Không người nào dám làm vậy, hay nói đúng hơn là không ai nhẫn tâm làm điều đó. Người mà Hàn Diệp yêu là Thôi Húc, là anh hùng đã quên mình hy sinh mạng sống để bảo vệ người khác trong chiến trường loạn lạc, anh ta tốt như vậy, Hàn Diệp có lý do gì để ngừng yêu anh ta? Bọn họ lấy lý do gì để khuyên Hàn Diệp đừng yêu anh ta nữa? Có lẽ trong lòng Thích Thời Tự cũng nghĩ như vậy, nếu không cũng sẽ không dè dặt đến thế, sợ người khác nhìn ra thành ý của hắn không phải là diễn trò.
Nhìn xem, trong hai người này, một người cảm thấy mình không xứng, một người cảm thấy mình không thể.
Vì thế nên chuyện mới đi đến nước này, hai người vẫn cố chấp không chịu quay đầu lại.
Thời gian Thích Thời Tự ngất đi không lâu, giùng giằng tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Diệp đang ngồi ở trước giường hắn. Hàn Diệp ôm laptop, vẻ mặt rất nghiêm túc, không biết đang xử lý chuyện gì khó giải quyết, hoàn toàn không chú ý đến tầm mắt của Thích Thời Tự.
Hàng lông mi rậm rạp của Thích Thời Tự hơi rũ xuống, che giấu tâm tư phập phồng, nếu hắn nhớ không lầm, cuối cùng Hàn Diệp cũng đã đồng ý với hắn.
Hẳn là Hàn Diệp đã đồng ý với hắn, sẽ tin hắn.
Thật ra Hàn Diệp vẫn đối xử với hắn rất tốt, nếu không hắn cũng không tự mình chìm nổi trong ảo tưởng, vừa tin vừa do dự.
Hàn Diệp sẽ hôn hắn khi hắn bị bệnh, sẽ lặp đi lặp lại rằng trên thế gian này vẫn còn có người quan tâm hắn, sẽ quan tâm hắn từng li từng tí, sẽ tôn trọng đặt sở thích của hắn trước mặt người khác.
Nếu như, nếu như không phải hắn đã sớm biết đến sự tồn tại của Thôi Húc, thì Hàn Diệp thật sự là một người yêu rất tốt.
Nếu như hắn không quan tâm đến sự tồn tại của Thôi Húc, tham lam nhiều hơn, có thể yên tâm thoải mái sống như vậy một đời.
Qua hồi lâu, Hàn Diệp giống như cũng phát hiện hắn đã tỉnh lại, thả công việc trong tay xuống, chẳng qua là sắc mặt vẫn nghiêm nghị, chân mày nhíu chặt. Vốn dĩ Thích Thời Tự muốn hỏi có phải công việc có vấn đề gì hay không, nhưng lại sợ mình hỏi quá nhiều chỉ làm lộ ra ý xấu vào lúc này, vì vậy hắn chỉ mím môi, nhìn Hàn Diệp.
Hàn Diệp vừa mới nhìn báo cáo kiểm tra của Thích Thời Tự, anh thật sự không biết người bên cạnh mình này làm sao có thể duy trì tình trạng sức khỏe kém như vậy?
Thiếu máu, hạ đường huyết, viêm dạ dày, chấn thương cột sống thắt lưng, viêm cơ tim...
Nếu Thích Thời Tự không ngất xỉu hai lần trước mặt anh, anh thật sự không nghĩ tới sức khỏe của Thích Thời Tự đã đổ nát đến mức độ này.
Vì vậy, anh đã xem lại hồ sơ bệnh lý của Thích Thời Tự, phát hiện hắn đã từng hiến tủy năm mười tám tuổi.
Ngày bốn tháng chín, thật trùng hợp, đó lại là ngày anh trải qua ca phẫu thuật sinh mệnh.
Hơn nữa mấu chốt của cuộc phẫu thuật còn là tủy xương.
Hàn Diệp cảm thấy toàn thân ớn lạnh, vừa thầm mắng trong đầu vừa thỉnh thoảng có chút nghi hoặc, cảm thấy trùng hợp như vậy thật khó tin.
Muốn đè nén những nghi vấn trong lòng nhưng không ngăn cản được suy nghĩ loạn xạ, năm đó người hiến tủy cho anh thật sự là Thôi Húc sao?
Nhưng nếu thật sự là Thôi Húc, vậy sự trùng hợp của Thích Thời Tự nên giải thích thế nào?