Chương 5: Tôi có thể hôn anh không? (phần 1)

Thế giới này từ trước đến nay không công bằng như vậy, Thích Thời Tự nghĩ.

Nếu không, thật ra hắn có thể có một cuộc gặp gỡ đầu tiên ít khó chịu hơn với Hàn Diệp.

Hoặc là, nếu Thôi Húc không tốt như vậy, giống như ánh trăng sáng độc ác trong bộ phim truyền hình cẩu huyết phát sóng lúc tám giờ tối, nhân vật chính chỉ bị che khuất bởi biểu hiện của ánh trăng sáng mà thôi, đến lúc tỉnh ngộ ra thì tu thành chính quả với một nhân vật khác, tất cả đều vui mừng.

Nhưng cuộc sống không phải trong phim, có người không thể đem ra so sánh, cho dù người kia đã chết.

Thích Thời Tự nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, hiếm khi nào trong thành phố không có mưa đêm.

Có điều, Thôi Húc không phải là bia đỡ đạn độc ác, cũng rất có khả năng có thể Thích Thời Tự hắn không phải là nhân vật chính trong câu chuyện.

Tia lửa bập bùng trên đầu ngón tay hắn, Thích Thời Tự giống như món đồ vô tri vô giác không động đậy, cho đến khi làn khói chạm đến đầu ngón tay, hắn như mới vừa sực tỉnh từ cơn mộng, cúi đầu rít một hơi.

Khói mù lượn lờ, gần như cháy đến tận cùng, nhưng hắn lại không chịu dúi tắt, nhìn thế giới qua một lớp khói mù có thể phần nào che đậy sự khó chịu và bất an của hắn một chút.

Có thể là cảm giác an toàn do khói thuốc mang lại quá mạnh, khiến suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, ký ức ngày càng bị xáo trộn.

Thích Thời Tự nhớ lại, hẳn là mình đã gặp Thôi Húc.

Không phải là bức hình treo trên tường nhà Hàn Diệp, cũng không phải là nơi mà hắn có thể lấy được thông tin của Thôi Húc bằng mọi cách.

Hắn tận mắt gặp anh ta.

Thôi Húc là một phóng viên thường trú ủng hộ chính nghĩa và thích mạo hiểm, vì vậy, một ánh mặt trời vừa ấm nóng vừa nhiệt tình như thế, có ai là có thể không thích anh ta.

Thích Thời Tự gian nan để khói đốt cho đến khi tận cùng cháy đỏ, các ngón tay đan vào nhau, cảm giác được da ngón tay có hơi nhăn nhúm.

Khi đó hắn đang làm việc bán thời gian trong một cửa hàng tiện lợi, hắn nhìn thấy một người đàn ông bụi bặm cầm máy quay phim lao vào hỏi một bao thuốc lá, ánh mắt người đó rất sáng, sáng đến mức làm cho mọi người dù tuyệt vọng đến đâu cũng đều cảm thấy được hy vọng, hắn không nhịn được hỏi thêm: ""Này là muốn quay gì vậy?""

Người đàn ông kia cũng rất tốt, không cảm thấy hắn là một nhân viên cửa hàng nhiều chuyện, mà còn kiên nhẫn giải thích mình là phóng viên thường trú, bây giờ phải đến sân bay.

Người đàn ông đi vội vàng, cũng chỉ có thể nói với hắn đôi câu đơn giản, nhưng khi Thích Thời Tự nhìn thấy bóng lưng anh ta đi xa, hắn nhìn rất lâu, cho đến khi xe bên ngoài cửa hàng đã mất dạng, hắn mới nhẹ giọng nói: ""Hẹn gặp lại.""

Mãi sau này hắn mới mơ hồ nhớ tới người đàn ông mình chưa từng gặp lại đó chính là Thôi Húc.

Nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hàn Diệp, hắn đã nhận ra.

Khi Thôi Húc vào cửa hàng, Hàn Diệp cũng xuống xe đi theo, dựa trên cửa xe chờ Thôi Húc.

Ngày đó ánh mặt trời chiếu sáng, tóc của Hàn Diệp được ánh mặt mời làm ấm lên, trông rất dễ chịu nếu được chạm vào. Thích Thời Tự ngẩng đầu lên nhìn một chút liền khắc ghi dáng vẻ của Hàn Diệp.