Chương 3-3

Hai giây sau, móng vuốt của cậu không tuân theo ý muốn

mà vươn tới quả bóng trẻ con.

Hoa Niên Niên: "..."

Cái tát vào mặt đến quá nhanh, đau lòng quá.

KHÔNG! Cậu chỉ hứng thú với sư huynh thôi!

Hoa Niên Niên cưỡng ép mình rời khỏi ánh mắt xa quả bóng, bạch bạch đi về phía Thích Bạch...mà thôi, lăn luôn chứ cần gì bò.

Cậu rêи ɾỉ lăn sang một bên chiếc vali đã mở, duỗi móng vuốt tóm lấy mép vali, cố gắng để mình nhìn vào trong vali.

Quần áo của sư huynh!

Quần của sư huynh!

Mũ của sư huynh!

Hoa Niên Niên vẫn muốn nhìn rõ ràng vào bên trong nên cố gắng duỗi thẳng hai chân sau và đệm chúng lên.

Trong giây tiếp theo, toàn bộ trọng lượng đổ ập xuống vali.

Cậu.

Tự mình

Lăn vào trong vali.

Tình cờ có một chiếc mũ chóp đυ.ng trúng cậu, khi cậu vẫn còn đang ngơ ngác ngồi trong vali, chiếc mũ chóp chỉ che đầu, che khuất đôi mắt Hoa Niên Niên.

Hoa Niên Niên mơ màng chớp mắt, vội vàng lắc lắc cái đầu, cố gắng rũ bỏ chiếc mũ lưỡi trai.

Nhưng mà đầu của cậu quá tròn và rất vừa với chiếc mũ nên hơn nửa ngày cũng không bỏ được nó xuống.

Hoa Niên Niên không khỏi điên cuồng dùng móng vuốt vỗ nhẹ quần áo dưới người!

Bây giờ đến một chiếc mũ vô hại cũng có thể ức hϊếp được Hoa Niên Niên!

Thích Bạch đang treo quần áo thì nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy hình ảnh Hoa Niên Niên lắc đầu dùng móng vuốt vung lung tung.

Nếu động tác này được loài nào khác làm ra, nó sẽ khiến mọi người cảm thấy thiếu kiên nhẫn, phút chốc sẽ trở nên nóng nảy.

Tuy nhiên, gấu trúc nổi tiếng là ngây thơ, nhất là đối với các bé gấu trúc nhỏ, chân tay chưa phát triển đầy đủ nên cử động sẽ chậm hơn.

Buổi sáng Hoa Niên Niên vượt ngục trèo cây, còn kéo Hôi Hôi trốn ngục leo hộp, tuy nói thì có vẻ dễ dàng nhưng thực ra cậu gần như kiệt sức, bốn móng vuốt vẫn chưa khỏe hẳn nên làm gì cũng khó khăn.

Bởi vì thiếu kiên nhẫn, cậu cảm thấy động tác của mình rất nhanh, nhưng theo ánh mắt của Thích Bạch, động tác của cậu chầm chậm vung móng vuốt loạn xạ.

Có ai cưỡng lại được gấu trúc con ngốc manh không?

Không có ai đâu nhé.

Thích Bạch hoàn toàn không hiểu được sự tức giận trong lòng Hoa Niên Niên, quay người đi về phía vali: “Niên Niên, mũ không phải đội như thế."

Hắn cởi chiếc mũ trên đầu của Hoa Niên Niên, đôi mắt của Hoa Niên Niên cuối cùng đã lấy lại được ánh sáng.

Thích Bạch điều chỉnh dây thun phía sau phù hợp với kích thước đầu của Hoa Niên Niên, sau đó đội lên đầu cậu, để chiếc mũ không còn che mắt Hoa Niên Niên nữa.

Chiếc mũ này là mẫu mới nhất của một thương hiệu xa xỉ, rất ngầu, Thích Bạch là người không quan trọng hóa vật chất, hắn đã sớm quên mất chiếc mũ này mua khi nào và nhét vào vali khi nào.

Nhưng chiếc mũ này lại vừa khít với đầu Hứa Niệm Niên.

Dễ thương và cực dễ thương.

Hoàn hảo.

Hắn khẽ gật đầu: “Niên Niên thật là có con mắt tinh tường, nếu em thích chiếc mũ này như vậy, ba sẽ tặng nó cho em.”

Ai lại đi thích cái mũ tồi tàn này chứ?

Con mắt của anh nhìn thấy bổn gấu trúc này thích nó?

Nếu như Hoa Niên Niên có tay, vệc đầu tiên cậu cần làm bây giờ là vứt chiếc mũ này đi!

...Từ từ, ba?

Bộ lông mềm mại trên mặt Hoa Niên Niên che đi vẻ mặt kinh ngạc của cậu, cậu khó có thể tin mà nhìn Thích Bạch.

Đến bây giờ cậu mới biết, điều đáng sợ nhất trên thế giới là:

Em coi anh như sư huynh của em.

Anh lại muốn làm ba của em luôn.

“…” Hoa Niên Niên đem hai cái tai đen nhỏ cụp xuống.

Thích Bạch không ôm Hoa Niên Niên ra khỏi vali mà để cậu nằm trong đó, sau khi thu dọn đồ đạc xong, hắn nhìn vào tủ quần áo, phát hiện hình như thiếu thứ gì đó.

—Cái hộp hắn để đồ lót ở đâu mất rồi?!

Thích Bạch cau mày, xoay người đi đến trước vali, cảnh tượng trước mắt khiến lông mày hắn giật giật, trong mắt có chút kinh ngạc.

Hoa Niên Niên mở hộp qυầи ɭóŧ ra, nắp hộp bị ném sang một bên, một chiếc quần đạn màu đen nằm dưới mông Hoa Niên Niên, bốn móng vuốt tóm lấy một cái, muốn xé nát nó.

Sở dĩ Hoa Niên Niên cầm chiếc hộp này là vì cậu thấy nó rất đẹp, sau khi mở ra cậu phát hiện hình dáng của vật bên trong rất kỳ lạ.

Hình tam giác, vài mảnh vải, một lớp mỏng, khác hoàn toàn với quần áo trên người.

Điều quan trọng nhất là những mảnh vải này có mùi vị sư huynh nồng nhất!

Tha thứ cho Hoa Niên Niên vừa mới trọng sinh thành gấu trúc được hơn hai tháng, mặc dù cậu vẫn âm thầm tiếp thu kiến

thức về thế giới này, nhưng cậu chưa từng nhìn thấy người nào mặc qυầи ɭóŧ, thứ này cũng không giống với thứ cậu mặc trên người vào kiếp trước.

Điều cậu nghĩ là tấm vải này nồng nàn mùi hương của sư huynh nghĩa là sư huynh của cậu thường xuyên sử dụng nó, hoặc rất thích nó.

Cậu muốn trả thù câu nói "ba" của sư huynh mình.

Cho nên cậu muốn xé nát hết những mảnh vải này!

Nhưng chất vải cực kỳ co giãn, dùng móng vuốt xé rất lâu mà không rách, ngược lại còn rất mệt.

Hoa Niên Niên nằm ở đáy vali với tâm trạng chán nản.