Chương 5

Thích Bạch đặt tay lên tay nắm cửa, ngón tay siết chặt.

Anh mặt vô cảm nhìn Hoa Niên Niên đang muốn đẩy chiếc qυầи ɭóŧ thứ ba của mình ra bên ngoài cửa, đang định nói thì bị một giọng nói cắt ngang:

"Dễ thương quá! Niên Niên, bé đang làm gì vậy? Thích lão sư, đây là .... à..." Giọng nói của Trình Tâm Vũ đột nhiên im bặt khi cô nhìn thấy thứ ở lối đi.

Hai chiếc qυầи ɭóŧ sọc một đen một đỏ này là của Thích lão sư sao?

Thì ra Thích ảnh đế cũng sẽ lén lút mặc đồ lót màu đỏ !

Trình Tâm Vũ vừa khϊếp sợ vừa vui mừng, chẳng lẽ nàng đã vô tình nhìn trộm bí mật nhỏ của Thích Bạch?

Quả nhiên, nhờ tổ chương trình giúp sắp xếp phòng của cô đối diện Thích Bạch là có chỗ tốt mà.

Hoa Niên Niên ngẩng đầu nhìn Trình Tâm Vũ, trong chân cậu vẫn còn vướng một chiếc qυầи ɭóŧ thứ ba, Hoa Niên Niên lại không ngu ngốc, khi Thích Bạch nói rằng những mảnh vải này là quần áo cá nhân của anh, cậu liền biết chúng được sử dụng để làm gì.

Sở dĩ cậu đẩy chiếc qυầи ɭóŧ của anh ra khỏi cửa là vì cậu muốn dùng chuyện này để trừng phạt Thích Bạch, để cho Thích Bạch biết rằng muốn làm cha của cậu là một suy nghĩ sai lầm!

Thậm chí đừng nên có suy nghĩ này!

Hoa Niên Niên chuyên tâm trừng phạt Thích Bạch, quên mất đối diện còn có người sống.

Sao một người phụ nữ có thể nhìn vào chiếc quần đó của sư huynh chứ!

Cậu muốn bảo vệ sự trong sạch của sư huynh!

Không có gì mâu thuẫn giữa việc giận sư huynh và bảo vệ sự trong sạch của sư huynh cả.

Hoa Niên Niên thiếu chút nữa dùng tốc độ chạy nước rút mà lăn ra khỏi cửa, quấn chiếc qυầи ɭóŧ dưới đất vào trong tay, tiếp tục lăn về phía sau với tốc độ chạy nước rút, sau khi lăn trở vào cửa, cậu dùng mông muốn đóng cửa lại.

Kết quả là đẩy mông rất lâu nhưng cánh cửa không hề xê dịch.

Hoa Niên Niên ngơ ngác ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Thích Bạch đang đặt tay lên tay nắm cửa.

Hoa Niên Niên: “…”

Cậu cực cực khổ khổ muốn bảo vệ sự trong trắng cho sư huynh.

Điều đó tốt cho sư huynh như vậy, hắn lại không quan tâm!

Còn hào phóng muốn cho mọi người xem thế à?

Thích Bạch nhướng mày, lần này anh không ngờ lại cảm nhận được trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Niên Niên vừa tức muốn hộc máu vừa hận sắt không rèn thành thép.

Vật nhỏ này... đang muốn bảo vệ anh à?

Anh buông tay nắm cửa ra, Hoa Niên Niên thấy thế liền rầm rì một tiếng, lập tức dùng mông đẩy cửa vào.

Cánh cửa cuối cùng đã đóng lại.

Trình Tâm Vũ đứng bên ngoài cánh cửa sửng sốt: "..."

Trình Tâm Vũ: Tôi đã làm gì sai?

Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Hoa Niên Niên như thể nhìn thấy phù thủy, cô không khỏi sờ sờ mặt mình, dù sao cô cũng là một trong những tiểu mỹ nhân nổi tiếng xinh đẹp, thế mà lại bị gấu trúc chán ghét sao?

Hoa Niên Niên cũng lười quan tâm phản ứng của nữ nhân bên ngoài, ném chiếc qυầи ɭóŧ trong tay xuống đất, mắt thâm quầng nhìn Thích Bạch, chậm rãi di chuyển đến tấm thảm mềm mại cạnh giường, tìm tư thế thoải mái rồi nằm xuống.

Cậu mệt mỏi.

Buồn ngủ.

Dù thế nào đi nữa——

“Niên Niên.” Vừa nhắm mắt lại, đầu cậu liền bị chọc vào.

Hoa Niên Niên vẫn nằm yên không mở mắt, quyết tâm phớt lờ một ai đó.

“Niên Niên.” Cái tay kia lại chọc vào người cậu.

Báu vật quốc gia này vẫn còn tức giận!

Hoa Niên Niên duỗi chân đá đối phương.

Tiếc là chân ngắn quá không với tới được =_=

Hoa Niên Niên : “…” Tức giận.

Cậu hông còn cách nào khác ngoài bò về phía trước, cố gắng tránh ngón tay không an phận kia.

Một giây tiếp theo, chủ nhân của ngón tay bế cậu lên, vuốt ve bộ lông mềm mại sạch sẽ của cậu từ đầu đến cuối: “Sao ngươi lại không để ý tới ta?”

Không thể đánh hay trốn tránh, Hoa Niên Niên từ bỏ khả năng chống cự, cậu mở mắt nhìn chằm chằm vào Thích Bạch, rất muốn dùng móng vuốt hất tay Thích Bạch ra.

Nhưng mà, thứ nhất, móng vuốt của cậu không thể chạm tới, thứ hai, bàn tay xoa nắn của Thích Bạch khiến cậu rất thoải mái.

Sau khi cân nhắc trong lòng, Hoa Niệm Niệm quyết định sẽ không nhớ đến lỗi lầm của sư huynh nữa, ngoan ngoãn để Tề Bạch ôm tiếp.

"Con đang giận bố à? Tại sao vậy?" Thích Bạch cố gắng làm dịu nét mặt, nhẹ nhàng hỏi Hoa Niệm Niệm.

Trực giác mách bảo anh rằng con gấu trúc này khác với những con gấu trúc khác, nhưng hiện tại anh không thể phân biệt được có điểm gì khác biệt.

Hoa Niên Niên kêu lên một tiếng khi nghe thấy Thích

Bạch xưng anh là bố.

Mặc dù thanh âm mềm như bông đã làm cho sự hung dữ mà cậu cố ý tạo ra giảm đi gần hết, nhưng lần này, sóng não của một người và một con gấu trúc cuối cùng đã kết nối với nhau.

“Con không muốn bố làm bố của con à?”

“Hừ.” Hoa Niên Niên nheo mắt lại, vui mừng vì sư huynh cuối cùng cũng hiểu ý của cậu.

Thích Bạch nhéo nhéo miếng đệm thịt của cậu, hai giây sau, anh kiên quyết nói: "Niên Niên, rốt cuộc bé có hiểu anh đang nói gì không?"

Hoa Niên Niên hai mắt sáng lên, cậu nhìn chằm chằm Tề Bạch.

Sư huynh, anh có thấy được linh hồn đằng sau khuôn mặt trắng + đen này không?

Anh có biết rằng linh hồn dưới khuôn mặt này chính là đệ đệ thân yêu của anh không?