Chương 40: Không biết tự lượng sức mình (phần 4)

Tay Hàn Diệp không kiềm chế được mà run rẩy, anh thoáng thấy đôi con ngươi đẫm lệ của Thích Thời Tự, lại nhìn thấy nơi đuôi mắt long lanh dường như đang rơi nước mắt, anh vô cớ muốn tự trách mình, tại sao lại hung dữ với hắn như vậy, cho dù sự thật có là gì, Thích Thời Tự có lỗi gì chứ? Cậu ấy vẫn còn bị bệnh, tại sao mình lại hung dữ với cậu ấy như vậy?

Hàn Diệp kiềm chế cảm xúc sắp hỏng bét của mình, giọng điệu ngập ngừng mang theo sự dò xét dịu dàng: "Cho nên? Cậu có thể nói sự thật cho tôi biết không?""

Thích Thời Tự né tránh tầm mắt nóng bỏng của Hàn Diệp, quay sang nhìn những đóa thủy tiên trên đầu giường đã lâu rồi không được thay.

Yên lặng hồi lâu.

Hắn chỉ có thể yên lặng, Hàn Diệp nguyện ý tin tưởng hắn sao? Nếu như hắn là người hiến tủy, Hàn Diệp có thể yêu hắn không? Không thể nào, anh sẽ cho rằng đây là trò lừa bịp của hắn, sẽ cảm thấy mọi người đang dựa vào cái chết của Thôi Húc để biên soạn tạo dựng lại chút chuyện cũ. Nói thế nào nhỉ? Cho dù nói thế nào, Thôi Húc cũng đã cứu rất nhiều, rất nhiều người, giữ được tấm chân tình trọn vẹn nhất ở nơi nguy hiểm nhất, đây là điều mà Hàn Diệp yêu, cũng là... Dù sao thì hắn có là người ra sao thì cũng không thể thay thế được.

Hàn Diệp nghi ngờ chẳng qua là vì tức giận thôi đúng không? Tức giận vì sao nhóm người tranh giành quyền lực kia lại quấy nhiễu sự trong sạch của Thôi Húc, tại sao phải châm chích vào vết thương đau đớn và điểm yếu mềm nhất của anh, rõ ràng Thôi Húc tốt như vậy, anh yêu anh ta đến thế, tại sao vẫn luôn có người cảm thấy Thôi Húc ở trong trái tim anh có thể thay thế được?

Dù sao hắn cũng là Thích Thời Tự, cho dù có đi theo Hàn Diệp ba năm, hắn vẫn hiểu những gì mình không nên nói.

Nhưng tại sao lại không cam lòng như vậy? Tại sao vẫn muốn nói cho anh biết, nói với anh rằng lần đầu tiên hắn và anh gặp nhau chỉ bị ngăn cách bởi một lớp kính thủy tinh của phòng chăm sóc đặc biệt, kể về quá trình dõi theo anh như thiêu thân lao vào lửa sau này, còn có những năm nay vẫn luôn một mực rung động chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng cuối cùng, Thích Thời Tự vẫn chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo: ""Muốn thay hoa thủy tiên không?""

Hàn Diệp sững sờ, không hiểu ý của Thích Thời Tự, khi anh đang định đặt câu hỏi thì lại thấy Thích Thời Tự quay đầu sang chỗ khác, vùi mặt vào trong chăn, chỉ truyền tới âm thanh bình tĩnh như đang kiềm chế nức nở: ""Em biết...""

""A Diệp, để em gọi anh như thế lần cuối cùng đi...""

Thích Thời Tự đau đến mức gần như bất tỉnh, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn như cũ: Quả nhiên là anh không nhớ, quả nhiên chuyện mình hiến tủy bất quá chỉ là chất xúc tác trợ lực không đáng kể cho tình yêu của Hàn Diệp đối với Thôi Húc mà thôi, nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn không biết tự lượng sức mình, cố gắng đánh cược vào sự cám dỗ của Hàn Diệp bằng cả trái tim, đáng tiếc thay, Hàn Diệp căn bản chẳng hề nhớ...

Hóa ra, từ đầu tới cuối, tình có sâu đậm bao nhiêu, tất cả đều là tự lừa mình dối người, chỉ là một màn kịch độc diễn...