Lúc Thích Thời Tự ra khỏi bệnh viện, hắn chỉ khoác một chiếc áo choàng dài, hắn không đến tìm Hàn Diệp trước, hoặc nói là, hắn biết có đến tìm Hàn Diệp thì cũng vô dụng.
Vì vậy, hắn đến nhà cũ nhà họ Thôi.
Một lần nữa hắn đến nơi này, Thích Thời Tự không nói được trong lòng mình là chán ghét nhiều hơn hay khổ sở nhiều hơn, nhưng cả hai lại trộn lẫn vào nhau và trở nên tê liệt, không còn bao nhiêu cảm giác.
Hắn vào trong theo sự chỉ dẫn của người làm, liền nhìn thấy Bạch Lê và Thôi Đình đang ngồi bên trong phòng khách chờ hắn, xa cách nhiều ngày lại nhận được loại đãi ngộ này, ánh mắt Thích Thời Tự tối đi, không nói thêm gì nữa, chỉ chọn một chỗ rồi ngồi xuống.
Thôi Đình nhìn Thích Thời Tự một cái, phát hiện đứa nhỏ này lại thản nhiên như thường, yên tĩnh ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề căng thẳng một chút nào.
Gã và Bạch Lê nhìn nhau, cuối cùng cũng mở lời nói trước.
Lời nói của Thôi Đình rất thành khẩn: ""Tiểu Tự à, ta hy vọng con biết rằng có một vài mối quan hệ không phải con muốn cắt đứt là có thể cắt đứt.""
Ánh mắt Thích Thời Tự hé mở, rõ ràng dáng vẻ cực kỳ buồn ngủ, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo.
Giọng nói không nhanh không chậm: "Cho nên, ngài muốn nói rằng mọi thứ mà ngài đã hứa trước đây sẽ không có hiệu lực, phải không?""
Thôi Đình nghiêm nghị nhíu mày, không biết làm sao để tiếp lời Thích Thời Tự, bàn tay đang mò mẫm thành cốc đổi thành một cái nắm, nhấp một ngụm nước.
Thích Thời Tự thấy vậy, thầm suy đoán tình hình đại khái trong lòng, ngược lại cười nói: "Tôi vốn không yêu cầu gì cả, lời hứa năm đó do các người đưa ra, nhưng dù cho có là Thích Thời Tự bây giờ hay là Thôi Thời Tự lúc đó, cũng sẽ không có vốn liếng gì để thương lượng trước mặt các người cả.""
""Thế nên, cần gì phải huy động nhiều người chứ?""
Thích Thời Tự tăng giọng điệu của mình ở bốn chữ ""huy động nhiều người"", động tác nhấc trà sạch sẽ lưu loát.
Bạch Lê cười khan hai tiếng: "Bất kể thế nào, Tiểu Tự à, cậu vẫn là con trai của bố cậu, cậu phải công nhận quan hệ huyết thống của mình chứ?""
""Nhưng các người đã từng nói chỉ có một đứa con trai là Thôi Húc. Tôi cũng rất đồng ý với các người."" Thích Thời Tự vẫn cười, chẳng qua là giọng nói không khỏi trầm xuống, khiến người khác không rõ ý của hắn.
""Tôi không mang họ Thôi, các người đã đồng ý.""
""Tôi biết bây giờ tôi nhấn mạnh những lời đó cũng không có ý nghĩa gì, dẫu sao trước giờ tôi cũng chưa từng có được sự lựa chọn.""
""Nhưng các người đang sợ cái gì chứ? Hàn Diệp sẽ không biết chân tướng, tôi càng không muốn anh ấy biết chân tướng hơn cả so với các người.""
""Nhà họ Thích và tôi cũng chưa từng có liên lạc, tôi cũng không có năng lực đồng thời xuất hiện cùng bọn họ.""
Thích Thời Tự cố gắng hết sức để cầm tách trà bốc khói trong tay, định sưởi ấm một chút: ""Tôi dùng mạng của mình để đổi lấy tự do từ các người."" Thích Thời Tự giương mắt, trong con ngươi màu mực dần dần sậm lại, giống như đang ngủ đông để che đậy nỗi buồn: ""Các người muốn lấy lại, tôi một thân một mình cũng chỉ có cái mạng này thôi.""
""Thích Thời Tự, cậu uy hϊếp tôi!"" Thôi Đình vô cùng tức giận, vỗ mạnh bàn trà chấn động một cái.