay không? Em kể chuyện cho anh cười nhé."

Hiện thực và ký ức trộn lẫn một chỗ, hiện tại giọng cô thanh thúy, cùng mang theo dịu dàng như trong trí nhớ:

"Lúc trước, có hai người, đều đặc biệt thích ăn phao câu gà, có một lần, bọn họ tới nhà người khác làm khách, khi Gà được bưng lên, hai người nhanh chóng gắp phao câu gà, một người bên trong chậm một nhịp, gấp gáp hỏi thăm "Cái mông đâu! Cái mông đâu!" một người khác dương dương đắc ý chỉ miệng của mình nói, "Cái mông ở chỗ này, cái mông ở chỗ này!" ha ha ha ha ha!"

Người nghe cười lại không có cười, thế nhưng người kể chuyện cười, lại cười đến ngửa ra sau, tiếng cười thanh thúy vang vọng bên tai, để ánh mắt của anh càng ngày càng mờ.

Đã từng, bọn họ tốt như vậy.

Thế nhưng tốt đẹp như vậy, chẳng lẽ chỉ dừng lại ở trong ký ức của anh?

Cô nói cô không có mối tình đầu...

Trong mắt Thẩm Lương Xuyên dâng lên ngon lửa nguy hiểm.

Đúng vậy, anh năm đó đối với cô mà nói, chỉ là một khách qua đường, một nhân vật nhỏ không quan trọng gì! Thậm chí, có thể tùy tiện bị cô trêu đùa!

Tiếng cười Kiều Luyến chậm rãi yếu xuống, bời vì cô phát hiện, Thẩm Lương Xuyên giống như càng tức giận hơn vừa rồi?

Đây là cô gặp phải, lần thứ có người nghe chuyện cười này, không có cười.

Người thứ nhất, là người kia...

Thần sắc Kiều Luyến, cô đơn xuống.

Cô còn nhớ rõ một lần, cô có ý tốt kể chuyện cười cho anh, kể xong chính mình cười đau bụng, nhưng anh lại bình tĩnh ác miệng mở miệng: "Em cười sao ghê như vậy?"

Cô lúc ấy quả thực là bị tức chết: "Về sau em sẽ không tiếp tục kể cho anh chê cười!"

"Sao em lại không giảng đạo lý như thế?"

"Hừ, bạn gái có ý kể chuyện cười cho anh, anh lại không chút bày tỏ, làm sao không giảng đạo lý?"

"Em muốn biểu thị gì?"

"Cười một cái."

"Ha."

"Quá giả!"

"Ha ha..."

"..."

Nhớ lại lúc đó, để cho cô nắm chặt nắm đấm, lấy lại tinh thần từ thương cảm.

Rõ ràng cô đã sớm quên anh đi, sao lại còn nghĩ tới anh chứ?

Cô hít thở sâu một hơi, ngẩng đầu, thấy thần sắc Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng.

Anh đưa lưng về phía ánh trăng, vẻ mặt u tối, để cho cô không thấy rõ tâm tình của anh.

Thế nhưng có lẽ là bóng đêm quá an tĩnh, có lẽ là bọn họ giờ phút này, có thể ôn hòa nói chuyện như thế, từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên cô thổ lộ hết du͙© vọиɠ, cô cắn bờ môi, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, xúc động mở miệng: "Kỳ thật, tôi từng có mối tình đầu..."