Thôi Húc được bí mật gửi ra nước ngoài để nghiên cứu học tập trong kỳ nghỉ hè, và Hàn Diệp được ban cho một cuộc sống mới khi nằm trên bàn mổ.
Sinh nhật mười tám tuổi ngày đó của hắn, lần đầu tiên biết ""tim đập thình thịnh"" là một danh từ riêng.
Không biết là tình yêu sét đánh, hay là Hàn Diệp đối xử với Thôi Húc quá tốt, ngày thường nghe người khác miêu tả sẽ cảm thấy hơi ghen tị, nhưng tự mình trải nghiệm chỉ còn lại đắm chìm.
So với cơ thể ốm yếu của Hàn Diệp, sức khỏe của Thích Thời Tự khá hơn một chút, thế nên đã tỉnh lại trước Hàn Diệp. Không biết có phải là do yêu cầu của người nhà họ Hàn hay không mà hắn và Hàn Diệp được bố trí trong cùng một phòng bệnh.
Thích Thời Tự thầm mỉm cười trong lòng, cảm thấy nhà họ Thôi thật sự quá thoải mái, một chút cũng không hề lo lắng thứ hàng giả như hắn sẽ bị lộ tẩy? Chỉ bằng gương mặt có tám phần giống này, cho dù có thể lừa được đại đa số, nhưng ít ra Hàn Diệp nhất định cũng sẽ cảm giác được.
Sự thật chứng minh là Hàn Diệp đã lo lắng quá mức, dù sao cũng là sau khi phẫu thuật xong, Hàn Diệp khôi phục chắc chắn không nhanh bằng hắn, phỏng chừng khi Hàn Diệp có thể xuống giường và nhìn thẳng vào hắn thì hắn đã xuất viện từ lâu rồi. Bàn về tâm tư kín đáo, hắn làm sao có thể chơi qua bậc cha chú của mình chứ? Cũng may khi ấy Thích Thời Tự không suy nghĩ nhiều về việc đó, hắn mong đợi có thể lấp liếʍ cho qua chuyện này hơn bất kỳ người nào, hắn đang mong đợi bốn năm tiếp theo, điều mà hầu như không thể miễn cưỡng gọi là cuộc sống tự do theo ý nghĩa thông thường.
Hàn Diệp ở trên giường bệnh còn rất yếu ớt, nhưng có lẽ anh cảm thấy giường bên cạnh chính là bạn thân của mình nên rất an tâm.
Là bởi vì liều lượng thuốc mê vừa đủ sau ca phẫu thuật, ngủ quá lâu, khi anh vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Thôi Húc, cảm giác tim mình chưa bao giờ đập nhanh như vậy. Thôi Húc đang thay hoa thủy tiên bên giường cho anh, trên người cũng mặc bộ đồng phục bệnh nhân giống như anh, anh ngủ quá lâu, giọng nói không thể cất thành tiếng, nhưng đối phương lại đang hướng về anh cười một cách hồn nhiên.
Trong nụ cười ấy có cả ánh nắng và sự ấm áp, anh có thể cảm nhận được điều mà Thôi Húc chưa nói thành lời: Hoan nghênh cuộc sống mới.
Trái tim anh không khỏi rung động trước nụ cười đó, và đó cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình đập mạnh mẽ như vậy trong l*иg ngực.
Đúng vậy, hoan nghênh cuộc sống mới.