Sau này có rất nhiều người hỏi Hàn Diệp tại sao lại có thể phát hiện ra tình yêu trong quan hệ trúc mã kéo dài hơn mười năm, anh hàm hồ không giải thích được nguyên do rõ ràng, cuối cùng anh cho rằng tất cả những sự sợ hãi đều thuộc về nụ cười của Thôi Húc dành cho anh ngày đó khi anh vừa mới tỉnh dậy.
Nói một cách sáo rỗng, đó là ơn cứu mạng, không cần đền đáp, mà là lấy thân hứa hẹn; cũng là Thôi Húc đã cười và nói với anh: Hoan nghênh em đến với cuộc sống mới.
Anh nói hai người đều là máu thịt thân thiết như vậy, sao anh có thể không động lòng cho được?
Vào ngày đầu tiên Thích Thời Tự có thể xuống giường thì Hàn Diệp tỉnh lại, hắn cảm thấy hoa thủy tiên đặt ở mép giường có hơi héo, muốn châm thêm chút nước, liền trông thấy Hàn Diệp mở mắt.
Hắn sợ mình nói gì nhiều sẽ làm hỏng chuyện, nhưng trong lòng quả thực rất vui mừng, chỉ hướng Hàn Diệp cười một cái.
Hắn muốn nói rất nhiều điều.
Hắn muốn nói, chúc mừng anh, cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Hắn muốn nói, chúc mừng lẫn nhau đi, chúng ta đều có một cuộc sống tốt hơn.
Hắn muốn nói, tôi tên là Thích Thời Tự.
Hàn Diệp là tâm điểm của cuộc đời hắn sau năm bảy tuổi, là sự tự do mà năm ấy hắn đánh cược cả cuộc đời mình khi vừa mới mười tám, là người đầu tiên hắn gặp gỡ với thân phận là Thích Thời Tự.
Tình trạng của Hàn Diệp ngày một tốt hơn, tuy không thể xuống đất nhưng trạng thái tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.
Anh nói với Thích Thời Tự rằng anh sống mười tám năm trong sự sợ hãi bất an, anh hiểu sinh mạng của mình yếu ớt hơn bất kỳ người nào khác, nhưng anh vẫn muốn được sống hết mình.
Hầu hết thời gian, Thích Thời Tự là người lắng nghe, khi nhìn gương mặt đang say ngủ của Hàn Diệp, hắn nghĩ có lẽ điều hắn yêu không phải là cái nhìn thoáng qua, mà là sự kiên cường thuộc về Hàn Diệp. Hàn Diệp trước nay chưa từng cần bất kỳ ai cứu giúp, anh sống không theo quy tắc bên ngoài, nếu chỉ có mười tám năm như vậy, anh vẫn sẽ sống tự do và không bị gò bó, nếu cuộc đời anh chỉ còn lại mười tám năm, nhất định anh sẽ khiến chuyến đi này trở nên đáng giá.
Là như thế, các loại dụng cụ tinh vi che lấp cơ thể bệnh tật đã khiến anh dốc toàn lực sống như thể cuộc đời chỉ có mười tám năm, anh kiêu ngạo như vậy, kinh tài tuyệt trần như thế, mới có thể khiến người khác chỉ cần liếc mắt thôi cũng sẽ yêu thích anh.
Thích Thời Tự nghe tiếng ve hòa tấu kéo dài trong đêm hè, ánh sáng đổ bóng mờ sau lưng hắn, tối hơn một chút so với mọi thứ xung quanh, nhưng trong mắt Thích Thời Tự, ánh trăng trước mắt lại sáng như ban ngày.
Hắn đã chết.
Nhưng cũng đã tái sinh...