Chương 1109: Thẩm Lương Xuyên, em mang thai! (5)

Một câu, giống như sấm sét, trong nháy mắt để Thẩm Lương Xuyên chấn kinh vạn phần.

Anh ngừng động tác trong tay, cúi đầu, nghi hoặc nhìn Kiều Luyến, nhìn nửa ngày, lúc này mới lên tiếng: "Em, em nói cái gì?"

Nhìn dáng vẻ đó của anh, Kiều Luyến không nhịn được cắn môi, thở dài mở miệng nói: "Em nói, em mang thai! Anh không nghe lầm!"

Thẩm Lương Xuyên nghi ngờ, nhíu lông mày, động tác đầu tiên, là cúi đầu theo bản năng, nhìn về phía bụng cô.

Chợt mở miệng: "Mấy tháng?"

Ánh mắt của anh rất tối, rất tối, thế nhưng giọng nói chuyện, lại bình tĩnh kinh người.

Bộ dạng kia cũng không có khϊếp sợ, nhìn qua giống như đang hỏi "Hôm nay ăn sáng chưa", để Kiều Luyến có hơi thất vọng.

Cô cúi đầu, chậm rãi mở miệng: "Hai tháng."

Thẩm Lương Xuyên lập tức "A" một tiếng, sau đó lập tức đỡ cánh tay cô: " Anh dìu em, ngồi xuống chút?"

Kiều Luyến khẽ gật đầu, đi theo anh tới bên ghế salon, ngồi xuống.

Nhưng sau đó, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên đứng ở đó, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm bụng cô: "Đứa nhỏ này, là con trai hay là con gái?"

Kiều Luyến: "... Mới hai tháng, còn nhìn không ra."

Thẩm Lương Xuyên ồ một tiếng, sau đó lại hỏi: "Vậy em bây giờ, có không thoải mái hay không? Muốn uống nước đường đỏ hay không?"

Kiều Luyến: "... Em chỉ là mang thai, cũng không phải dì cả đến, tại sao phải uống đường đỏ nước?"

"À, đúng!" Thẩm Lương Xuyên khẽ gật đầu: "Cái này hẳn là... Uống canh gà. Hiện tại anh để người nấu canh gà cho em!"

Nói xong, liền đi ra cửa.

Nhưng sau đó: "Bịch!", anh đi tới cửa, lại không có sau tránh ra, dẫn đến đầu đυ.ng phải cửa.

Sau đó, anh liền sờ lên đầu mình, mảy may không có cảm giác được lúng túng, đi ra ngoài: "Anh nhớ ra rồi, hình như trong nhà không có gà, vậy anh đi mua... Đúng, còn có canh đậu cá trích..."

Kiều Luyến:...!!

Cô nhìn Thẩm Lương Xuyên như vậy, giống như là đã mất đi tất cả lý trí, cả người mờ mịt giống như đứa bé, không nhịn được cười lên.

Cho nên, kỳ thật là anh kích động đúng không!

Chỉ là bởi vì bình thường tính cách anh lãnh khốc, cảm xúc đều áp chế, cho nên mới không hiển lộ trên mặt, nhưng vậy cử chỉ này...

Cô hiện tại không cần cho bú, canh gà, lại canh đậu cá trích, người này, chỉ sợ lúc này hưng phấn đến hỏng!

Kiều Luyến đứng lên, trơ mắt nhìn anh đi xuống lầu.

Cũng không biết dưới lầu nói cái gì, lại đi bình bịch tới.

Ánh mắt của anh còn có chút thẳng, đứng ở cửa, nhìn cô chằm chằm: "Thím Lý nói, không cần ăn canh, bây giờ em phải chiếu cố chính mình thật tốt, mấy tháng đầu, không thể quá bổ..."

Kiều Luyến câu môi nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn chàng trai này: "Ồ, sau đó thì sao?"

"Sau đó, em muốn ăn cái gì? Có muốn nôn hay không? Muốn ăn cái gì nói với anh, anh lập tức đi mua cho em ngay..."

Nói tới chỗ này, Kiều Luyến đã tiến lên một bước, kéo cánh tay của anh ta lại: "Em không muốn ăn, anh mau vào đi!"

Động tác kia, để Thẩm Lương Xuyên giật nảy mình.

Anh nhất thời nhất kinh sợ đỡ lấy cánh tay Kiều Luyến: "Em, động tác em chậm một chút, đến đây, anh đỡ em ngồi lên trên giường..."

Kiều Luyến:...

Kiều Luyến lý giải tâm tình của anh lúc này, cho nên đi theo anh tới bên cạnh, sau đó được anh thân trọng nâng đỡ, ngồi ở trên giường.