Tin tức bị bệnh của Thích Thời Tự không dễ bị dập tắt, Hàn Diệp vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán mấy ngày nay không được ngủ ngon giấc. Đáy mắt hiện lên một màu xanh đậm, cộng thêm những ngày gần đây anh khăng khăng đến chăm sóc cho Thích Thời Tự, có thể coi là làm việc quá sức.
Cuối cùng, Hàn Diệp vẫn không phân phó quản lý tiếp tục điều tra chuyện của Thích Thời Tự, chuyện này mang lại cho anh một cảm giác rất kỳ quái, bề ngoài thì trông có vẻ đạt được chân tướng dễ như trở lòng bàn tay, nhưng sau lưng lại là mê cung điên đảo phức tạp. Con ngươi đen láy của Hàn Diệp âm trầm nhìn chăm chú vào hàng ngàn ngọn đèn được thắp sáng trong các tòa nhà bên ngoài thành phố, chợt không còn hứng thú tìm tòi nghiên cứu nữa.
Thích Thời Tự đã liếc nhìn đồng hồ treo tường ba lần, mặc dù bề ngoài vẫn tỉnh bơ, nhưng chăn nắm trong tay lại siết càng lúc càng chặt. Hắn biết hiện giờ mình còn có thể núp trong bệnh viện hưởng thụ sự yên bình này đều là nhờ công lao của Hàn Diệp, hắn cũng không dốt, hắn biểu hiện bình tĩnh chỉ là bởi vì đối phương nhẫn nhịn không vạch trần chân tướng.
Nhưng hắn không muốn trở về.
Hắn dùng mạng mình, một đường đổi lấy tự do, hắn không muốn trả nó lại.
Mặt mũi Thích Thời Tự ảm đạm, hai tay giống như chợt mất đi sức lực, buông lỏng chăn, một mình mò mẫm muốn xuống giường. Bắp đùi bị thương của hắn được bác sĩ xử lý sơ bộ sau đó, chẳng qua là số lần hắn phải thay thuốc trong một ngày thật sự quá nhiều, một số vết thương ngoài da không cẩn thận thỉnh thoảng hành hạ người ta, cho nên dù chăm sóc mấy ngày vẫn hành động không được nhanh nhẹn cho lắm.
Một tay Thích Thời Tự vịn tường, cẩn thận tránh người qua đường trên lối đi trong hành lang, cũng may trong thời gian dịch bệnh, các phòng bệnh đều chuẩn bị sẵn khẩu trang, sau khi hắn đeo lên thì không mấy ai chú ý đến hắn hay phát hiện ra đầu mối nào.
""Tôi muốn xuất viện."" Khó khăn lắm mới bước từng bước đến được trạm y tá, Thích Thời Tự cố gắng hết sức chống đỡ lên quầy phục vụ để đứng thẳng người, uyển chuyển khéo léo đưa ra yêu cầu với một vị y tá mà mình đã quen mặt.
Y tá đang trực ca đêm, vốn ban đầu có hơi mất tinh thần, bị sắc mặt âm trầm của nam thần làm cho giật mình một cái, đặt hồ sơ bệnh án trong tay xuống, nhìn thấy tính mạng của chính mình đang đứng trước mặt mình, tuy rằng đã đeo khẩu trang để che giấu nhưng với tư cách là thành viên của đội hỗ trợ phía sau, có thể nhận ra Thích Thời Tự qua từng sợi tóc của anh ấy là sự tôn trọng tối thiểu đối với chứng chỉ trình độ chuyên môn của người hâm mộ, được chứ?
Thích Thời Tự thấy Khương Vãn trước mặt mình mãi vẫn chưa trả lời, mới lập lại lần nữa: "Xin hỏi bây giờ có thể làm thủ tục xuất viện không?""