Kiều Luyến hỏi xong câu nói này, liền thận trọng nhìn chằm chằm sắc mặt của anh.
Sợ anh không đồng ý.
Quả nhiên Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày, ánh mắt rơi vào bụng cô: "Em làm như vậy, nếu như gặp phải nguy hiểm, làm sao bây giờ?"
Kiều Luyến cắn môi, không nói gì.
Trong lòng, lại xông lên một sự thất vọng.
Quả nhiên, Thẩm Lương Xuyên sẽ không đồng ý để một mình cô mạo hiểm.
"Đứa bé mới hai tháng, chính là lúc yếu ớt nhất, rất nhiều phụ nữ có thai, đều ở trong vòng ba tháng đầu mà sinh non."
Kiều Luyến cúi thấp đầu xuống, nhìn về phía bụng mình.
Đúng thế.
Đứa bé còn yếu ớt, cô không thể làm hại sức khỏe của con.
Đang suy tư, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên tiếp tục mở miệng: "Còn có em, cùng gần anh ta như vậy, nếu như lấy được sổ sách, bị anh ta phát hiện, anh ta thẹn quá hoá giận thì làm sao bây giờ? Em đã từng nghĩ qua, những chuyện này, giải quyết như thế nào chưa?"
Kiều Luyến thở dài thật sâu.
Cô đã nghĩ qua, thế nhưng lại không biết, giải quyết như thế nào...
Cô cắn môi, cúi thấp đầu xuống: "Em biết, em sẽ không lấy con..."
"Cho nên, nhất định chúng ta phải lập một kế hoạch tỉ mỉ."
Kiều Luyến gật đầu: "Ừ, em đã biết, em sẽ không đi... Anh nói cái gì?"
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, đã thấy trong tròng mắt nh, tràn đầy lắng đọng an ổn, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, chậm rãi mở miệng nói: "Làm sao tiếp cận anh ta, làm sao tiến vào công ty của anh ta mà không để cho anh ta sinh nghi, làm sao cầm được sổ sách, những chuyện này, cũng cần phải có kế hoạch hợp lý. Kiều Luyến, mãng phu là không thể dùng, chúng ta phải dùng việc này, lấy vật mình muốn."
Thẩm Lương Xuyên chỉ chỉ đầu óc của mình.
Kiều Luyến lại nghe lấy những lời này, hốc mắt lập tức ẩm ướt, cô không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên: " Anh, anh đồng ý để em đến gần Lục Nam Trạch sao?"
Thẩm Lương Xuyên gật đầu: " Ừ, anh đồng ý, nhưng em cũng phải đáp ứng anh một điều kiện."
"Cái gì?"
"Vô luận như thế nào, bảo vệ tốt chính mình."
Kiều Luyến lệ nóng quanh tròng: " Thẩm Lương Xuyên!"
Thẩm Lương Xuyên trông thấy bộ dạng cô, hơi sững sờ, hốt hoảng tiến lên một bước, ôm bờ vai cô: "Em khóc cái gì?"
"Thẩm Lương Xuyên, anh thật tốt với em..."
Kiều Luyến nỉ non nói ra câu nói này.
Câu nói này vừa ra, Thẩm Lương Xuyên liền không nhịn được cười lên: "Đồng ý, là tốt với em, không đồng ý, là không xong sao?"
Kiều Luyến vội vàng lắc đầu: "Không phải, em không phải ý này... Em là nói..."
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô, muốn nghe cô giải thích.
Thế nhưng sau một phút, liền nghe thấy cô trực tiếp mở miệng: "Em yêu anh."
Ba chữ trắng chợn, để thân thể Thẩm Lương Xuyên cứng đờ, sắc mặt đều có chút không được tự nhiên.
Anh ho khan một tiếng, sau đó mở miệng nói: "Ừm, anh đã biết."
Sau đó liền đứng lên, xoa đầu Kiều Luyến, chợt mở miệng nói: "Em chờ một chút."
Kiều Luyến khẽ gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên rời đi, tới thư phòng.
Nửa giờ sau, anh về phòng ngủ, đi tới trước mặt Kiều Luyến, đưa một trang giấy, cho cô: "Đây là kế hoạch anh lập cho em, còn cần một bước thay đổi nhỏ. Nhưng bây giờ chúng ta, đầu tiên phải làm, là xác định tinh thần em khỏe mạnh. Anh đã gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, ông ấy sẽ từ Bắc Kinh bay tới, sáng sớm ngày mai, làm kiểm tra cho em."