Chương 2-3

Cái! Quái! Gì! Vậy? Sao Hoa Niên Niên lại xuất hiện trong rương chứa bộ đồ cách ly?

Hoa Niên Niên còn muốn mắng Thích Bạch hai tiếng, nhưng mông cậu cong lên, buộc phải lăn sang một bên——

Một viên cơm nếp vừng choáng váng từ trong bộ đồ cách ly bên dưới chui ra, nhìn thấy Hoa Niên Niên liền vui vẻ ôm lấy nó lần nữa.

Đó chính là Hôi Hôi, con gấu trúc nhỏ mà dù Hoa Niên Niên có bỏ ra bao nhiêu công sức đuổi đi cũng không đi.

Vì không thể thoát khỏi sự bám víu của Hôi Hôi, nên Niên Niên đành phải kéo Hôi Hôi trốn cùng rồi trèo vào trong hộp.

Những người phụ nữ có mặt nhìn thấy cảnh này, trong mắt đã tràn đầy đau lòng.

Hoa Niên Niên vươn móng vuốt về phía Thích Bạch, ra hiệu cho Thích Bạch ôm cậu, Thích Bạch nhanh chóng mặc một bộ quần áo cách ly, ôm Hoa Niên Niên vào trong ngực.

Khí tức nghiêm nghị trên người Thích Bạch trong nháy mắt dịu đi rất nhiều, ngón tay thon dài vuốt ve bộ lông tơ mềm mại trên lưng Hoa Niên Niên, nhìn thấy Hoa Niên Niên thoải mái nheo mắt lại, quầng thâm to dưới mắt càng đáng yêu hơn, hắn lại nhẹ tay hơn một chút.

Thích Bạch đưa ánh mắt nhìn về phía người phụ trách, giọng nói của hắn tràn đầy sự cầu xin: "Trương viện trưởng, tôi vừa cứu bé ấy, bây giờ bé lại đến, để tôi nuôi bé đi."

Trình Tâm Vũ bên cạnh đã mặc xong quần áo cách ly, không nhịn được đưa tay về phía Hoa Niên Niên, Hoa Niên Niên xoay người rúc trong vòng tay Thích Bạch, cự tuyệt hành động ôm ấp của cô.

Không ôm cũng không sao, Trình Tâm Vũ lại giơ tay muốn sờ cậu, nhưng Thích Bạch ôm Hoa Niên Niên lùi lại phía sau một bước, tránh khỏi tay cô, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Trình Tâm Vũ "..."

Hai chữ xấu hổ trên khuôn mặt cô được viết hoa và in đậm một cách rõ ràng.

Đạo diễn chen vào giữa hai người để giải quyết ổn thỏa: “Trương viện trưởng, Thích lão sư và chú gấu trúc con này quả là có duyên, khi chương trình phát sóng, chúng ta cũng có thể tung ra hai đoạn video này làm trình chiếu phụ. Tôi nghĩ nó sẽ thu hút nhiều người xem hơn.”

Hoa Niên Niên đem hai con quầng thâm mắt đen nhìn về phía người phụ trách, Thích Bạch cũng đưa mắt nhìn qua.

Đối mặt với ánh mắt của một người một gấu, đặc biệt là Hoa Niên Niên tỏ vẻ đáng yêu, lại mềm như bông kêu lên một tiếng, người phụ trách không nhịn được nữa, cuối cùng gật đầu.

Dù nói là minh tinh sẽ nuôi dưỡng, nhưng vẫn có bảo mẫu đi theo, nhưng sẽ không chụp ảnh, cũng không có quá nhiều nguy hiểm.

Cứ như vậy, Thích Bạch đã được giao cho nuôi một chú gấu trúc con hai tháng tuổi.

Còn Hoa Niên Niên thì ôm đùi sư huynh của mình như ý muốn.

"Bé tên là Niên Niên." Bảo mẫu bên cạnh nói tên Hoa Niên Niên với Tề Bạch.

Tề Bạch trong miệng lặp đi lặp lại tên Niên Niên mấy lần, thuận miệng hỏi bảo mẫu vừa mới nói: “Bé thuộc giới tính gì?”

Hoa Niên Niên liếʍ chân, ta đẹp trai như vậy, ta đương nhiên là nam nhân!

Trong giây tiếp theo, cậu đột nhiên cứng đờ người.

Đôi mắt được bao quanh bởi quầng thâm tròn xoe, lộ ra chút uể oải và không thể tin được.

Đồng thời, bảo mẫu trả lời: "Nó là con trai".

Thích Bạch buông cánh tay đang bẻ hai chân sau của Hoa Niệm Niệm ra, ngẩng đầu nhìn bộ dáng của Hoa Niên Niên, không khỏi bật cười.

Đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu.

Hoa Niên Niên nhắm mắt lại, cuộn tròn cơ thể thành một quả bóng.

Dù bây giờ cậu là gấu trúc thì hắn cũng không thể tùy tiện vạch chỗ giữa hai chân của cậu được! ! !

Thích Bạch không biết Hoa Niên Niên đang nghĩ gì, nhìn thấy Hoa Niên Niên cuộn tròn bốn móng vuốt, hắn không khỏi nhéo từng miếng đệm thịt trên bốn móng vuốt của Hoa Niên Niên.

Hoa Niên Niên chịu đựng sự ngứa ngáy dưới miếng đệm thịt : Tôi phải nhẫn nhịn!

Nhϊếp ảnh gia bên cạnh lập tức chụp lại cảnh tượng này, không ngờ nam diễn viên nổi tiếng lạnh lùng Thích Bạch lại rung động với bé gấu trúc đáng yêu như thế này. Chờ chương trình được phát sóng, giới giải trí sợ rằng sẽ loạn.

Hôi Hôi, bé gấu trúc đang được Trình Tâm Vũ ôn vào trong ngực, không thể không giơ móng vuốt về phía Hoa Niên Niên, Trình Tâm Vũ nhìn thoáng qua và nói với Thích Bạch:

"Anh Thích, anh có muốn ôm tiểu gia hỏa này không?"

Mặc dù thái độ vừa rồi của Thích Bạch đối với cô khiến cô rất xấu hổ, nhưng trước khi lên đường, quản lý của cô đã đặc biệt nói với cô rằng cô và Thích Bạch sẽ hợp tác trong vở kịch tiếp theo.

Đồng thời tận dụng cơ hội của chương trình thực tế này để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Thích Bạch, không có hại gì với cô ta cả.

Vậy nên cô phải mặt dày, không được bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để lấy lòng Thích Bạch, nếu có vài scandal thì càng tốt.

Nghĩ tới đây, nụ cười của Trình Tâm Vũ càng ngọt ngào hơn.

Thích Bạch liếc nhìn Hôi Hôi, móng vuốt của bé gấu trúc gần như chạm vào Hoa Niên Niên, nghĩ nghĩ, Thích Bạch duỗi tay ra đỡ lấy thân hình bé nhỏ của Hôi Hôi.

Hoa Niên Niên tức giận, hắn muốn ôm những con gấu trúc khác ngay trước mặt cậu sao!

Chẳng lẽ cậu không thể so sánh với cái tên ngu xuẩn Hôi Hôi này à?!

Hoa Niên Niên dùng một cái móng vuốt nho nhỏ cào Thích Bạch.

“Có bị thương không?” Mọi người giật mình, tụ tập lại xung quanh Thích Bạch.

“Không có gì.” Thích Bạch nhìn mu bàn tay của hắn, “Tiểu tử này không có dùng lực.”

Hoa Niên Niên trợn mắt, đương nhiên cậu không có dùng nhiều sức lực, chỉ là muốn bày tỏ sự bất mãn mà thôi.