Mặc dù câu chuyện hoang đường, nhưng vẫn có quá nhiều người không cam lòng rời đi cho đến khi kết thúc.
Thích Thời Tự nghĩ, hắn như vậy, Hàn Diệp cũng vậy.
Hết lần này đến lần khác hai người vẫn cố chấp như thế, không ai chịu nhường ai một bước.
Nếu mình lui một bước, có lẽ hắn cũng sẽ không bám lấy Hàn Diệp bằng những chấp niệm quyến luyến không quên lúc ban đầu. Hoặc là lạc quan hơn một chút, Hàn Diệp sẽ không tự ép mình vào ngõ cụt, có lẽ bọn họ sẽ có một kết cục tốt đẹp hơn.
Không cần hai người một thân một mình, đánh cược là phải lao tâm phí công, dốc hết cuộc đời còn lại.
Triệu Lục đã lên lịch trình tối nay, vừa mới chuẩn bị dặn dò chút gì đó với Thích Thời Tự, thì anh ta nhìn thấy ngôi sao lớn đáng lẽ phải là tâm điểm của sự chú ý lại đang cuộn tròn trên ghế sô pha ngẩn người.
Chắc chắn Thích Thời Tự lại giảm cân, bộ vest đặt may mấy tuần trước giờ đã có chút không vừa người, viền áo hơi nhăn vì nối rộng. Cũng may Thích Thời Tự bẩm sinh đã thích hợp làm giá treo đồ nên mặc trên người trông vẫn rất đẹp mắt.
Triệu Lục lười hỏi chuyện của Thích Thời Tự và Hàn Diệp, hoặc có thể trong lòng anh ta đã sớm nhìn thấy rõ ràng, có hỏi cũng chỉ bằng thừa.
Nói trắng ra, anh ta là một người ngoài cuộc nhìn rõ mọi thứ nhưng không thể nói ra. Thích Thời Tự tuân thủ bổn phận, không bao giờ vượt quá giới hạn, nếu là nhân vật trong bộ phim hắn tham gia, cho dù có là minh tỉnh nhỏ bị bao nuôi thì hắn vẫn có thể giành được giải thưởng.
Lấy trong sạch đổi lấy lợi ích, không cần thêm gì nữa, hết lòng chăm sóc kim chủ, cuối cùng tất cả đều là tài nguyên rơi xuống. Thích Thời Tự xử lý mọi thứ đủ tốt, vì vậy người người bên cạnh hắn, bao gồm của Hàn Diệp cũng không phát giác ra đầu mối.
Triệu Lục thầm than một tiếng, cảm thấy mình là một người quản lý vàng, luôn phải chịu đựng những điều mà lẽ ra mình không nên chịu đựng.
Thích Thời Tự mỗi lần mở miệng đều thật sự cần tài nguyên Hàn Diệp cho sao? Tài nguyên không cần thiết chỉ khiến khối lượng công việc tăng thêm, vậy có nhiều hơn thì có ích lợi gì? Những nguồn trợ lực tài nguyên thực sự cần giúp đỡ đều không lên tiếng, hoàn toàn dựa vào chính mình. Trên người luôn xịt mùi nước hoa mà ngay cả Tổng giám đốc Hàn cũng không nhớ rõ bản thân anh có thích hay không, thế nên đã đẩy xuống không biết bao nhiêu lời chứng thực. Bí mật giữ số điện thoại của trợ lý Hàn Diệp, mượn thân phận của hắn để dặn dò những chuyện vặt vãnh không khả thi nhưng có liên quan mật thiết đến Hàn Diệp.
Từng chút từng chút một, thật sự không thật lòng tí nào sao?
Triệu Lục không tin, nhưng chuyện rõ ràng như vậy, Hàn Diệp thân là người trong cuộc nhưng không nhìn thấu, chẳng lẽ thật sự là số phận trêu ngươi?
Nhưng mà, ai có thể đứng trước mặt Hàn Diệp, nói anh đừng yêu Thôi Húc nữa hoặc là chẳng lẽ anh không phát hiện mình đã yêu Thích Thời Tự rồi sao?